Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 78: Xung Đột Trong Truyền Thuyết
Ông Hoàng Minh nhẹ vuốt lồng ngực thở ra một hơi. Nghĩ lại lúc trước lại có chút may mắn, may là lúc đó không có dùng vũ lực bắt tên nhóc này khai ra ai là chủ, không thì, lại nuốt nước bọt tiếp thôi.
Ông anh Hiếu thì thực sự đã nhận ra chênh lệch giữa hai người, ý nghĩ trước kia không còn là phải có khả năng nữa, mà nếu đấu với tên nhóc này, chắc chắn, chắc chắn phải c·hết, sống đằng trời.
Mọi người nhìn ông này chút, rồi lại thở dài” Hời” rồi cùng nhau nhìn về phía Nguyễn Anh.
Hoài Thương lúc này nhẹ bước đi ra, bộ đồ công sở đen tuyền ôm trọn đường cong của nàng, nhất là cái kia vòng 1, cùng 3 quá khổ, như lúc nào cũng căng bạo.
Làm mẫu xong, vừa định mở miệng kêu mọi người làm theo, ông anh này dừng lời nói, ánh mắt nhìn ra bên ngoài.
Chương 78: Xung Đột Trong Truyền Thuyết
Phần lớn người ở đây nghe vậy, tuy vẫn có chút nghi hoặc, nhưng ăn vẫn quan trọng hơn, không thì phí, mọi người lại ngồi vào chỗ. Chỉ có số ít người có cảm xúc khác biệt hơn : Ta tin ngươi cái quỷ a, mẹ trứng sợ thật sự.
Đột nhiên, ánh mắt tên này có chút ngưng tụ, con mắt như trố hắn ra nhìn chằm chằm vào ngồi bên cạnh Nguyễn Anh Hải Ninh.
“Ketsttttt”. Âm thanh mở cửa quán vang lên, ba người đi vào. Đây không phải là chiều này mới gặp người sao.
“Mọi người à, tiếp tục a, ăn uống tiếp thôi, chắc tên kia bị sốc thuốc nên mới vậy a”. Nguyễn Anh vô cùng từ tốn mà nói.
“Ta quyết định rồi, không cần biết cô bé kia là ai, giờ này cô bé là người của ta”.
“Mọi người, đây là một bát mắm dấm, muốn ăn thêm như nào thì lấy thêm gia vị đều có hết ở bên cạnh mọi người”.
Nụ cười vô cùng càn rỡ, không chút kiêng rè, khiến cho Nguyệt Thanh không khỏi chùn bước không biết nói gì.
Ông anh hơi giả bộ ho khan chút rồi nói.
Nhưng nghĩ chút, bản thân mình lại đang sở hữu em luật sư, mà tên này không dám đắc tội, thế là tên này càng bố láo bố toét hơn.
Vẫn là thanh niên đó, thái độ vẫn rất bố đời, dáng đi khệnh khạng, trông chỉ muốn đánh. Người thanh niên này liếc nhìn xung quanh, đột nhiên ánh mắt chằm chằm vào một ví trí.
Ngay lật tức, không nói gì nhiều, tên này đi thẳng đến chỗ mọi người ngồi, nở nụ cười, tay xoa xoa vào nhau, ánh mắt hèn mọn nhìn về phía Hải Ninh.
“Hừ”. Hiếu nhẹ hừ lạnh, không nói gì cả.
Hiếu nghe vậy vội vàng dừng lại hành động của mình, không hiểu thấu, ánh mắt có chút phức tạp mà nhìn về phía nàng.
Nói ánh mắt lại nhìn về phía Hải Ninh, đột nhiên giọng điệu thay đổi.
Tên này vừa nói vừa đi đến phía Hải Ninh, ý đồ cực rõ đối với Hải Ninh.
Đây là nói Nakiri Mana mới đủ trình làm nghệ sĩ, chứ ông anh Hiếu này thì không được, vẫn còn thô tục quá.
Không biết từ lúc nào, trầm mặc Hoàng Minh đã thủ sẵn một chai bia sành sau lưng, ý định cực kì rõ ràng.
Cùng là người của một thế hệ nhị đại của Hà thành, Sơn Bẩn biết thực lực của tên Hiếu này trước mắt, nhưng là có thể đấm c·hết người đó.
Nguyễn Anh vô cùng lững thững bước về phía bàn mình. Hiếu cùng Hoàng Minh nhìn Nguyễn ANh mà nuốt nước bọt ừng ực.
“A Hiếu Lóe hôm nay bị sao vậy, lúc chiều căng nắm cơ mà”.
“Anh chắc chứ, nếu anh đánh, tôi là luật sư của tên này, sẽ vì thân chủ, chắc chắn đủ khả năng cho anh vào tù”.
Người ta thường nói mọi lĩnh vực đều có sự hoa mĩ của riêng mình. Nếu coi thưởng thức mĩ thực là một nghệ thuật, thì người thưởng thức là một nghệ sĩ.
Chỉ thấy thái độ Nguyễn Anh lúc này bình tĩnh lạ thường, bình tĩnh đến đáng sợ.
Nguyệt Thanh ngồi cạnh, không thể chịu được nữa, lật tức đứng dậy nói.
Ông già nói, trong đôi mắt kia có gì đó khá là tự hào.
“Ô đây không phải là Hiếu Lóe sao, cũng ăn ở đây cơ nhỉ?”.
“Sao vậy, không ăn đi ngon lắm”. Vừa nói vừa cho một xiên thịt vào miệng, cái độ nóng khiến ông anh thổi tưng bừng, nhưng không ngừng khen ngon.
“Haahah, Hiếu Lóe đầu đội trời chân đạp đất đâu rồi, sợ rồi à”. Tên Sơn Bẩn này cười toe toét, nhưng trong lòng vừa rồi mồ hôi chảy dòng dòng.
“Cút mẹ mày đi, mày định làm gì con bé?”.
“Này cô bé, xin tự giới thiệu, anh là Hoàng Thiếu Sơn, em trông thật xinh đẹp, có muốn làm bạn với anh đây không?”. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Hải Ninh ngơ ngác, không hiểu chuyện gì, nhưng nghe hết tên này nói, rất nhanh nàng lấy lại tinh thần, nhìn nhìn chút tên Sơn Bẩn này, lại có chút kh·iếp nhược. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
“Mày cút cho tao”. Hiếu không thể chịu được nữa, hùng hổ xông lên, muốn cho tên này một bài học. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Chỉ là một bát mắm dấm bình thường thôi, nhưng có vẻ bên trong đó cất chứa lấy tinh hoa hội tụ, chắc là có bí quyết rất xịn trong đó rồi.
Nguyễn Anh lúc này đứng dậy, đi thẳng đến phía mọi người, trước ánh mắt kinh ngạc của tập thể mọi người, vậy mà Nguyễn Anh lấy một cái không nhìn rõ tốc độ, không thể thấy, đấm phát vào cằm tên Sơn Bẩn.
May thay, không cho tên này kịp lấn thêm bước nào, Hiếu đứng thẳng dậy quát to.
Tình huống bất ngờ, khiến Hoài Thương cùng người đàn ông đứng cạnh Sơn Bẩn, trở tay không kịp.
Tay cầm một tệp gì đó, tay còn lại nhẹ đẩy mắt kính, ánh mắt vô cùng tự tin mà đứng chắn trước người Sơn.
Vừa nói, tên thanh niên này vừa nở một nụ cười đê tiện, ánh mắt nhìn vào phía Hiếu, không có một chút kiêng rè.
Nguyễn Anh nghi hoặc, thật là có duyên a, vậy mà bây giờ lại gặp lại.
Tên Sơn Bẩn này ngay lật tức phản xạ có điều kiện rời ra xa, nhưng nụ cười vẫn không đổi.
Nguyễn Anh, như không có gì bắt đầu nướng thịt của mình, không khí trong cửa tiệm này lại trở về náo nhiệt như cũ.
Ngay lật tức một cảm giác kinh khủng truyền lên não tên này, tên này nằm vật ra đất kêu “AAaaaa” rồi lúc sau ngất hẵn đi.
Hai ông anh kia, mỗi người cảm giác khác nhau.
Ông anh lần nữa làm mẫu, từ bên cạnh lấy ra một hũ đường có sẵn, lấy chút đường bỏ vô.
Lúc này bên ngoài cũng được mang nên một bát nước mắm không, mọi người cùng nhau nhìn về phía ông anh.
“Aha, nãy giờ vẫn im lặng Hiếu Lóe lại vì một cô bé mà đứng lên sao, thú vị thú vị”.
Một giọng nói nhẹ nhàng vang lên, cắt đứt hành động của Hiếu.
Chuyện xảy ra quá nhanh, mắt người hay bất cứ vật gì hiện tại cũng không thể trông thấy truyện gì xảy ra.
“Anh biết bây giờ lá giữa thanh thiên bạch nhật không, anh tin tôi gọi cảnh sát bắt anh không”.
Cặp kính trên mắt, không chỉ tôn lên vẻ đẹp chi thức, mà còn lại cái gì đó quyến rũ lòng người.
“Gọi, gọi a, hôm nay xem ai có thể bắt Sơn ta đây”. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Nàng cầu cứu mà nhìn về phía Nguyễn Anh.
Nguyễn Anh làm sao mà không nhận ra được ánh mắt của mọi người chứ, nhẹ đặt thịt mới nướng xong ra một cái đĩa, Nguyễn Anh bất đắc dĩ mà nhìn về phía mọi người.
Nhìn trước mắt thịt, lại nhìn về phía mọi người, thấy ai cũng mặt ủ mày chau, không ăn khi thịt đã chín, ông anh Hiếu có chút nghi hoặc hỏi.
Nhưng nhờ cái đầu óc của bản thân, nàng vẫn kịp nhận ra gì đó, ánh mắt phức tạp nhìn về Nguyễn Anh rồi, vội vội vàng vàng, cùng người đàn ông mang tên này ra ngoài. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Chỉ có một số người tinh mắt chú ý, vừa nãy mới đứng kia Nguyễn Anh biến mất, rồi trong nháy mắt lại xuất hiện.
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.