Nhiều Truyện.com truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 75: Cuộc Thi Bất Ổn

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 75: Cuộc Thi Bất Ổn


Nhưng giờ, chuyện quan trọng hơn là ghi, Nguyễn Anh tạm vứt suy nghĩ linh tinh ra khỏi đầu, tiến đến gần cô gái này mà hỏi.

“Xin lỗi, cô có thể cho tôi ngồi nhờ một chút được không” Vừa nói vừa giơ lên tron tay tấm phiếu đăng kí.

Nghe được có tiếng gọi ở gần bên vang lên, cô gái vô ý thích mà ngẩng đầu lên, ai ngờ không biết do thằng cu này đứng quá gần, hay là do vô tình gì gì đó, không biết là kiểu gì, vậy mà khi cô gái nhìn Nguyễn Anh, cô như trúng tiếng sét ái tình, nhìn Nguyễn Anh mà cứng đờ ra.

Ánh nhìn chằm chằm của cô gái khiến Nguyễn Anh không hiểu gì, có chút ngại ngùng gãi đầu.

Cô gái cũng từ từ nhận ra biểu hiện của bản thân, vội vội vàng vàng cúi gằm mặt xuống bàn, nhưng vẫn không quên nói.

“Không việc gì đâu, anh cứ việc ngồi ở đây đi”. Cô gái nói với giọng e lệ, làm người nghe như Nguyễn Anh có chút, không biết nói gì cho phải.

Chỉ dám dùng hàng động cơ thể, biểu đạt ý muốn của mình.

Nguyễn Anh gật gật đầu, theo lời của nàng nói, tiến đến ngồi phía đối diện nàng.

Đợi một lúc sau, có vẻ như cô gái đã hoàn tất phiếu đăng kí của mình, vội vàng cầm lên đồ đạc của mình mà chạy đi, ánh mắt thi thoảng sẽ lén nhìn Nguyễn Anh.

Nguyễn Anh đương nhiên thừa sức cảm nhận được ánh mắt của nàng, nhưng không làm ra hành động gì, vì bản thân không cảm nhận được ác ý từ cô nàng này, chỉ cho đơn giản là bản thân quá ngầu lên vậy mà thôi.

Nguyễn Anh không biết rằng, suy nghĩ này của bản thân khá là đúng, không sai, chỉ khác là cô không thấy ngầu, mà thấy Nguyễn Anh có sức hút.

Một người con gái có vẻ nhìn trên 18, vậy mà lại có sự thích thú với thằng cu 11 tuổi còn chưa đến.

“Cô bé này thật thú vị”. Nguyễn Anh có chút ngoạn vị ý cười.

Nguyễn Anh nhìn đi xa lạ mặt cô gái, nhẹ tay sờ sờ cằm, không biết đang đánh cái gì chủ ý.

Một cô bé như vậy, xuất hiện ở một nơi như này, thực sự khiến cho bản thân chú ý.

Chuyến đi này, ít ra cũng không tệ như bản thân tưởng tượng lắm. Công việc, công việc, là chủ yếu, nhưng bên lề là không thể thiếu.

Đợi khi cô gái này đăng kí, biến mất hoàn toàn trước ánh mắt của Nguyễn Anh, Nguyễn Anh cũng đã thành công ghi chú xong giấy tờ của mình.

Trong đầu lúc này Nguyễn Anh hiện lên một suy nghĩ, không biết cô gái vừa rồi thuộc tip người con gái nào nhỉ.

Nguyễn Anh đứng dậy khỏi bàn, cầm tờ giấy vừa điền xong thông tin lên, đi thẳng đến chỗ vừa rồi được phát giấy, Nguyễn Anh đứng chờ đợi.

Một lúc sau, Hoàng Minh từ một góc nào đó chui ra, quần áo có chút bẩn thỉu.

Điều này khiến Nguyễn Anh không biết nói gì lên lời, chỉ là đi viết giấy đăng kí thôi mà, sao giờ trông như bị c·h·ó đuổi vậy.

Nguyễn Anh tiến lên dò hỏi.

“Anh, anh làm trò gì mà ra nông nỗi này, có việc đi đăng kí thôi mà giờ”. Nguyễn Anh bất đắc dĩ lên tiếng.

Nhìn bộ dạng của ông anh, trông vừa tội, lại có chút buồn cười. Đồng thời còn có chút ghê sợ, gây ra sự kinh hãi đối với mỗi người.

Nguyễn Anh đúng là không biết nói gì thêm nữa trước cảnh tượng này.

Hoàng Minh nghe vậy, không khỏi bất đắc dĩ thở dài, từ từ nâng tay lên trán nói.

“Hài, mà thôi không có gì đâu”. Hoàng Minh bất đắc dĩ đáp lại, đáp một nửa lại thôi.

Tuy hơi tò mò, Nguyễn Anh vẫn tạm gác lại vì Nguyệt Thanh cùng Hải Ninh đã đến nơi.

Vừa thấy Nguyễn Anh đứng đó, Hải Ninh đã giơ tay lên chào, Nguyễn ANh vô cùng tự nhiên mà đáp lại.

Đến bên cạnh Nguyễn Anh, Hải Ninh cùng Nguyệt Thanh có chút nghi hoặc nhìn xung quanh.

Biểu hiện này của các nàng khiến Nguyễn Anh không hiểu gì.

May thay đáp án đã đến ngay sau đó, Hải Ninh có chút nghẹo đầu, một bộ cực đáng yêu, mà nghi hoặc hỏi Nguyễn Anh.

“Nguyễn Anh, Hoàng Minh anh đi lâu thế à, vẫn chưa về “. Hải Ninh thắc mắc hỏi, trong lời nói tràn ngập sự tò mò và nghi hoặc.

Nguyệt Thanh đứng cạnh cũng gật gật đầu, theo nàng nhớ Hoàng Minh còn là người đi ra đầu tiên, đãng nhẽ phải ở đây đầu tiên chứ, sao giờ chỉ có mỗi Nguyễn ANh vậy.

Nguyễn Anh hiểu rồi, nở một nụ cười khiến hai cô bé không hiểu, trước sự ngỡ ngàng của hai người, Nguyễn Anh chỉ chỉ bên cạnh Nguyệt Thanh cùng Hải Ninh đứng người.

Hai nàng nghi hoặc, theo ngón tay Nguyễn ANh mà nhìn sang, ngay lật tức hai cô nàng nhảy dựng lên, lấy độ siêu ảo tư thế, bay ra chỗ Nguyễn ANh, cách xa thân ảnh vừa rồi.

Hai cô nàng không biết lúc này đang ôm tay Nguyễn Anh, hơi run run hỏi.

“Ai đây, quái nhân sao”. Hai cô bé nói với giọng sợ sệt vô cùng

Nguyễn Anh đúng là không biết nói gì, nhưng trước hết phải.

“Hai người trước hết có thể leo xuống người em được không ạ”. Nguyễn Anh bất đắc dĩ mà lên tiếng.

Tuy là đối với hành động của hai cô nàng, Nguyễn Anh thích thật đấy, nhưng mà là một cái không xứng đáng làm nam tử hán đại tượng phu, Nguyễn Anh còn biết điều lắm.

Hải Ninh nghe vây, hơi đỏ mặt, nhưng lại vô cùng dễ dàng mà thoát ra, nhưng một bên Nguyệt Thanh thì không như vậy, cả người cô nàng cứng đờ ra, không biết phải làm gì.

May được Hải Ninh nhận ra, giúp đỡ cô bé thoát khỏi cái ôm tử thân với Nguyễn ANh.

Hai cô gái với những tâm thế khác nhau, nhưng có vẻ đều có một cảm xúc cực đặc biệt với Nguyễn ANh.

Hoàng Minh từ đó bị vứt ra rìa, không ai thèm quan tâm đến sự tồn tại của ông anh này nữa, trong đầu họ chỉ tồn tại một cảm xúc khó hiểu từ trong tim.

Phải chăng, ông anh này chính là người dẫn đường, kết nối tình yêu, gọi là cái gì nhỉ, ông Nguyệt chăng.

Mãi sau, mọi người mới bình tĩnh lại được, Hải Ninh lúc này mới nhớ lại gì đó, run run giọng hỏi Nguyễn Anh.

“Kia kia là anh Hoàng Minh”.

Thấy Nguyễn Anh gật đầu, khóe miệng của nàng co giật, biết vừa rồi hành động là vô cùng thất lễ, vội vội vàng vàng xin lỗi Hoàng Minh.

Nguyệt Thanh thấy vậy, cũng vội vàng đến xin lỗi cùng nàng.

Nhìn hai người con gái vô cùng chân thành mà xin lỗi trước mắt, tuy có chút sinh khí về hành động vừa rồi của hai cô nàng, Hoàng Minh quyết định bỏ qua.

Hoàng Minh cười tươi, xua tay nói.

“Không sao đâu, dẫu gì cũng là nỗi phần ở anh, khi đã làm các em hoàng sợ, cho anh xin lỗi”.

Vậy là cả hai bên đều xin lỗi nhau, cái này trò cười mới kết thúc được.

Nguyễn Anh lúc này lên tiếng, phá vỡ bầu không khí có chút ngượng ngịu.

“Còn đứng gì a, mấy anh chị không định đăng kí à”.

Mọi người nghe vậy, hơi sửng sốt một chút, rồi vội vội vàng vàng theo chân Nguyễn Anh đi đăng kí.

Vừa đăng kí xong, Nguyễn Anh cùng mọi người cùng được nhận một tấm thẻ.

Chỉ thấy, nhân viên bắt đầu giới thiệu công dụng của chiếc thẻ qua lời nhắc nhở.

“Cái thẻ này, mong mọi người giữ gìn cẩn thận, nó là chứng minh cho thân phận tham dự viên cùng vé vào cửa vip của anh chị, nếu chẳng may làm mất mà gây ra gì đó không tốt ảnh hưởng, bản thân anh chị sẽ phải chịu toàn bộ trách nhiêm”.

Nguyễn Anh cùng đám người Hoàng Minh nghe vậy, vội vã gật đầu, cất vội tấm thẻ vào thứ gì có thể giữ được tốt nhất của bản thân tránh mất, nhưng họ vẫn không quên phép lịch sự trước khi rời đi.

“Cảm ơn”.

Ra ngoài chút, Nguyễn Anh lại lấy từ túi quần ra tấm thẻ vừa rồi, chỉ thấy trên thẻ ghi chữ vip ở mặt sau thẻ, mặt trước thẻ ghi con số 163.

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 75: Cuộc Thi Bất Ổn