Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 80: Khoảng Thời Gian Ngắn Ngủi Tĩnh Lặng, Yên Bình
“Không cần đâu ông anh”. Nguyễn Anh lắc đầu nhẹ nhàng đáp, cảm giác ông anh này cũng biết điều phết, còn khá là chu đáo nữa. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Vừa vào đến nơi, Nguyễn ANh đã nói luôn.
Ông anh này tỏ ra là một con người khá là nhiệt tình và tốt bụng.
Cánh tay Nguyễn Anh lần nữa di chuyển chuột, đột nhiên ánh mắt của Nguyễn ANh có chút ngưng tụ, có vẻ như cậu đã bắt gặp được một cảnh tượng thú vị làm sao.
Miệng Nguyễn Anh lẩm bẩm gì đó không rõ nữa.
Nguyệt Thanh xuất hiện ngay gần phòng bếp.
Sau một hồi thao tác, màn hình máy tính chuyển sang 6 màn hình, nhìn kĩ vào, đây không phải là trong nhà Nguyễn Anh hình tượng sao.
Nguyễn ANh không nói gì, chỉ nhẹ nhàng mà chỉ về phia bên cạnh.
Vừa đi, nàng vừa không biết nên khóc hay nên cười, vậy mà vì nắm tay Nguyễn ANh, mà khiến nàng như quên hết mọi thứ, đến ngay cả khi về đến căn nhà rồi, nàng còn không nhận ra được nữa chứ.
“Đây mới là sống chứ”. Nguyễn Anh thì thầm, không khí của những năm này quá khác so với thời đại của cậu sống, cho người ta một cảm giác vừa êm đềm vừa hoài niệm của chút gì đó, về quá khứ xưa cũ.
“Chào ông anh mai gặp”. Nguyễn Anh cười tươi đáp.
Từ cặp mình lấy ra một con máy tính, Nguyễn Anh lại bắt đầu tiếp tục đánh chữ, phác thảo ra một kế hoạch trong đầu mình về những dự kiến trong tương lai.
Vậy mà đang ngồi Nguyệt Thanh đứng dậy, lên lầu, nhưng mãi không nên đến, Nguyễn Anh thao tác một chút.
Nguyễn Anh nhìn ông anh đã đi xa, nhìn đứng cạnh mọi người nhẹ giọng nói.
Mới đầu, nghĩ cô bé này chỉ phát hiện ra lúc đó thôi, nhưng không hiểu ma xui quỷ khiến kiểu gì, Nguyễn Anh điều chỉnh lại lúc đầu, bất ngờ bắt gặp hình tượng này.
Nguyệt Thanh cùng Hoàng Minh nghe vậy gật đầu, vô cùng đồng ý với ý kiến của Nguyễn Anh.
Trong màn hình lúc này, vậy mà xuất hiện hình ảnh hai con người đang quấn quýt đá lưỡi của nhau.
“Đúng là bản thân ta mà, quá có mị lực”. Một tên tự luyến cuồng sao, tự luyến mà có thực lực thì không nói, nhưng tự luyến mà phế nhân thì đếch còn gì để nói luôn.
Nhẹ ấn ấn, thời gian trong màn hình di chuyển, rất nhanh đến một cảnh tượng vô cùng thú vị.
Con đường về nhà lần này vô cùng bình tĩnh, không chút bận tâm, chỉ có âm thanh nhẹ nhàng của tiếng gió thu sắp về, lại đi một quãng, mọi người tiến đến một con đường khác hẳn. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Tắm rửa một chút, mất khoảng mười 15 phút, Nguyễn Anh nhẹ thay cho mình một bộ quần áo mới.
Nếu nhìn cẩn thận sẽ thấy, dưới chân của cô lúc này có một vài giọt nước.
Giọng điệu của ông anh Hoàng Minh có chút trêu tức, nhưng ông anh này không suy nghĩ nhiều, chỉ thấy muốn nói vậy thôi.
Một bữa ăn cứ vậy mà qua, Nguyễn Anh cùng mọi người chào tạm biệt ông anh Hiếu, ra về.
Nếu ai mà có ông này làm chồng thì chắc được cung phụng như tiên.
Lại không biết nghĩ gì, mở máy tính lần nữa.
“Về thôi”. Đợi ông anh đi một quãng, Nguyễn Anh quay lại hướng mọi người.
“Uh vậy về cẩn thận”. Ông anh Hiếu cũng không khách khí nữa.
Nói, Nguyễn ANh bắt đầu dẫn đầu di chuyển, phương hướng đã rõ, nhà thẳng tiến.
Lại đi một lát, Nguyễn Anh dừng bước, Hải Ninh cũng từ một loại không hiểu cảm xúc mà tỉnh lại, ánh mắt nghi hoặc nhìn Nguyễn ANh, mong được giải thích.
Nguyễn ANh nhìn như con thỏ, chạy vội vào nhà, không khỏi có chút cười cười, cũng từ từ bước vào theo sau nàng.
Hiếu gật đầu, bắt đầu di chuyển về một hướng khác.
Chìa ra một tay của mình hướng về phía ông anh Hiếu, ý tứ muốn hai anh em bắt tay một cái
Nguyễn ANh nhìn màn hình mà khóe miệng không khỏi co giật, ai ngờ sự suy đoán của bản thân là đúng.
Sau một hồi, Nguyễn Anh đóng laptop cất gọn, tắt điện nằm lên giường, bắt đầu suy nghĩ.
“Aha, được gái nắm tay kìa”. Ông anh Hoàng Minh đột nhiên nhảy ra, cắt ngang cảm xúc của cả hai.
Chương 80: Khoảng Thời Gian Ngắn Ngủi Tĩnh Lặng, Yên Bình (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Hít hơi sâu, Nguyễn ANh đột nhiên nghĩ ra gì đó, nhảy bật người lên, định hét lên cái gì đó.
Miệng Nguyễn Anh lẩm bẩm. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Cảnh tượng như vậy lần nữa lại xuất hiện, vẫn giống y vậy người, vẫn là đó tư thế vẫn là đó cảnh tượng, chỉ khác vị trí.
“Giờ cũng gần 10 h rồi, muốn làm gì thì giờ cũng muộn, với cả mai còn phải đến với hội chợ từ sớm nữa, nên em nghĩ mọi người giờ lên về phòng, có gì mai nói”. Nguyễn Anh khuyên bảo mọi người, còn có làm hay không còn phụ thuộc vào quyết định của họ nữa, Nguyễn Anh không can thiệp sâu quá được.
Nguyễn ANh nhìn chằm chằm, một lúc, không biết lại nghĩ gì, lại di chuyển thêm vài thao tác.
Hải Ninh nhìn theo, ánh mắt thay đổi có chút xấu hổ, vội vàng cúi thấp đầu, chạy vào trong nhà trước, bỏ quên mọi người bên ngoài. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Chắc ông anh này nghĩ, bản thân mình là người từ chỗ khác đi lên, sẽ không quen thuộc đường đi lắm, nên mới muốn gọi xe giúp.
Trong màn hình lúc này xuất hiện thân ảnh, đó là Nguyệt Thanh, cô bé này đang ở một tư thế kì dị, ánh mắt ngập nước, hơi thở hổn hển, nếu nhìn kĩ, cơ thể cô bé như mềm nhũn ra, tay vịn vào cầu thang.
Nhưng đây không phải điều Nguyễn ANh nghĩ, mà là nhìn bầu trời đầy sao, Nguyễn Anh nhớ đến ngày bé, được cha mẹ cho đi ngắm sao, cảm giác hồi đấy thật tuyệt vời.
Nhìn con đường náo nức, tiếng nói, âm thanh vang vọng khắp nơi, Nguyễn Anh bất giác nói.
Với một đứa trẻ, chỉ cần được đưa đi chơi đã vui rồi, Nguyễn Anh nghĩ mà không khỏi xao xuyến nghĩ.
Nguyễn Anh nghi hoặc mà nhìn, đây không phải là Hải Ninh sao.
Hành động của hai người làm sao có thể qua mắt được Hoàng Minh cùng Nguyệt Thanh.
“Tại sao cô bé này biết mà không có phản ứng gì nhỉ, nghĩ lại chút, biểu hiện bình thường của cô bé….”. Nguyễn ANh càng nghĩ, càng muốn chửi nhai.
Vừa nói, Nguyễn Anh nhìn chiếc đồng hồ treo tường gần đó, rồi lại tiếp tục mở lời.
Nằm chút, có chút không muốn ngủ, nghĩ chút, Nguyễn Anh ra khỏi phòng, tính xuống bếp, làm tí thức ăn ăn cho giải buồn.
Căn đúng thời gian, chuẩn bị đá lưỡi với Hải Ninh trên lầu hôm nọ, Nguyễn Anh phát giác được điểm lạ.
“Mai gặp, mà có cần anh gọi xe giúp về cho không?”. Ông anh Hiếu cũng nhiệt tình đáp lại, còn tiện thể dò hỏi.
Tâm trạng Nguyễn Anh từ lúc tối không tốt, giờ đây đã bị thay đổi bởi một cảm giác tươi vui, vô cùng lạ lùng trong lòng.
“Giờ cũng muộn rồi đấy”. Nguyễn Anh nói, còn tiện thể ra hiệu cho mọi người nhìn về phía đồng hồ, để tránh trường hợp mọi người lại nói mình là nói điêu.
Sau đó. Hoàng Minh cùng Nguyệt Thanh cũng lần lượt bước vào.
Một cái nắm tay không biết từ lúc nào, nhẹ nắm bàn tay của Nguyễn Anh.
Nguyễn Anh nhìn chằm chằm vào màn hình, mãi đến khi hai người này dừng lại, Nguyễn Anh mới thôi.
Ánh mắt của ông cháu trợn tròn lên, như sắp ra rơi ra khỏi con mắt vậy, xoa xoa đôi mắt như không thể tin vào con mắt của bản thân mình được nữa.
May thay cậu bé này biết điểm dừng, vội vàng nằm xuống, tí thì hét ra.
Ai lấy cũng theo vị trí phòng mà tiến về, Nguyễn Anh ra khóa cổng rồi cũng lên phòng mình.
Sau nửa tiếng, Nguyễn Anh mới dừng lại, nhìn đồng hồ chút, thấy giờ đã hơn 11h, tính đi ngủ luôn.
Trong khi đó, thái độ của Nguyệt Thanh lại đặc biệt kì dị, ánh mắt của nàng nhìn chằm chằm vào đôi tay của Hải Ninh cùng Nguyễn Anh, không ai biết cô nàng này nghĩ cái gì.
Mọi người theo sát Nguyễn Anh mà di chuyển.
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.