Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 62: Quyền Lực Mùi Thơm
Nguyễn Anh làm ra một cái trông vừa khôi hài, vừa ngu động tác.
“Cô nghe em nói tí này” .
Nguyễn Anh tiếp tục mớm lời.
Đang đột nhiên yên tĩnh, cả trường hét ầm lên, có vẻ bọn nhỏ này thích lắm với việc đi về.
Nguyễn Anh từ tốn trả lời.
“Không chiều nay ở đây”.
“Chắc kia là mẹ nàng a”.
“Ăn cơm a”.
Đáy là lần đầu tiên Nguyễn Anh ngủ lại trường, không chỉ ngủ lại trường còn ngủ phòng giáo viên nữa chứ, thật là bố đời.
“Món ăn ở nhà hàng cao cấp cũng bất quá là như vậy mà thôi”.
Các nàng đều bị Nguyễn Anh trọc cười, Phương Hiền nói.
“Vậy thì đã hiểu chưa”. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
“Được rồi, thế hai tiểu thư đây có thể tha thứ cho tôi chứ”.
Bọn trẻ con mà nghe thế chắc điên mất, trong khi tụi nó lại phải nằm nóng lực, thì Nguyễn Anh đàng nằm phơi “của” trước quạt gió.
Nguyễn Anh bụp mặt, bắt đầu dẫn dắt cho cô nàng hiểu.
“Vậy thầy giáo đang cầm gì”.
Thức ăn do chính tay Nguyễn Anh chế tác quá ngon, từ vừa mới thục nữ hai nàng, không giữ bản thân nữa, học theo Nguyễn Anh gắp miếng lớn thả vào trong miệng. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Nước này không kém chút nào vừa rồi cơm, hai cô bé vui thích mà uống, hai trên không khỏi đung đưa, trông có vẻ rất vui vẻ.
Sau sự kiện lúc sáng, buổi chiều có vẻ khá bình yên, Nguyễn Anh giờ chỉ có ngồi đợi gõ trống nữa là ra về thôi.
Nhẹ nhàng đứng dậy, Nguyễn Anh bước ra khỏi căn phòng, đóng cửa lại, vô cùng mà giống như ở trong nhà mà bước đi.
Ăn hết hộp cơm, Phương Hiền cùng Phương Thy không khỏi còn chút thòm thèm, nhìn về phía Nguyễn Anh với ánh mắt khát cầu.
Nụ cười, và sự hạnh phúc hiện rõ trên khuôn mặt của mấy đứa trẻ, khi mà ăn từng miếng từng miếng. Đó chính là liều thuốc tinh thần tốt nhất, đối với mọi người.
Nhìn một nát rồi lại thôi, nhìn đám này trẻ em, Nguyễn Anh sách cặp đi ra ngoài.
Có vẻ như hai cô bé này đã bị hoàn toàn chinh phục bởi kĩ thuật nấu nướng của Nguyễn Anh, người ta thường nói, “muốn chinh phục một người phụ nữ cách tốt nhất là từ chinh phục dạ dày của họ”.
“Được, nhưng mà lần sau cậu phải mang đến ngon như này cơm mới được”.
“À” rốt cuộc thì Đông Thy cũng hiểu ý Nguyễn Anh, có vẻ cô bé khá sợ hãi, vội kéo theo Nguyễn Anh về lớp.
Toàn bộ chỗ cây cối, bị truyền vào một loại sinh lực kì lạ, làm cho cơ thể của hai cô bé sung sướng đến vô cùng vô tận.
Nguyễn Anh thì thầm gì đó vào tai cô, sau một lúc suy nghĩ cô Hoa đồng ý, từ trong túi rút ra một chùm chìa khóa đưa cho Nguyễn Anh rồi tiếp tục rời đi.
“Alo, alo” Loa phát thanh từ trường vang lên, đây là lần đầu tiên Nguyễn Anh nghe được cái loa này hoạt động, chứ đầu tiên Nguyễn Anh còn tưởng cái loa này hỏng rồi không dùng được, nhưng hóa ra là sợ hỏng mà ít dùng a.
Suy nghĩ có chút nông cạn, nhưng nghĩ lại, với đầu óc của cả hai cô bé, thì đây chính là sự giới hạn.
“Hộp cơm a”.
Đông Thy ngơ ngác mà hỏi Nguyễn Anh.
Hiểu ý, tuy đã hết cơm, nhưng trong cặp còn đồ uống tự chế, Nguyễn Anh mang ra nước, nhìn Phương Hiền hỏi.
Từ xa, Nguyễn Anh thấy một ông lão đang mang theo một hộp cơm tiến lại gần, vội vàng kéo tay Đông Thy đi, để lại một mặt ngơ ngác Phương Hiền.
Rất nhanh, từ đầy ắp hộp cơm lấy tốc độ mắt thường có thể thấy vơi đi nhanh chóng. Cả ba người thi nhau múc, múc lấy múc để để ăn, tốc độ vô cùng nhanh chóng.
Tại sao thằng cu này có thể làm vậy, phải nói là do gia thế cùng mì lực, ấn tượng tốt, tóm lại do rất nhiều yếu tố Nguyễn Anh được ngủ trong phòng giáo viên.
Có vẻ như Nguyễn Anh cảm thấy bản thân mình không thích hợp ngủ lại trường rồi, đang không biết có lên về nhà không, nhìn thấy một thân ảnh phía kia, Nguyễn Anh nở một nụ cười, thì thầm.
Cô Hoa vừa nghe tiếng gọi, thấy là Nguyễn Anh cũng đáp lại.
Nhìn ánh mắt kìa, nhìn cái lưỡi đang thèm thuồng kìa. Bộ dáng của Phương Hiền lúc này vô cùng đặc sắc, khiến người nhìn ngạc nhiên không thôi.
Nói rồi đeo cặp lên vai, nàng vẫy tay chào Nguyễn Anh.
Ra đến bên ngoài, cách tại vị trí phòng y tế khá xa, Nguyễn Anh nhẹ thả tay đang nắm Đông Thy. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
“Hiểu gì?”.
Hơi thở ra một hơi, Đông Thy bước vào lớp, trong lớp lúc này đang có mấy đứa trẻ ngồi ăn, nhìn thấy Đông Thy, tụi nó định chào nhưng lại phát hiện ra thân ảnh Nguyễn Anh, vội vội vàng vàng che mặt đi, không dám ngẩng đầu.
Đây là lần đầu tiên Phương Hiền cùng Đông Thy thử món ngon như vậy.
Phương Thy cũng vội vàng gật đầu đáp.
Nguyễn Anh suýt nữa thì ngã té ghế, cố kìm nén muốn đánh người xúc động, giảng giải.
“Vừa nãy chúng ta làm gì”.
Tuyến phòng thủ cuối cùng đã b·ị đ·ánh gục, cảm giác mạnh liệt trào dâng từ trên đỉnh cây xuống gốc rễ.
“Đúng đúng”.
Đi đến trước phòng của cô Hoa, Nguyễn Anh cắm chìa khóa vào, nhảy thẳng lên giường mà ngủ vô tư.
Một món ngon, mà không lúc nào cũng có, không lúc nào cũng có thể thưởng thức được, nó thực sự là thứ đỉnh cao nhất, trong cuộc đời của mấy cô bé.
Đông Thy theo bản năng trả lời.
“Là thầy giáo mà sao vậy”.
Đây là biểu hiện gì cơ chứ, ngoại trừ muốn ăn ra, còn có cái gì nữa cơ chứ.
Nhìn chùm chìa khóa trog tay, Nguyễn Anh cười cười.
“Biết ở đâu để cốc không?”. Nguyễn Anh nói với giọng nhẹ nhàng, tạo cho người ta cảm giác khác bọt về Nguyễn Anh.
Là một con người từ tương lai, mà còn không khiến được mấy cái cô nàng này cười sao, thế thì quá xỉ nhục rồi.
Đông Thy nghi hoặc hỏi.
Chương 62: Quyền Lực Mùi Thơm
Cô bé có chút nghi hoặc hỏi.
Đến lớp, thấy có vẻ khá đầy đủ, Nguyễn Anh bước vào, nhìn chỗ mình không còn thân ảnh của Phương Hiền, Nguyễn Anh nghĩ, chắc là con bé này về nhà rồi. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
“Ngủ lại trường ngon phết”.
“Có chỗ ngủ rồi”.
“Cô đi về á”. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
“Vừa lẫy Phương Hiền có bảo là thầy giáo có mua cơm cho cậu ấy, giờ cậu ấy lại ăn cơm khác, thì không phải là phí hộp cơm của thầy à”
Âm thanh loa phát ra ba lần rồi dừng lại.
Trước giờ vào lớp 5 phút, Nguyễn Anh tỉnh lại, nhìn vẫn không có ai, chỉ có tiếng quạt kêu, Nguyễn Anh ngáp dài.
Nhìn thứ nước trông vô cùng ngon lành, nàng vội chỉ tay Nguyễn Anh ra chỗ đựng cốc.
Tiến đến lấy cốc, rót cho mỗi người một cốc.
“Vậy ở lại đây nhé, chiều này gặp lại”.
Điều kiện nhà của hai nàng chỉ ở tầm trung, khi ăn món này trong suy nghĩ của các nàng.
Nguyễn Anh ngồi cùng các nàng trò chuyện trời đất khiến hai cô bé cười típ hết cả mắt vào.
“Thông báo, các thầy cô sắp có một cuộc họp khẩn cấp, yêu cầu các thầy cô của các lớp đang dạy hay làm dù cũng hãy đến phòng họp hội đồng ngay tức khắc. Thông báo cho các em học sinh nghỉ học sớm. Thông báo hết”.
Động tác của cả hai, trông vô cùng buồn cười, không chút có dáng vẻ nào của sự thục nữ cả, nhưng thay vào đó, lại khiến cho con người ta cảm thấy vô cùng yên bình.
Theo ánh mắt của Nguyễn Anh, cô bé đến trước một cái xe máy khá mới, một người phụ nữ từ trên xe xuống, dắt nàng rời đi.
Nguyễn Anh không nói mà chỉ về một hướng, Đông Thy cũng theo cánh tay Nguyễn Anh mà nhìn về vị trí đó, thấy là thầy giáo ở phòng y tế, Đông Thi nghi hoặc hỏi.
“Sao vậy”.
“Em chào cô, cô đi đâu ấy?”.
“Cậu không về nhà à?”.
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.