Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 79: Ăn Thịt Nướng, Hay Là Chơi Đồ Vậy
“Phải ha”. Hiếu nhẹ thở ra một hơi, may mắn không phải là đá, nếu không đúng là không biết làm sao nữa.
“Sao vậy?”.
“Anh thử đi”. Nguyễn Anh ra vẻ như không biết gì, bắt đầu dụ dỗ ông anh.
Hải Ninh không biết từ lúc nào đã ngồi gần sát bên, nàng nhẹ giọng nói.
Nguyễn Anh nhìn mà khóe miệng không khỏi có chút co quắp, vậy thì cái hành động lấy gia vị kia là cái gì a, ngươi đùa ta chơi à.
Ông anh Hoàng Minh như không quan tâm lắm đến cuộc nói chuyện của hai người, mà vẫn nhìn chằm chằm vào Nguyễn Anh. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Hải Ninh cùng Nguyệt Thanh lúc này, từ từ tỉnh lại, ánh mắt của hai nàng ngập nước, nhịp thở hơi dồn dập, mồ hôi ứa ra, trông vô cùng quyến rũ.
“Tất nhiên là được rồi”. Nguyễn Anh nhẹ cho chút gia vị vào bát của ông anh Hiếu này.
Nhận được thứ bản thân cần, ai lấy cũng cười vui.
Hoàng Minh thì cười hắc hắc, trái ngược với nụ cười đáng yêu của Hải Ninh cùng Nguyệt Thanh, ai mà không quen ông này, còn tưởng đây là một k·ẻ b·iến t·hái, hen tai s·ú·c· ·v·ậ·t cơ nữa chứ.
Nguyễn Anh nhìn ông anh này một lúc, thấy ông anh này mặt tỉnh bơ, thở dài chút dừng lại.
Bị người nhìn chằm chằm, ông anh này bình thường sẽ tức giận đứng lên hỏi tại sao luôn, nhưng lần này thì không được, đây là ánh mắt chờ mong a.
Ai mà ngờ cái thứ tưởng như đơn giản gia vị, nó lại có khả năng tuyệt vời như vậy chứ.
“Cái gì” Nguyễn Anh ngay lật tức quay ngoắt ra phía Hải Ninh, cô bé bị tình huống đột xuất, giật nảy cả mình, vội vàng cười trừ xoa tay.
“Cái, cái này là đá sao?”. Ông anh Hiếu run run rẩy rẩy nói.
Âm thanh của Nguyễn Anh lại lần nữa vang lên.
“Chưa chắc không ai nấu cả…” Hải Ninh nhỏ giọng nói. Trong lời nói, có gì đó là lạ, nhưng không biết điểm lạ lùng đó ở đâu ngoại trừ đứng gần đó Nguyệt Thanh.
Càng nhìn, ông càng có cảm giác, đây là cái gì gia vị a, nó càng giống hơn là….
Vừa rồi, nhìn lên bầu trời, làm Nguyễn Anh nhớ đến kỉ niệm kiếp trước.
“Cái này, ăn được chứ”. Ông anh có chút run giọng nói.
Nhưng có ai biết được rằng,cái bộ dạng đặc biệt của các nàng, lúc này đã được hoàn toàn khắc sâu trong não bộ của Nguyễn Anh, trở thành một kỉ niệm mãi méo quên được.
Nguyễn Anh thấy vậy, có chút bất đắc dĩ, nói.
Trước kia, ở trước lúc Nguyễn Anh c·hết, trời đã mất hoàn toàn sao, à không phải nói là bị ô nhiêm, làm ánh sáng của các ngôi sao không còn thấy rõ, chỉ còn lại là duy nhất ánh trăng.
Nhưng Nguyệt Thanh thì khác, ngồi ngay gần bên cạnh Hải Ninh, tuy không thể nghe hết rõ, nhưng cũng hiểu đại khái, ánh mắt của nàng có chút phức tạp mà nhìn về phía Hải Ninh.
Nhanh tay, mọi người nhẹ lẫy muỗng, nhẹ xúc chút vào miếng thịt, rồi cho ngay vào miệng.
“Không sao đâu, anh tin chú”.
Đây là lần đầu Hiếu được thử một thứ như vậy, bây giờ, Hiếu chỉ muốn hét lên rằng, quá ngon.
Trái tim của Hiếu như co thắt lại, vừa mới thoát cơn đau tim, trái tim của Hiếu lại lần nữa đập bình bịch, như sắp nhẩy ra khỏi lồng ngực.
Hải Ninh lúc này, vội chuyện chủ đề, xòe tay ra, nhìn Nguyễn ANh.
Nguyễn Anh vừa thưởng thức thịt nướng, vừa thưởng thức người đẹp. Cảnh đẹp ý vui, làm Nguyễn Anh vô cùng yêu thích.
Hoàng Minh tiếp tục ăn và phê pha, trong khi đó, Hiếu dừng đũa ánh mắt không chắc chắn lắm nhìn về phía Nguyễn Anh mở miệng.
Nguyễn Anh là một tên có tính chiếm hữu cực cao, ngay từ lần đầu đi ăn cùng các nàng cũng vậy, bằng sức mạnh của bản thân, tạo ra một kết giới đặc biệt, khiến mọi người không để ý đến biểu cảm của các nàng.
Mọi người cùng nhau thưởng thức cảnh đẹp Hà Thành về đêm vừa ăn thịt nướng.
Nguyễn Anh cười nhẹ, biết Hiếu sẽ phản ứng như vậy, nhẹ nhàng mà đáp.
Tốc độ chối bay chối biến, phải nói là nhanh hơn tốc độ của máy bay F1, cho người nhìn chỉ còn thấy được mỗi khói thổi thẳng vào mặt.
Nguyễn ANh vừa ăn vừa có chút thở dài.
Nuột nuốt nước bọt, Hiếu cắn răng, nhắm mắt nhắm mũi chấm cái chân gà trên tay vào bát gia vị đặc chế.
Ngay lật tức một cảm giác sốc đến tận óc truyền đến, cảm giác hương vị nổ tung.
Không biết bao lâu sau, Hiếu cùng Hoàng Minh cũng từ từ tỉnh lại sau cơn mê.
Hiếu cuối cùng cũng thả lỏng, thấy gia vị đang đưa đến gần, ông này thò tay ra lấy luôn, miệng nói.
Ánh mắt từ từ sáng bừng, miệng không khỏi tự đắc thủ thỉ.
Ông anh Hiếu đang ăn, nhìn biểu hiện của Hoàng Minh cũng có chút hiếu kì, có cần phải phản ứng quá nên vậy không.
Nguyễn Anh nhìn bầu trời, ánh mắt ngập tràn suy tư.
Cầm miếng thịt vừa nướng chín lên, Nguyễn Anh rắc gia vị vào, cho vào trong miệng thưởng thức.
Là một người đàn ông trưởng thành, tuy không đến mức chơi bời quá lêu lỏng, hay sử dụng các c·hất k·ích t·hích, nhưng việc ông anh biết hình dạng và kiểu dáng là chuyện vô cùng bình thường.
“Nếu sau này, không phải do em nấu nướng, chẳng lẽ các anh chị cứ để vậy sao”. Nguyễn Anh cảm giác vô cùng bất đắc dĩ mà lên tiếng.
Vậy lên xảy ra một hiện tượng vô cùng thú vị, trong khi Hoàng Minh như chơi đồ mà ăn thì Hải Ninh cùng Nguyệt Thanh lại một bộ như thường.
Cảm giác nổ tung trong miệng phát ra, cảm giác thỏa mãn lâu ngày trở lại.
“Không, không có gì”. Hải Ninh vội vã từ chối, lắc lắc cái đầu nhỏ của mình.
“Hài, thật là hết cách với anh chị”. Nói Nguyễn Anh lấy ra từ chả biết đâu, một nọ gia vị.
Ai cũng hiểu ý, từ chỗ mình lấy ra một cái bát, Nguyễn ANh từ từ rót vào bát của mọi người.
“Nướng thịt ăn đi cu em”.
Nhìn trong bát cái kia đặc sệt dung dịch, ông anh có chút nuốt nước bọt, ánh mắt nhìn về phía Nguyễn ANh nói.
“Nhưng nó xịn hơn cả đá”.
“Anh nghĩ có loại đá nào được như này sao?”.
“Nhưng mà anh đừng lo, cái này hoàn toàn vô hại, nếu không tin anh có thể cầm đi tìm người xét nghiệm hộ a”.
Một bộ vô cùng chính trực Hiếu lúc này như biến thành một người khác, như bị chơi đồ vậy, giống vô cùng lúc này Hoàng Minh.
“Thử chút không anh”. Nguyễn Anh cười cười, nhẹ nhấc trên tay lọ gia vị vừa rồi.
Cô gái bé con Nguyệt Thanh từ đầu đến đuôi, luôn quan sát hành động và lời nói của Nguyễn Anh cùng Hải Ninh một cách vô cùng chi tiết. Dẫn đến mọi hành động nhỏ, tưởng như không ai biết, lại được thể hiện vô cùng ro ràng trước mặt của Nguyệt Thanh. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Chương 79: Ăn Thịt Nướng, Hay Là Chơi Đồ Vậy
Ánh mắt nhìn về phía mọi người.
Đặt ra một câu hỏi đã có sẵn câu trả lời cho mọi người
Hải Ninh nhìn Nguyễn Anh, ánh mắt nhìn mà không biết bản thân nàng đang nghĩ gì trong đầu.
Nhìn qua trông vô cùng tà đạo, khiến người đứng gần xung quanh không khỏi nuốt nước bọt, cách xa mấy mét, không muốn đến gần để tránh tai vạ lan đến gần người, của bản thân.
Hiếu không nói nữa, chỉ cười, lấy cớ nướng thịt, lảng tránh chủ đề. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Cho thẳng vào miệng, cảm thụ chút, không có gì lạ a, ông anh này vừa định thở dài.
“Không có gì”. Nguyễn Anh nhẹ lắc đầu, lại quay lại nướng thịt ăn.
Nguyễn ANh vừa nói, vừa đưa gia vị ra.
Nguyễn Anh nhẹ nói, nụ cười vẫn hiện lên môi, nhìn chằm chằm như thể đến khi nào ông này ăn mới ngừng coi. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
“Được chứ”. Ông anh Hiếu không chắc mà nói, trong đôi mắt của ông hiện lên sự tò mò và kì dị trước hành động cùng lọ gia vị trong tay của Nguyễn Anh (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.