Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 92: Ăn Uống Thôi
Bản thân Nguyễn Anh không muốn điều đó xảy ra, bình thường thì ăn có tay nghề Nguyễn ANh can thiệp thì không sao cả, nhưng có lúc phải thay đổi một chút khẩu vị mới được cơ chứ.
Ngơ ngác nhìn hai người tương tác, được Hải Ninh hỏi, Nguyệt Thanh cứ vậy mà gật đầu trong vô thức, còn chả biết mình gật đầu cái gì nữa luôn.
Người bỏ phiếu không đồng ý, rất có thể là cô gái lúc chiều, cùng hai người khác rồi.
“Chủ quán, cho chúng cháu trả tiền ạ”.
“Thảo nào, tự dưng bị gọi đi, hóa ra là vậy”. Người còn lại ngộ ra.
“Loại sớm”. Một người nào đó, chả quen biết gì, đột nhiên nhảy ra mà nói.
“Anh muốn thử lắm đúng không, cứ đi mua đi, ngại ngần gì”.
Vội vã đứng dậy tại chỗ của mình, ra phía đang bước đi Hải Ninh cùng Nguyệt Thanh. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
“Nè, anh chị, chúng ta đi ăn đi”.
Nguyễn Anh quay ra quán ông này vừa mua bia, thấy trên bàn đã có 4 cốc bia, nghĩ chắc đây là kiệt tác của ông anh này rồi, mà ông này cũng được phết, phải nói là gan khỏe nhỉ, uống lúc 4 cốc bia, vậy mà mặt không đỏ, tim không run, vẫn nói chuyện bình thường, cho ông này đi uống rượu bia thuê thì khỏi phải bàn luôn.
“Ăn đi, kẻo nguội”. Nguyễn Anh dẫn đầu, cầm miếng thịt nướng cho vào miệng, cái nóng vừa ra lò cùng hương vị đậm đà của thịt nướng trong miệng, tuy không được đặc sắc so với thịt nướng Shokugeki, nhưng cũng quá đủ trình để chinh phục một người thường.
Lần này, không ai cần gia vị của Nguyễn Anh cả, vì ai cũng được Nguyễn Anh khuyến cáo từ trước, nếu ăn cái gì cũng dựa dẫm vào nọ gia vị của Nguyễn Anh, sẽ khiến niềm vui thú thưởng thức mĩ thực sẽ dần mất đi.
“Uh, tôi cũng thấy vậy, nhưng có vẻ tình hình hơi căng, có khi bị loại sớm”. Một người khác nữa cũng nhiệt tình, đưa ra quan điểm của mình.
Thay vì giống hôm qua, tìm một quán truyền thống nào đó, thưởng thức hương vị Hà Thành, họ quyết định lần này, cùng nhau thưởng thức món ngon đường phố, xem nó có khác mấy so với hương vị quê nhà không.
“Không không, em không uống”.
“Bia đâu, không uống nữa à ông anh”.
Bằng chính thính lực của bản thân, Nguyễn Anh đã nghe được hết, con mắt của Nguyễn Anh mở to lên, không tin vào những gì nghe được trong tai.
Sở hữu một cơ thể do huyết mạch ban tặng, nhưng vẫn ở giai đoạn phàm nhân, Nguyễn Anh vẫn phải ăn, thậm trí lượng ăn có chút lớn, mà bình thường không có thơi gian, thường nhờ người khác nấu, điển hình là tối nào cũng thường xuyên đến ăn nhờ Luu Pai.
“Ông thèm tí bia, em bảo ông thích thì mua mà uống”.
“Uh, vì phiếu bầu cho game vào top 25 đang ở thế cân bằng, khi một người từ chối bầu, dẫn đễn phải nhờ đến biểu quyết của một nhóm người khác, cũng chính là chúng ta”. Một trong hai người đáp, thái độ khá khiêm tốn, có vẻ như không muốn gây sự.
“Tạm được, tuy không sánh bằng tay nghề của em, nhưng thế này cũng quá ổn rồi”. Vừa nói, vừa cho vào miệng miếng thịt nhai.
Hải Ninh cùng Nguyệt Thanh trông thấy Hoàng Minh đứng dậy, di chuyển, không khỏi nghi hoặc mà hỏi Nguyễn Anh.
Nguyễn Anh gật đầu, từ chiếc ví đã cầm sẵn trên tay, lấy ra mấy đồng tiền trả cho người chủ quán.
“Uh”. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Nguyễn Anh vội vàng xua tay, cười trừ.
Âm thanh này phát ra từ hai người đang vừa đi vừa nói.
“Từng này hết…. cháu ạ”. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
“Em không uống đúng không” Khuôn mặt của Hải Ninh lật tức thay đổi, thái độ khác hẳn tươi vui vừa rồi, tạo cho người ta một cảm giác, giống như một cô vợ đang quản chồng vậy.
Lát sau, thức ăn được bê lên, ông anh Hoàng Minh cũng trở về, nhìn ông anh tay không mà trở lại, Nguyễn Anh dò hỏi. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Nguyễn Anh nhìn mọi người, ai cũng đang nở một nụ cười trên môi, rất hi vọng vào kết quả sắp đạt được. Không muốn phá vỡ niềm vui của mọi người, Nguyễn Anh quyết định giữ nó trong lòng.
“Này, cái trò “ Age Of War” kia được phết đấy, có khả năng cao đạt giải”. Một người cười cười nói đáp lại.
Chương 92: Ăn Uống Thôi
Hải Ninh cùng Nguyệt Thanh nghe vậy, cái trước mắt sáng lên, cái sau vô ý thức xoa bụng.
Người chủ bước ra, nhìn bày la liệt chất đống thành núi đĩa, lại nhìn lại 4 người, ánh mắt không khỏi có chút bất ngờ, ai ngờ được 4 người mà lượng ăn kinh khủng vậy.
Vừa đi, mọi người lại lần nữa được thưởng thức không khí nơi đây.
“Nè, anh Hoàng Minh đi đâu đấy”.
Nguyễn Anh vẫn có niềm tin mãnh liệt vào con game của mình, nếu con game này không lọt top, một suy nghĩ táo bạo, xuất hiện trong đầu Nguyễn Anh.
Nhưng rất nhanh, lại chuyển biến thành một nụ cười, Nguyễn Anh đã thấy được thân ảnh của Hải Ninh cùng Nguyệt Thanh.
Ánh mắt của Nguyễn Anh dần dần thay đổi, không ai biết Nguyễn Anh đang nghĩ gì trong đầu.
Lần này, do đã quen thuộc với con đường nơi đây hơn, họ nhanh chóng kiếm cho mình một con đường ẩm thực.
Ngoài mặt Nguyễn Anh vẫn vui cười cùng mọi người, nhưng trong lòng nghĩ gì thì không ai biết.
Lát sau đó, ông anh Hoàng Minh cũng từ một góc hội chợ xuất hiên, thế là cả bốn người đã tụ tập đông đủ.
Hơi hít sâu một chút, Nguyễn Anh bắt đầu tập trung suy nghĩ.
Mọi người mới bước ra khỏi quán lề đường này, cùng nhau bước về nhà.
Điều này đối với hai cái ăn hàng như Hải Ninh cùng Nguyệt Thanh là không thể chấp nhận được, phía ông anh Hoàng Minh thì như nào cũng chấp nhận được.
“Cảm giác sao”. Nguyễn Anh dò hỏi Hải Ninh cùng Nguyệt Thanh, muốn biết xem, khi không dùng đặc chế gia vị, hai người này ăn sẽ như nào.
Vô cùng hiểu ý, biết ông anh này cần gì, nhẹ huých tay vào người ông anh.
Nguyễn Anh cũng ngó theo tầm nhìn ông anh, thấy trước mặt là một bà cô trung niên, đang rót bia cho mấy ông cũng trạc tuổi ngồi gần đó.
Nguyễn ANh gật gù, nếu nói bản thân muốn thì rất dễ dàng nuôi ăn được mấy cô bé cả đời, nhưng Nguyễn Anh lại không làm thế, với tôn chỉ, sống là phải trải nghiệm thưởng thức thì mới thú vị, nếu cứ ăn đồ Nguyễn Anh nấu thì cũng được thôi, nhưng dần thì cũng sẽ đánh mất niềm vui vốn có.
Hoàng Minh nghi hoặc quay lại nhìn xem Nguyễn Anh, trờ đợi lời giải thích đến từ phía cậu.
Nhìn vui vẻ như vậy mọi người, Nguyễn Anh không muốn phá vỡ bầu không khí, che dấu đi vừa rồi bộ mặt, cười tươi.
“Thôi, đi nhanh đi, kẻo muộn”. Nói, người này nói thêm với người bên cạnh mình.
Nếu Nguyễn Anh không nhầm thì, khả năng con game của bản thân, đang trong nguy cơ bị loại.
Nguyễn Anh cứ vậy vừa ăn vừa thưởng thức, đột nhiên có âm thanh thu hút sự chú ý của Nguyễn Anh.
Nhưng rất nhanh, thay đổi sắc mặt, một bộ cười vui, nhìn lướt qua bàn ăn, tính toán chút.
“Xong rồi”. Hoàng Minh có chút nâng nâng,trả lời câu hỏi của Nguyễn Anh.
Nhóm 4 người, cùng nhau đi tìm kiếm quán ăn.
Hành động của hai nàng vô cùng rõ ràng, làm sao có thể qua mắt được Nguyễn Anh.
Một đĩa, hai đĩa, ba đĩa… không biết đã bao nhiêu đĩa thịt nướng rồi, Nguyễn Anh mới từ từ buông tay, lấy ở trên bàn một cây tăm xỉa răng, cắm vào răng như một thói quen, dù bên trong răng lợi không còn gì cả. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
“Cái này, cái này cái này”. Bước vào một quán bán xiên nướng lề đường, Hải Ninh điểm đủ loại đồ ăn, Nguyệt Thanh cũng không kém cạnh, chỉ riêng ông anh Hoàng Minh thì ánh mắt không ở đây, mà đang nhìn về một phía nào đó.
Hoàng Minh gật đầu, đứng dậy bước đến vị trí bán bia.
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.