Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 77: Quán Ăn Gặp Gỡ Bất Ngờ
Nguyễn Anh nghe mà không biết nói gì, định lôi ra nó gia vị toàn năng, nhưng sờ tới sờ lui không thấy đâu, Nguyễn Anh nhớ lại một chút.
Nhìn một chút, Nguyễn Anh cất nó vào túi, đi ra bên ngoài xa xa.
Theo chân ông anh này, cả đám ngồi vào một cái bàn khá lạ đặc biệt.
Hải Ninh cùng Nguyệt Thanh hai mắt nhìn nhau, rồi cùng gật đầu đi theo.
Đang không biết phải làm gì bây giờ, Nguyễn Anh thấy một thân ảnh quen thuộc, đang lững thững bước đi.
Thấy mọi người đã rời đi hết thế kia, ông anh Hoàng Minh không thể làm gì khác hơn là đi cùng mọi người.
“Cứ tin anh” Ông Hiếu nói với giọng chắc chắn, tiếp tục bước đi, lại vòng vèo qua mấy cái ngách nhỏ, mọi người đã đến với một quán ăn nhỏ.
Sau một hồi tất cả mọi người đã tụ tập, Nguyễn Anh nhìn mọi người rồi nói.
Một lúc sau, trên chỗ đựng khay thức ăn đã có mấy món thức ăn được mang lên.
“Sao vậy” Nguyễn Anh nghi hoặc hỏi, không biết tại sao Hải Ninh còn không đi nữa.
Hải Ninh cùng Nguyệt Thanh có chút kinh ngạc mà nhìn về kiểu thiết kế này, ông anh Hoàng Minh cũng vậy, Nguyễn Anh thì quay đầu ra dò hỏi ông anh.
Nguyễn Anh từ từ mở ra, đúng như dự đoán của Nguyễn Anh, đó là một tấm danh th·iếp.
Trong khi hai người thanh niên là Hiếu cùng tên trước mắt đang nhìn nhau chằm chằm, Nguyễn Anh đã di chuyển tới, nhẹ lướt qua đoàn người, không biết vô tình hay cố ý nhẹ chạm vào người cô gái.
Nguyễn Anh đúng là không biết nói gì cho phải với ông anh này, nhưng mà thôi kệ đi.
“Sao vậy, cậu em gọi anh có chuyện gì à, còn đây là…”.Vừa nói, ông anh này vừa nhìn về phía sau Nguyễn Anh đi đám người.
Đang muốn nói về trải nghiệm của bản thân, Hoàng Minh thấy ông em Nguyễn Anh vậy mà không chú ý đến mình, còn quay mặt đi chỗ khác nữa chứ.
“Ông anh có chắc đây là đường đi đúng không đấy?”.
“Được rồi, ý là cu em muốn anh tìm giúp cho một quán ngon ăn chứ gì, vậy là chú em tìm đúng người rồi, anh đây hiện tại cũng hơi đói, không bằng chúng ta đi cùng nhau đi”. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
“Luật sư” đầu óc Nguyễn Anh không khỏi có chút không biết nói gì lên lời, chẳng lẽ những luật sư nữ đều giống như nàng vậy sao.
Đang vừa đi vừa lẩm bẩm cái gì đó, một giọng nói vang lên, ông anh này ngó xung quanh tìm kiếm.
Đi đến gần ông anh Hiếu, Nguyễn Anh cười tươi chào hỏi.
Nguyễn Anh mở lời trước.
ổng gắp một miếng thịt lên, cắt ra, rồi từ đằng mình lấy ra một thanh tre đã vót sẵn, xiên hết vào một xiên, cứ xen lẫn giữa hai miếng thịt là có tí rau.
Ông Hiếu như rất quen thuộc, tiến đến chỗ bà lão đang ngồi trước cửa quán, rồi lại quay nhìn nhìn đám người chút rồi nói gì đó với bà lão này.
Sau khi được bà lão gật đầu, ông anh này quay đầu lại, ra hiệu mọi người đi vào.
Ông Hiếu bắt đầu làm mẫu, từ chỗ của mình lấy ra một cái kéo, cùng một cái kẹp nhìn qua giống như tự chế.
“Ok chưa anh”. Nguyễn Anh từ tốn nói, thái độ lịch lãm.
Nếu để cho bọn người ở đây, nói thì không biết bao giờ mới xong. Vậy tại sao không chọn một chỗ, để vừa ăn vừa nói cơ chứ. Không những trợ giúp cho mọi người có một tâm thái thoải mái, một chỗ ngồi êm ái. Lại còn được ăn uống thỏa thích, tiếp sức cho nói nữa.
Đi một lúc, Nguyễn Anh đã đến bên ngoài khu vực hội chợ, nhìn ngó xung quanh một chút, Nguyễn ANh nhìn thấy thân ảnh của Hoàng Minh.
Chỉ thấy trên tờ giấy đấy có ghi chữ, luật sư Hoài Thương.
Nghe Nguyễn Anh nói, mọi người gật đầu, định cứ thế mà đi, Hải Ninh bất ngờ đột nhiên đứng tại chỗ.
Định lên tiếng tức giận, ông anh thấy thân ảnh của Hải Ninh cùng Nguyệt Thanh, suy nghĩ một chút thở dài, chắc là tại ông em này thấy mọi người đến lên mới như vậy thôi.
“Đúng à, trông vip không, đây là quán tủ của anh đó”.
Nguyễn Anh nghe, gật gật đầu, vậy là đám người thêm một con người nữa. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Ông Hiếu vừa nói, nụ cười trên mặt không dám, như kiểu tự hào lắm luôn ấy.
Đi đến bên ngoài một đoạn, chỉ thấy Nguyễn Anh từ không hiểu thấu vị trí, móc ra một tờ giấy, nhìn qua thì đây có vẻ là một tấm danh th·iếp bị gấp đôi vào.
Ổng làm mẫu để lên nướng, rồi quay lại, ý bảo mọi người làm theo.
Nhìn ông anh cũng đang ngó tìm người giống mình, Nguyễn Anh nhẹ giơ tay lên cao vẫy vẫy, lúc sau, ông anh này cũng thấy Nguyễn Anh, vội bước sang.
Hoàng Minh cùng Nguyệt Thanh nghe, cũng gật đầu tỏ vẻ đồng ý, đúng a nếu mà tìm phải quán quá tệ thì không được.
“Anh Hiếu đi đâu đấy?”.
Có chút cự người cảm giác, nhưng lại có chút gần gũi trong đó.
Bộ dáng kia, như có vẻ đã có một trải nghiệm vô cùng thú vị đây.
Nhìn quán ăn, khóe miệng của Nguyễn Anh không khỏi có chút co giật, ai mà ngờ ở sâu tít trong con ngõ, lại có một quán nướng cơ chứ. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Nghĩ đến đây thôi, cũng cảm giác cả cơ thể sướng rên lên rồi.
Trên tấm th·iếp đó còn ghi số điện thoai, cộng thêm phương thức liên lạc khác.
Đặc biệt là vòng một và vòng ba quá tuyệt vời, ai nhìn cũng muốn sở hữu, nó quá đẹp. Nhưng thứ hấp dẫn Nguyễn Anh hơn cả là cặp đùi to đẹp đi tất chân.
Cài bàn được chia đều thành bốn ô, giữa mỗi cái ô đều có một lỗ tròn, trong lỗ tròn lại cõ một lò than, bên trên mắc một tấm lưới, đặc biệt ở vị trí viền giữa các ô là một cái đường chả biết nói là gì, chỉ biết đựng đò mà thôi.
Nguyễn Anh giống như không biết gì mà cứ vậy đi ra bên ngoài. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
“Chỗ của anh không tệ lắm, anh còn vừa quen một ông anh rất chi là láu cá nhưng cũng không kém phần tốt bụng”. Hoàng Minh nói một cách say xưa.
Vỗ tay lên đầu, miệng lẩm bẩm để quên chỗ Luu Pai rồi.
Ông anh này bắt đầu dẫn mọi người tiến vào một con phố, lách qua nhiều ngõ ngách, khóe miệng của Nguyễn Anh có chút co giật, miệng nói.
Nguyễn Anh vội vàng tiến tới phía ông anh này.
Chương 77: Quán Ăn Gặp Gỡ Bất Ngờ
Nguyễn Anh ngay lật tức gật đầu giới thiệu mọi người, rồi bắt đầu giải thích mọi người.
Nhìn sơ qua, thì có nhiều loại thịt cùng rau, nhìn màu sắc của thịt, có vẻ như đã ướp rồi, nhìn qua tí cũng biết đây là cách ướp bằng gia vị truyền thống rồi.
“Thế em biết nơi nào có quan ăn được không, chị không muốn ăn quán quá tệ đâu, tại miệng chị bị em dưỡng điêu rồi”. Hải Ninh cất tiếng nói, hỏi ra nghi hoặc của mình.
“Em biết mọi người có nhiều chuyện để kể lắm, nhưng cũng không thể cứ đứng đây mà nói a, lên em muốn cùng mọi người tìm cái quán để ăn cái, giờ cũng tối tối rồi, rồi tiện thể nói gì thì nói”. Nguyễn Anh hơi bất đắc dĩ lên tiếng.
“Đừng nói em đây là bàn nướng nhá”.
“Đây, ở đây anh ơi”.
Mọi người vô cùng hiểu ý mà làm theo, sau một lúc một loại hương thơm của thịt nướng vang lên. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Ông anh này giờ mới xác nhận được đúng vị trí mà âm thanh phát ra, nhìn thấy ở đó là Nguyễn Anh, nụ cười ông này có chút vui vẻ.
Đúng vậy, Nguyễn Anh còn đam mê thầm kín với những cặp đùi to đi tất chân, nhìn nó có tí thịt với tất chân là thích rồi, cho điểm rồi.
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.