Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 93: Con Đường Mới Đến Với Sự Kiện 4 Năm Sau
“Anh nói, anh nói” . Ông anh Hải vội vàng giơ hai tay đầu hàng, bộ dáng chả có chút nào chí khí đàn ông cả.
Chủ đích muốn bắt xe về là của Nguyễn Anh, không vì bản thân mà nghĩ cho hai cô gái, vì với sức mạnh của bản thân, đi bộ là quá dễ, ai ngờ hai cô nương này thích cậy mạnh, bảo cái gì muốn ngắm vẻ đẹp đường phố Hà Thành về đêm.
Lần nào cũng vậy cứ nhắc đến chuyện bí ẩn đó, là ông anh này phản ứng vô cùng kịch liệt, đây cũng là lá bài của Nguyễn Anh dùng để nắm thóp ông anh này.
Nguyễn Anh chuyển hướng không để ý đến chuyện này nữa, cái quan tâm bây giờ hơn cả là sự kiện 4 năm sau, nếu mà không tham giự
“Gì” Người đầu tiên phản ứng không phải là người tạo ra con game Nguyễn ANh mà là Hoàng Minh, khuôn mặt ánh mắt không thể tin được mà nhìn ông anh Trọng Hải.
“Mà anh biết rằng, hai người này có vẻ như có quan hệ với tên đối đầu với anh, đó là lí do anh phải xin lỗi các em”.
“Theo anh nghĩ là không đâu, chả qua là có hội chợ lên mới vậy”. Ông anh Hoàng Minh dùng giọng điệu như thường mà nói, không phát hiện một điểm là lạ nào.
“Vậy là không còn cách nào khác để tham giự sự kiện 4 năm sau sao?”.
“Ai cũng có đối thủ cạnh tranh, anh cũng vậy, người bỏ phiếu không tán thành trong nhóm 7 người là một tên nằm ở phía đối địch công ty, khi hắn biết, à không phải nói là đoán, anh có quan hệ gì đó với tụi em, thế là thằng này bỏ phiếu phản đối”.
Tiến ra cửa nhìn ngó bên ngoài, thấy là ông anh Trọng Hải, sẵn chùm chìa khóa trên tay, Nguyễn ANh nhẹ nhàng mở cửa, cho Trọng Hải bước vào. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
“Nếu anh không nói, em sẽ bảo chị Trâm việc…”. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
“Như em đã biết, bọn anh có 7 vị giám khảo, cách quyết định game trong top 25 thường thì sẽ phải biểu quyết, bên nào nhiều người hơn thì sẽ đồng ý với quyết định của bên đó. Nhưng hôm qua lại ở vị trí đều là phiếu, khiến cho phải gọi thêm người đến”.
Nhìn một chút Nguyễn Anh, thấy cậu không nói gì, vẫn trầm mặc như lúc đầu. Quyết Định nói tiếp.
Bầu không khí như tràn ngập một cảm giác nặng nề, Nguyễn Anh không nói gì, nhưng ai cũng không khỏi cảm giác lạnh lẽo sống lưng, nuốt nước bọt ừng ực.
“Nhưng vậy thì cũng thôi đi, lúc 25 vị giám khảo này bình chọn, lúc đầu anh còn đinh đinh trong lòng, chắc chắn con game của em sẽ lọt top, ai ngờ lại bị lật kèo phút chót, hai người đãng nhẽ ra bầu cho em, lại chuyển hướng”. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Từ tầm tối đến 2,3 giờ sáng, con đường vẫn đầy ắp người, những con cú đêm không ngủ, lang thang khắp các lẻo đường.
Bước chưa được hai bước, Nguyễn Anh đã nghe thấy tiếng chuông của vang lên, nhìn hai cô bé đã mệt mỏi bất động tại chỗ, ông anh Hoàng Minh cũng không kém là bao, Nguyễn Anh đành dừng lại, chuyển hướng đi.
“Ai bắt chị không nghe em đâu, cứ thích đi bộ”. Nguyễn Anh cười nói, nhìn đã mệt mỏi không chịu được Hải Ninh cười nói.
Nguyễn Anh nghĩ vậy, nhưng trước hết nâng ông anh này lên đã, để ông cúi xuống như này là không được tốt.
“Ông anh có gì thì cứ nói, làm sao phải hành động như vậy” Nguyễn Anh mở lời, do hỏi.
Nguyễn Anh có chút muốn cười xung động, nhưng nhìn bộ dáng chằm chằm mà nhìn mình hai cô nương, Nguyễn Anh phải giả bộ đi lấy nước, để cười cho thỏa.
Ngồi vào một chiếc ghế, khuôn mặt ông anh này nhìn mọi người, không khỏi có chút áy náy, xen lẫn gì đó có chút chột dạ.
“Ông anh hôm nay đến đây có việc gì nhỉ”. Nguyễn Anh lên tiếng thắc mắc, vấn đề mà ai cũng muốn biết.
Liếc nhìn đồng hồ, giờ mới hơn 8h một chút, ông này đến đây sớm như vậy, rõ ràng là có việc.
Uh thì được ngắm rồi đấy, giờ thì cứ kếu ca thôi, con gái thật là khó hiểu.
Ông anh nghe lời nói của mọi người càng không biết nói gì, Nguyễn Anh thấy thế này sẽ không ổn, đành nói.
“Vì lẽ đó, do không thể thống nhất ý kiến, nên cho vào, hay nên cho ra, bọn anh đã phải nhờ đến sự giúp đỡ khách quan hơn, đó là những lá phiếu của 25 vị giám khảo lúc trước, mà em từng gặp đấy”.
Đi bộ được tầm 15 phút, mọi người đã cũng nhau về đến căn nhà quen thuộc.
Chương 93: Con Đường Mới Đến Với Sự Kiện 4 Năm Sau (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Vừa bước vào bên trong, Hải Ninh đã nhảy lên so pha ghế, miệng kêu rên. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
“Gánh nặng đường xa, ài”.
“Xin lỗi” Nguyễn Anh lúc này mới mở miệng, nhìn chằm chằm vào ông anh Trọng Hải.
“Anh cứ nói tiếp đi” Như thể đã lường trước mọi việc, Nguyễn Anh có một thái độ bình thản đến lạ thường, ra hiệu cho ông anh Trọng Hải tiếp tục trình bày điều mình muốn nói.
Ông anh Hoàng Minh không hiểu phong tình, đáp rất thẳng thắn.
“Sao lại đều được”. Hải Ninh ngồi cạnh, nghi hoặc dò hỏi, không phải bảo là có 7 người sao, giờ lại thành đều phiếu.
Hành động của ông anh này quá sức tượng tượng, ai nghĩ đâu, người vừa đến đã cúi đầu xin lỗi rồi, chẳng lẽ có chuyện gì không tốt xảy ra.
Nguyễn Anh cũng từ bên trong lần nữa lấy nước ra, đưa cho mọi người uống.
“Vì ba người đồng ý cho vào vòng trong, ba người thì lại không đồng ý, còn người cuối cùng thì bỏ phiếu”.
Gãi gãi đầu, không nhận được đáp án, cũng chả hiểu ánh mắt quái dị của Nguyễn ANh, ông anh Hoàng Minh vứt nó ra khỏi đầu, lại lững thững bước đi.
“Không biết bình thường có vui như này không nhỉ”. Lời nói của Hải Ninh có chút là lạ, nhưng lạ ở điểm nào thì mọi người không rõ ràng.
“Cuối cùng đưa ra kết quả suýt soát, 13 trên 12, điều này khiến trò chơi của em bị loại, nhưng điều đáng nói ở đây, có vẻ như con game của em đã được vào vòng trong rồi, nhưng vì một nguyên nhân nào đó, đã có người thay đổi phiếu bầu của mình”.
“Đúng đúng” Hoàng Minh ngồi bên cạnh vội vàng phụ họa.
“Lần sau không đi bộ nữa, mỏi chân quá”. Hải Ninh khôi phục lại trạng thái thiếu nữ nói.
“Ông anh này hết cứu, cứ cái đà này, có khi méo bao giờ có vợ, à không bạn gái còn chả có nữa là”. Nguyễn Anh tiếc nuối trong lòng mà nói, nhẹ lắc cái đầu của mình thở dài một hơi.
Không nhận được câu trả lời vừa ý, Hải Ninh không thèm để ý đến ông anh này, Hoàng Minh nhìn tự dưng quay mặt đi, không biết giải quyết ra sao, quay ra nhìn Nguyễn ANh tìm kiếm sự giúp đỡ.
“Chuyện là về con game của em, nó không được chọn”.
Nguyễn Anh chỉ nhìn hai người đối thoại, cười không nói.
Đây là những gì Nguyễn Anh đoán mò mà thồi, còn thực tại như nào thì cậu chịu c·hết, cứ đến 12 h là măt đã buồn ngủ rũ rượi rồi, còn nghĩ gì đến việc đi chơi đềm nữa.
Là người biết trước xu thế tương lai, phải nói là con đường này về đêm, đã bao năm rồi, vẫn vậy, lúc nào chả đông người qua lại, nhất là những hôm thứ 7 chủ nhật số lượng người lại càng đông hơn.
“Má nó thằng nào chơi khốn nạn vậy”. Hoàng Minh tức giận, đùng đùng, bực tức hét.
“Ông này bị sao ấy nhỉ” Thái độ khác thường của ông anh này làm sao mà qua mắt được Nguyễn Anh, tuy hơi nghi hoặc muốn dò hỏi, nhưng trước tiên phải mời người ta vào phòng khách đã.
Nhìn ngắm xung quanh, Hải Ninh nói một câu.
Nguyễn Anh không nói, nhưng cái ánh mắt kia đã hiện lên hết lời muốn nói trong lòng rồi.
Lại lần nữa nhìn mọi người, ông anh quyết định nói ra mọi chuyện.
Nhìn mọi người một lúc, ông anh Trọng Hải hít sâu, bất ngờ cúi đầu xuống, hành động như đang tạ tội vậy.
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.