Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 76: Chính Thức Bắt Đầu
“Sao vậy anh?”.
Theo suy đoán của bản thân Nguyễn Anh, tham gia này sự kiện game, ít nhất phải có 163 người. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
“Không có gì, không có gì a”.
Tên này cười toe toét, nhìn ông Hiếu với ánh mắt hài hước, như đang cười trên nỗi đau của người khác.
Tưởng ông anh này là nhân viên của khu vực này, Nguyễn Anh đưa tấm thẻ ra, sau một hồi quan sát, ông anh này nói với giọng ngạc nhiên.
Chương 76: Chính Thức Bắt Đầu
Khóe miệng Nguyễn Anh không khỏi co giật, ông anh này có vẻ phản ứng quá khích quá a, nhưng lại nhìn cánh tay đang chìa ra, ánh mắt mong chờ mà nhìn mình, Nguyễn Anh không thể làm gì khác hơn là nắm tay ông anh.
Có vẻ như nơi này cực phù hợp với bản thân rồi, Nguyễn Anh hơi hài lòng, nhìn có máy tính là thấy thích rồi, coi như là lúc chờ đợi có thứ giải khuây vậy.
Một cái nắm tay bình thường, mà mấy người này nghĩ ra bao chuyện, ảo thật đấy. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Bản thân Nguyễn Anh cũng không muốn xen vào gì nhiều này chuyện, dù gì cũng không liên quan đến mình nắm, nhẹ chào hỏi ông anh, Nguyễn Anh di chuyển đi đến chỗ nhưng người kia đứng, vì đằng sau họ là chỗ ra vào.
Người thanh niên vội vàng xoa tay, nhưng nụ cười trên mặt không biến mất, trông ngô ngố.
Nguyễn Anh cũng hơi bất ngờ về thể chất của ông anh mới quen này, theo tính toán của riêng bản thân Nguyễn Anh, ông anh này chắc khỏe ngang mấy thằng main binh vương gì gì đó.
Hai anh em, mang trong mình suy nghĩ khác nhau, nhưng đều khéo léo che dấu nó. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Vừa đi, miệng Nguyễn Anh vừa có chút lẩm bẩm .
Nguyễn Anh nghe vậy, vội vàng xin giúp đỡ của ông anh lạ mặt này.
Đó không phải là người vừa nói, cũng không phải là tên đàn ông đứng cạnh, mà là cô gái bên cạnh.
Nghe vậy, Nguyễn Anh hiểu ý, ông anh này muốn đuổi khéo mình đi.
Hơi chút tò mò, Nguyễn Anh quyết định nói với mọi người.
Nguyễn Anh vô cùng tự nhiên bước đến gần đám người, càng gần, thân ảnh của một người lại càng thu hút Nguyễn Anh.
Khả năng cao cái gì nữa, điều đó là chắc chắn luôn đấy chứ.
“Ồ đây không phải là ở bên cạnh phòng anh sao?”.
Không phải phủ nhận cái đếch gì cả, cứ thích là nhích thôi, nếu như với mấy người con gái khác, Nguyễn Anh muốn xay dựng những mối quan hệ tiến từ từ, thì với người con gái trước mắt này, ông anh có một loại muốn biến cô nàng này thành tình nhân xúc động.
Không biết có phải phòng vip không, vậy mà bên trong được trang trí khá là bắt mắt và đẹp đẽ, đặc biệt là nhiều họa tiết xen lẫn vào nhau nhưng không khiến người nhìn rối mắt.
“Anh chị, dù gì giờ đi về vẫn hơi sớm, lên là trước khi về, chúng ta hãy đi thăm phòng bản thân cùng thăm quan nơi đây, tí nữa 7h tập trung ở đây, chúng ta sẽ đi ăn, Ok không?”.
Người vừa mở miệng, chính là người thanh niên xêm xêm với ông anh Hiếu.
“Tập” Nguyễn Anh đáp với giọng điệu không hiểu, ông anh này đang nói gì ta.
“Ah, chắc anh nhầm, không có gì đâu”.
Nguyễn Anh bắt đầu tìm kiếm, việc này đối với cậu, là công việc khá khó nhằn đấy. So với việc, để cho cu cậu này đi tìm gái xinh giữa chốn mọi người bình thường, thì còn dễ dàng hơn với việc vừa rồi nữa. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
“Ok, anh đang rảnh dỗi”. Lời dù gì cũng đã nói ra khỏi miệng rồi, chả lẽ giờ rút lại, người đàn ông nghĩ bản thân mình, không phải là như thế.
Nói, ông anh Hiếu này như thể rất quen thuộc, cho một tay lên khoác lên vai Nguyễn Anh.
Ông Hiếu lúc này có chút tức giận, giọng trầm xuống.
Không cười thấy ổng cười nữa, ánh mắt không tốt chút nào mà nhìn về phía trước.
Nguyễn Anh đứng bên cạnh, không khỏi nghi hoặc hỏi.
Mọi người nghe vậy, cảm giác vô cùng hợp lí, ngay lật tức gật đầu, mọi người lại một lần nữa chia cắt ra.
Cô gái này sở hữu một đôi mắt hớp hồn người, đôi môi căng mọng thêm nên màu son đỏ chót, trông vô cùng quyến rũ. Chiếc mũi cao dài, cùng cặp lông mày tô điểm thêm khuôn mặt cô gái.
Cảm tưởng đầu tiên khi nghe giọng nói như thế này, Nguyễn Anh cảm giác rất tín chỉ.
Ông anh này cảm giác, nếu mình quyết đấu sinh tử với thằng cu này, khả năng cao là bản thân không c·hết cũng trọng thương.
“Anh đây, đi không đổi tên, ngồi không đổi họ, cứ gọi anh là Hiếu là được”.
Nguyễn Anh vội vàng mời ông anh lạ mặt này ngồi xuống giường của mình, rồi từ balo lấy ra một bình nước, lấy cốc nước được trang bị gần đó, rót nước vào.
“Ồ, đây không phải là lần trước kẻ thất bại sao?”.
Ông anh vô cùng nhiệt tình giúp đỡ, sau một hồi qua qua lại lại giữa các tầng, Nguyễn Anh cùng ông anh lạ mặt này đã đến trước một cánh cửa.
Trên sàn có một chiếc giường lớn, bên cạnh là một cái tủ gỗ, chắc là để đựng đồ, đối diện giường là bộ bàn ghế, nhưng cái khiến Nguyễn ANh chú ý là con máy tính được trang bị trên đây.
“Anh dẫn em lên đấy được không”. Đã có người giúp đỡ, tại sao lại không nhận cơ chứ. Nguyễn Anh không phải là một cái kén chọn người, nhận là sẽ nhận. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Nhìn trên đó ghi chú số 163, Nguyễn Anh biết đây chính là nơi mình tìm, vội cảm ơn rồi mời ông anh tiến vào.
Cái nắm tay không kéo dài lâu lắm, chỉ vỏn vẹn có vài giây nhưng lại khiến cả hai đều kinh ngạc.
“Cảm ơn ông anh nhá, mà ông anh tên là gì nhỉ?”.
Với bản năng của một đứa mê gái, Nguyễn Anh xác định sẵn luôn cứ cô nào thu hút là phải húp bằng được, hám gái, ham quyền lực muốn là bố đời tất cả, đó là thứ Nguyễn Anh cực muốn.
Cốc nước vừa được kha khá, Nguyễn Anh đưa một cốc cho ông anh, ông anh vô cùng hiểu ý mà nhận lấy.
Lúc này, Nguyễn Anh mới bắt đầu lên tiếng.
Ông Hiếu cười cười nhìn Nguyễn Anh, miệng bâng quơ nói.
Ông Hiếu này có vẻ là người bất ngờ nhất, vì xuất thân đã chui rèn cho ông anh một cơ thể khỏe mạnh vậy mà cảm giác được áp lực từ Nguyễn Anh.
“Không sao đâu ông em, đây là chuyện của riêng anh, giờ anh thấy cũng trễ rồi, anh nghĩ em lên về ăn cơm đi, mai gặp lại”.
À mà nói đến tấm thẻ này, nó chính là số phòng chờ để Nguyễn Anh vào ngồi đợi lượt mình, không như người khác, có thể chung số nghĩa là chung phòng chờ, Nguyễn Anh có phòng riêng, vì đơn giản là vé vip.
Nguyễn Anh nhẹ nhàng nói, hướng dẫn lực chú ý của mọi người sang một hướng khác, làm cho mọi người tạm thời quên đi chuyện vừa rồi.
“163, 163 … đâu rồi, nó ở đâu ta”.
Nguyễn Anh đi đi lại lại một lúc, đột nhiên chạm mặt một thanh niên trông cùng lắm là hơn Hoàng Minh một chút, người thanh niên nhìn Nguyễn Anh, rồi đột nhiên nở nụ cười thân thiện hỏi.
“Xin chào, có vẻ cậu em cũng là người tham dự giải game nhỉ? không biết bản thân ở đâu đúng không? Đưa anh cái vé anh tìm cho, chỗ này anh khá là quen thuộc”. Một giọng nói uy tín vang lên, nghe là thấy sự uy tín của một ông anh.
Chỉ thấy trước mắt hai người là ba người, hai tên đàn ông, một trẻ độ ngang ông Hiếu, một trông đã ngoài 30, cùng một cô gái trưởng thành xinh đẹp, chuẩn gu Nguyễn Anh.
Điều đầu tiên Nguyễn Anh nghĩ là đến xem phòng vip của bản thân ra sao, loanh quanh một hồi, Nguyễn Anh tìm đến một tòa nhà nhìn có vẻ khá là xịn xò, cầm lên tấm thẻ của mình, so sánh một chút, Nguyễn Anh bước vào.
Nụ cười không dừng trên môi, nhưng vì một giọng nói từ phía đối diện vang lên mà ông anh này đổi sắc mặt.
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.