Nhiều Truyện.com truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 81: Phúc Lợi Không Ngờ Tới

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 81: Phúc Lợi Không Ngờ Tới


Nhìn vội vàng Hoàng Minh, Nguyễn ANh đúng là không biết phải nói gì cho phải, có chút bất đắc dĩ mà lắc đầu. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Nàng lúc này không thể kiểm soát được hành động của mình nữa, cơ thể không biết từ lúc nào đã quặp chặt vào người Nguyễn Anh, treo lủng lẳng trông vô cùng đáng yêu. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Sau một hồi sờ soạng, tìm mãi, cánh tay Nguyễn Anh chạm vào một phần nổi, vội ấn vào.

Đương nhiên, kể cả khi đất nước này, hay quốc gia này không chấp nhận việc đó, Nguyễn Anh cũng đã nghĩ đến các phương án dự phòng khác.

Thằng cu này có vẻ rất có kinh nghiệm, nụ hôn này kéo dài 5 phút mới dừng lại.

“Được được được. ok nhá” Hoàng Minh chạy vút lên phòng của mình.

Nguyễn Anh có chút bất đắc dĩ mà hỏi, vừa rồi gặp Nguyệt Thanh đã mất thời giờ lắm rồi, giờ lại gặp ông anh này, nếu là bình thường, có thể Nguyễn Anh sẽ sẵn lòng bỏ chút thời gian nấu cho ông anh một đĩa, nhưng bây giờ sao, không có đâu.

Do không kiềm chế được cơ thể, nên vừa rồi, đỡ cô bé, cánh tay không tự chủ mà chút nắn bót, cô bé này cũng lạ lắm cơ, bị bóp đến vậy mà không phản kháng, làm Nguyễn Anh càng tin tưởng đây là Hải Ninh, cứ vậy mà nắn tiếp, mãi đến khi cảm thấy sai sai bật đèn, thì mọi chuyện đã quá muộn.

May mắn thay, Nguyễn Anh vô cùng tinh mắt nhanh tay, nhẹ đón được được thân ảnh này khỏi ngã bằng một tay, tay còn lại đỡ được đồ đạc đang bay tứ tung khỏi tay thân ảnh.

Thân ảnh kia vì đột ngột tình huống, tuy đã kịp dừng lại, nhưng dõ quán tính, bĩ ngã ngữa ra sau.

Chương 81: Phúc Lợi Không Ngờ Tới

Nguyễn Anh biết cứ vậy là không được, đầu cậu đang đắn đo suy nghĩ, sau một hồi cân nhắc cái được cái mất, hít một hơi thật sâu, Nguyễn Anh làm ra quyết định của bản thân mình.

Vội vội vàng vàng, chặn đứng nàng, lần nữa trước sự kinh ngạc của cô bé, lần này không ôm má, ôm luôn cả người Nguyệt Thanh.

2 phút, 5 phút, 10 phút trôi qua, hai người vẫn giữ vững tư thế này đứng yên tại một chỗ, không làm một động tác gì cả.

Lúc sau, khi người con gái đã mỏi nhừ, nằm trọn trong vòng tay của Nguyễn Anh, cảm thụ hơi thở cùng hương khí, Nguyễn Anh định hít hà rồi …

Một cánh tay đang ôm Nguyệt Thanh từ từ bỏ ra, chia kịp cho cô bé ngơ ngác, cùng với cánh tay đang trống tường, Nguyễn Anh đứng thẳng người, hai tay chuyển ngoặt động tác vô cùng nhanh chóng. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

“Giờ không có thời gian giúp anh nấu đâu, mai phải đi sớm, em muốn ngủ ngon, lên là cho anh chút thôi, mang bát ra đây, em lấy cho”.

Dần dần, Nguyệt Thanh đã biến mất hoàn toàn thân ảnh trước mắt Nguyễn Anh. Nhìn chút Nguyễn Anh mới dừng ánh mắt.

Từ từ bước đến bếp, làm chút thức ăn định ăn, vừa xào nấu nướng vừa hát. Nguyễn Anh không để ý có một thân ảnh lén lút sau lưng.

Tốc độ không nhanh, nhưng đã tắt điện, không rõ hoàn cảnh xung quanh, lại không cảm nhận được ác ý, Nguyễn ANh cũng đã đóng tạm cảm giác của bản thân, nên cậu bé không để ý có một người đang ở trong bếp.

Thậm chí, cô gái này còn chủ động trong việc đá lưỡi, dần dần Nguyệt Thanh đã chiếm hoàn toàn thế chủ động, khiến Nguyễn Anh nằm ngửa mà hưởng thụ môi thơm của Nguyệt Thanh.

Tức khắc, điện phòng bếp sáng lên, không còn chút nào bị bóng tối bao trùm nữa.

Lúc này, thân ảnh xuất hiện không phải ai khác là ông anh Hoàng Minh.

Hai người một thằng bé cấp 2 nhưng đã cao hơn cô bé còn chút nữa lên cấp 3 một chút, tạo cho người cảm giác xứng đôi vừa lứa.

Nhận được thức ăn, ông anh cười típ mắt lại, vừa gắp thức ăn vào miệng, vừa vội vàng gật gật đầu.

Trước sự ngỡ ngàng của Nguyệt Thanh, đôi tay của Nguyễn Anh sờ vào mà nàng, nâng lên, rồi cho luôn nàng một nụ hôn chuẩn Pháp.

Khuôn mặt của Nguyễn Anh cứng đờ trong tức khắc, vừa rồi, xoa nắn, Nguyễn ANh đã nhận ra sai sai, đổ nẩy này khác quá.

Lúc sau nàng mới đứng dậy, nhìn Nguyễn Anh một chút, tính chạy thẳng lên lầu, nhưng sao Nguyễn Anh có thể để cô bé dễ dàng rời đi như vậy được cơ chứ.

Hoàng Minh cũng hiểu điều Nguyễn Anh đang suy nghĩ sao vậy, vội vàng giải thích.

Cánh tay của Nguyễn Anh không hiểu bị gì, lại lần nữa nắn bóp, trong khi đó, khuôn mặt cậu bé đang cười tủm tỉm, có vẻ chưa nhận ra được gì sai sai.

“Anh hơi đói, nên là muốn..”Vừa nói vừa nhìn chằm chằm hơn vào đĩa thịt của Nguyễn Anh.

Hoàng Minh nghe, ánh mắt sáng trưng trưng lên, vội vàng chạy hết tốc lực vào bếp, sau một loạt các tiếng xột xoạt, Hoàng Minh ra một cái bát vừa vừa.

Nguyệt Thanh nằm trong lòng Nguyễn Anh, cũng có cảm giác xấu hổ không nói được gì lên lời, nàng không dám ngước lên nhìn Nguyễn Anh.

“Luật đa thê có tồn tại, em không biết chị có đồng ý không nhưng mà, giờ chị cũng là người của em, em hứa, chị sẽ không bao giờ thoát khỏi lòng bàn tày của em đâu”. Nguyễn Anh bá đạo mà nói, trong ánh mắt hiện lên sự bá khí, bễ nghễ thiên hạ. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

“Đấy, ăn rồi ngủ đi, mai còn phải đi sớm” Nửa câu đầu nói với giọng bình bình, nửa câu sau nhấn nhá bắt ông anh này phải hiểu.

Nguyễn Anh cảm thụ chút, có vẻ đây là con gái, cánh tay vô thức sờ vào bờ mông của cô nàng, một tiếng rên nhẹ vang lên.

Một lúc sau, khi đã hoàn toàn hồi tỉnh, Nguyệt Thanh vội vàng từ người Nguyễn Anh nhảy xuống, chạy vội lên lầu. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Ánh mắt Nguyễn Anh nhìn vào con mắt của Nguyệt Thanh, nhìn ánh mắt của nàng vẫn còn sự né tránh.

Ổng đang ở một trạng thái không thể hề hước hơn được nữa, ánh mắt nhìn chằm chằm đĩa thức ăn vừa ra lò, nuốt nước bọt ừng ực.

Trong khi Nguyễn Anh vẫn như thường, thì Nguyệt Thanh ngồi sụp xuống đất.

Không còn tiếng động, không còn âm thanh không gì cả, cả không gian như đang chìm đắm trong im lặng, chỉ còn sót lại tiếng hít thở trập trùng của hai con người.

Vừa đến khúc ngoặt, một thân ảnh đột nhiên xuất hiện, hai con người suýt nữa va vào nhau.

Vội vàng bỏ cái tay đang tác oai tác oái trên người phụ nữ kia, lần mò vào bờ tường.

Mang đĩa thức ăn vừa ra, tính tiến thẳng lên phòng, Nguyễn Anh dừng lại, nhìn người đứng trước mắt, không biết nói gì cho phải.

Nguyễn Anh cũng giống hệt như vậy, không biết phải làm gì bây giờ, có chút nghĩ không thông, nhìn Nguyệt Thanh một chút, muốn nói gì lại thôi không nói nữa.

Vừa đi vừa liếc xuống, lần nào cũng thấy ánh mắt của Nguyễn Anh nhìn mình cười, cô bé này càng ửng đỏ hơn khuôn mặt, chạy vội lên lầu, bỏ mặc lại đứng đó một mình Nguyễn Anh.

Đột nhiên nghe lời tuyên bố của Nguyễn Anh, Nguyệt Thanh không khỏi ngượng ngịu đỏ mặt, vội vàng dúi sâu đầu mình vào lòng Nguyễn Anh.

Nhìn cô bé đang nằm trọn trong lòng mình, Nguyễn Anh đúng là không biết nói gì cho phải, lúc đầu Nguyễn Anh chỉ nghĩ đây là Hải Ninh thôi.

Nguyễn Anh cũng từ từ múc vài thìa vào bát.

Biết có thể mọi người đã ngủ, Nguyễn Anh đi nhẹ nói khẽ, di chuyển xuống lầu, nhìn bếp đã ngay kia rồi, ánh mắt có chút tỏa sáng, chuyển sang tốc độ nhanh, vừa định chạy đến.

5 phút sau, hành động này mới có xu thế giảm xuống.

“Ông anh không ngủ à”.

Có chút bất đắc dĩ, Nguyễn Anh mở lời mà đáp.

Hai con người nhìn chằm chằm nhau, Nguyễn Anh đột nhiên lên tiếng.

Nguyễn Anh lần nữa tiếp tục hành động của mình, cứ làm như vậy, lặp đi lặp lại vài lần, Nguyệt Thanh đã hoàn toàn đê mê.

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 81: Phúc Lợi Không Ngờ Tới