Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 61: Đi Học Sự Kiện
Đông Thy thấy Nguyễn Anh như vậy ra ngoài, còn cầm theo cặp Phương Hiền, nàng hơi do dự chút vẫn đuổi theo.
“Tại sao các em giờ này mới vào lớp, có biết là đã gõ trống được bao lâu rồi không”. Cô Hoa tức giận mà nói.
Phương Hiền giờ đã nói chuyện được bình thường, đã có thể ngồi dậy đáp, giờ nàng chỉ còn cảm giác hơi choáng đầu thôi.
Trong lớp chỉ lác đác vài ba mạng, Nguyễn Anh liếc nhìn không khỏi ý cười ra mặt.
Cô nghe thấy trong lớp có học sinh đổ bệnh đang nằm ở phòng y tế, vội vàng chạy ra ngoài, nhưng vẫn không quên.
“Chốc nữa bố mẹ lên, không cần cậu quan tâm”. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Lũ lượt, có cả nam lẫn nữ bước ra ngoài. Đám trẻ quá sợ hãi, trước âm thanh không khác nào ác ma của cô Hoa, chúng không dám chút nào chậm trễ.
Vì thiếu vắng người nói chuyện, Nguyễn Anh lại nằm nhoài ra.
“Ăn đi, coi như đây là lời xin lỗi của tôi cho các cậu về hành động đã qua”.
“Thấy chưa đã bảo là không sao rồi”.
Nhìn kĩ một chút, những thiên thần là giống hệt nhau và đều mang khuôn mặt của thằng cu Nguyễn Anh.
Nguyễn Anh cười, mang lại gần hai nàng, không biết từ đâu xuất hiện thêm hai đôi đũa.
Phương Hiền nói với vẻ tự hào.
Đông Thy vội vàng gật đầu. Cô bé như sợ, nếu mình chậm trễ một chút, liền sẽ bị phạt không bằng.
“Ra đi, cậu núp thế ai cũng thấy đấy”.
“Bố mẹ đâu, không đến đón à”.
Đông Thy tiến lên hỏi thăm.
“Trong lúc cô ra ngoài, các em tự học”.
Phương Hiền trả lời với thái độ khác hoàn toàn khi nói với Đông Thy.
Nhìn cơ thể cô bé đang run kìa, hai tay nắm vào chảy cả mồ hôi, Nguyễn Anh có quyết định ngay lật tức.
“Cậu cảm thấy tốt hơn chưa”.
Nói rồi Nguyễn Anh mỉm cười.
Đông Thy có vẻ cũng có cùng mục đích với Nguyễn Anh, nàng đi trước lên là tiến vào trước.
Tính lấy hộp cơm đã chuẩn bị sẵn, lại nghĩ đến điều gì, xách cặp mình lên, cầm luôn cặp Phương Hiền đi ra ngoài.
Nguyễn Anh có chút muốn cười, càng nhìn càng giống nữ chính một bộ chuyện, giống kiểu bản nữ chính ngạo kiều live action vậy.
“Có gì phái sợ đâu, theo mình”. Nguyễn Anh đứng cánh cô bé, vô cùng dễ dàng phát giác ra tâm trạng bất an của cô bé.
Hai cô nàng rơi vào ảo cảnh, trong ảo cảnh, hai nàng đang phiêu phù trên không trung, thì đột nhiên có một đám thiên thần xông lại, bâu quanh kín người các nàng.
‘”Hay là các anh các chị không coi tôi ra gì, ra ngoài đứng hết cho tôi”. Đôi mắt cô trừng trừng, nhìn chằm chằm về phía mọi người.
Nguyễn Anh cũng từ từ bước vào sau.
Nguyễn Anh thấy vậy, không thể làm gì khác hơn là quay lại chỗ ngồi của mình.
“Trưa rồi sao”. Nghe tiếng trống, Nguyễn Anh nhẹ nhàng mà vươn vai, nhìn ngó xung quanh, thấy hầu hết mấy đứa trẻ này đều về nhà hết rồi.
“Thử đi, ngon lắm”.
5 tiết trôi qua, tiếng trống vang lên, bọn trẻ này cũng về bớt, chỉ còn lại trong lớp lác đác vài đứa ở lại b·u·ồ·i trưa.
Đang vô cùng tức giận, lại có người bước vào, cô Hoa điên tiết, nhưng nhìn lại là Nguyễn Anh, ánh mắt hơi hòa hoãn xuống.
“Không tin, tí cậu thử hỏi các bạn khác đi, mình nghĩ mấy bạn này sẽ biết a”.
Đúng là người với người mà, Nguyễn Anh không phủ nhận việc mình được đối xử đặc biệt, nhưng vậy thì sao, cuộc sống phải thực tế lên một chút.
Vừa nói, Nguyễn Anh vừa ăn mẫu, nhưng một chốc vẫn không thấy các nàng động đũa.
“Ùng ục” cả hai cái bụng cùng kêu lên một lúc. Đông Thy cùng Phương Hiền nhìn nhau mà không khỏi xấu hổ.
Nguyễn Anh đoán chắc là các nàng còn ngại ngùng, liền nói.
5 phút sau, cô Hoa quay lại, gọi Nguyễn Anh cùng Đông Thy lên tuyên dương về tinh thần, rồi gọi đám trẻ con bên ngoài vào, bắt tụi nó viết bản kiểm điểm, về đưa cho bố mẹ kí. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Mở nắp, hương khí của thức ăn bay ra.
Hạ tông xuống, không còn quá quắt, nhưng vẫn phải hỏi cho phải phép.
“Cảm ơn lớp trường, mình khỏe hơn rồi”.
Đi đến gần phòng y tế, Nguyễn Anh dừng lại nên tiếng.
Phương Hiền cùng Đông Thy cùng gắp một miếng thịt, vừa thả vào miệng, hương vị bùng nổ ngay lật tức trong miệng.
Cô Hoa lúc này, chả khác nào một đại hung thần trong mắt đám trẻ cả.
Kiếp trước hồi còn học cấp hai, tuy thỉnh thoảng trong trường có Drama nhưng nó là số ít, không hiểu sao giờ nắm thế, hít tẹt ga luôn vẫn không hết.
Vậy là những đứa đấy cũng phải dập tắt suy nghĩ của mình, ngoan ngoãn viết kiểm điểm.
Đứa nào đứa đấy, không dám đối diện với cô Hoa. Chỉ sợ như dám nhìn vào mắt của cô, là sẽ bị dính trưởng, làm con dê thế tội cũng không bằng.
“Những ai vừa đi muộn với lí do không chính đáng đứng dậy cô ghi tên”.
Đây là tiếng của cô giáo chủ nhiệm chứ sao nữa, tuy mới học có vài tuần nhưng rất dễ dàng nhận ra được.
Nguyễn Anh cười mỉm, trong lòng lại dâng lên sự cảm thán. Đúng là quyền lực mà lại, thứ này rất dễ khiến cho người ta mê muội, bởi thứ mà nó mang lại.
“Đi đâu giờ này mới vào”. Cô Hoa nói, âm thanh tuy vẫn còn hơi lớn, nhưng so với mấy đứa trẻ kia, thì âm thanh đối xử vô cùng khác biệt.
Từ một góc, Đông Thy từ từ thò đầu ra, đi lên trước Nguyễn Anh, miệng vẫn không quên “hừ” một cái. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Đông Thy liếc xung quanh, không thấy thầy giáo đâu bèn hỏi.
Phương Hiền lúc này đã tỉnh, ánh mắt hơi có chút mệt mỏi, nhưng nhìn chung là đã ổn rồi.
Nói Nguyễn Anh thừa cơ hội nắm tay bé gái, trước mặt mọi người hiên ngang bước vào. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Rất nhanh, cả hai đã cùng nhau đến lớp, Nguyễn Anh cùng Đông Thy định bước vô, bất ngờ thấy tiếng nói.
Mặt đứa nào đứa lấy đen như đit nồi, có đứa định không viết nhưng sao được, chỉ thấy cô Hoa nói tiếp.
Nói vậy các nàng mới đồng ý cùng Nguyễn Anh ăn, đưa đũa cho hai người, để các nàng gắp.
“uhm” hai cô bé nhẹ rên, sức công phá của thức ăn do đầu bếp kinh nghiệm ở Shokugeki thế giới khiến các nàng gục ngã. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Tiết học hôm đó trôi qua thật ám ảnh, bọn nhỏ mặt đứa nào cũng xụ xuống, chỉ riêng bố Nguyễn Anh là mặt không b·iểu t·ình nghịch bút.
Nguyễn Anh lúc này cũng vừa tiến vào, đã thấy hai cô bé này trò chuyện với nhau, cười cười, để cặp của mình và Phương Hiền lên môt cái ghế gần đó.
Như một quả bóng bay, đè ép lên mọi hướng, nhưng khi gặp phải cái kim sắc nhọn, ngay lật tức sẽ b·ị đ·âm thủng. Nó sẽ bị xì hơi xuống một cách nhanh chóng, trở lại dáng vẻ vốn có của nó.
“Thưa cô bạn Phương Hiền bị ôm, em cùng lớp trưởng đưa bạn xuống phòng y tế ạ, đúng không lớp trưởng”. Nguyễn Anh đi lên, bắt đầu giảng giải rõ ra lí do, mà bản thân mình cùng Đông Thy, cái cô bé đáng yêu này đi.
Cô bé có vẻ vẫn tức nắm, hứ cái rồi ngồi về bàn mình.
Nguyễn Anh nghe vậy, không nói nhiều từ cặp mang ra một hộp cơm.
Tiết khóa vừa qua, cô Hoa vừa ra ngoài, nhưng không khí vẫn vậy, dù đã ra chơi nhưng không đứa nào bước ra ngoài, bầu không khí tràn đầy sự buồn bã của các cô cậu nhóc.
Nguyễn Anh cười mà nhìn cái này cô nương.
Nguyễn Anh nằm mà đầu đầy suy nghĩ.
Chương 61: Đi Học Sự Kiện
Đông Thy thấy vậy vô cùng hoảng sợ, không dám bước vào. Cô bé đang tưởng tượng, tưởng tượng về cảnh bản thân sẽ bị giống như mấy đứa trẻ kia.
“Thầy ấy đi ăn cơm rồi, chốc thầy ấy quay lại, thầy ấy còn bảo sẽ mang cơm cho mình”.
“Thầy giáo đâu rồi”.
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.