Nhiều Truyện.com truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 63: Toàn Diễn Viên

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 63: Toàn Diễn Viên


“Má ơi ma kìa”.

Đầu Nguyễn Anh kiểu. “Vãi thật, bọn trẻ con này có khi còn chuyên nghiệp hơn mấy anh giang hồ, đầu đường xó chợ quá”.

Nguyễn Anh cẩn thận, từng li từng tí hỏi.

“Đứng lại thằng c·h·ó”. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Ra về, Nguyễn Anh cùng Đông Thy chào nhau nhẹ nhàng, vì hôm nay được về sớm, Nguyễn Anh muốn về nhà chuẩn bị trước khi mọi người đến, nền không trêu trọc cái này mới quen cô bé.

Một bên khác, Nguyễn Anh đã về đến nhà, thấy trước cổng đã tụ tập một đám người, Nguyễn Anh hơi có chút kinh ngạc.

“Có vẻ như là, mày là thằng mới chuyển đến đây lên không biết địa bàn của bọn tao đúng không, hôm nay để bọn tao dạy cho mày bài học nhớ đời, và tránh xa khỏi con Hòa cho tao, nó là của tao, mày hiểu không”.

“Hừ, con nhỏ kia, phục vụ cho tao tốt vào, mày lên nhớ gia đình mày phải dựa vào bố tao đó” thằng này hừ lạnh mà nhìn Nhi, con bé cắn răng, không dám nói gì.

Nhi đứng bên cạnh, ánh mắt có chút gì đó phức tạp.

“Mấy anh chị làm gì mà tụ tập ở đây đông thế”. Trông Nguyễn Anh lúc này vô cùng yếu đuối, cảm tưởng như đụng cái là ngã.

Đột nhiên bọn này đứng dạt sang hai bên, làm động tác đón tiếp ai đó.

“Ông anh nói gì hài ghế” Chỉ thấy, không biết từ lúc nào, Nguyễn Anh đã xuất hiện bên cạnh thằng cu này, không cho bọn này thời gian phản ứng.

Thằng Phong bị tát năn cu đơ, nhưng không dám nói gì, mặt nó đỏ lừ, in rõ bàn tay của thằng cu kia, miệng còn chảy máu.

“Ahaahah. mẹ mày con c·h·ó, anh em xông lên đ·ánh c·hết nó cho tao”.

Bọn này nhìn Nguyễn Anh chằm chằm, cứ như kiểu có thâm thù đại hận gì không bằng. Bộ mặt đứa nào đứa đấy cũng như một vị sát thần chính hiệu. Bọn nó một bộ muốn ăn tươi nuốt sống Nguyễn Anh, muốn chôn cậu nhóc xuống tận đáy sâu của địa ngục.

Chương 63: Toàn Diễn Viên

Vừa đứng dậy, Nguyễn Anh đã thấy trước mắt hơi xa có một đám người vây quanh, quay mặt nát có đám người đang đứng cách khá gần Nguyễn Anh.

Nhìn lại Nguyễn Anh, trông vô cùng thảnh thơi dễ dàng, đến một cái đường tàu, nhìn tàu sắp qua, Nguyễn Anh làm pha cắt đuôi hoành tráng.

Bọn người này quay lại, trái tim Nguyễn Anh như nhảy ra ngoài, vội lùi lại làm động tác phòng thủ.

Nhìn chút rồi cũng chả để tâm, Nguyễn Anh tiếp tục phóng con xe mình đi.

Riêng Nguyễn Anh cảm nhận chuyện này không đơn giản, nhưng thôi không muốn nghĩ nhiều, chuyện gì đến rồi cũng sẽ đến thôi, thứ bản thân cần làm bây giờ là giữ vững tỉnh táo.

“Ồ tôi nhận ra rồi, anh có phải là thằng... óc cứt bị tôi đánh hôm nọ không”. Thằng này giương giương đắc ý, mặt ngẩng cao lên trời, rồi mặt nó lại thộn xuống, trông đần thối cả ra, ngu cực.

“Bọn này định chơi tập thể, trả thù à, bọn trẻ này đúng ghê gớm, mình nhớ hồi trước mình học cấp hai có thế này đâu, mà giờ nhìn đi, cái gì xảy ra đây”. Nguyễn Anh suy tư.

Từ chính giữa con đường vừa mở ra, lại có một đám trẻ khác bước đến, cầm đầu là một con bé cùng một thằng con trai.

Nguyễn Anh đang bị một đám đuổi theo, may là mấy đứa toàn đi xe đạp, chứ cho con xe máy thì hết vui rồi.

“Đi về đi, sáng mai chúng mày đến sớm cho tao, phải bắt bằng được nó, còn mày Nhi, mày lên nhớ tao là ai, tao là Đạt mày hiểu không, ngày mai mày chuẩn bị sẵn tinh thần đi. Ta xử xong thằng kia đến lượt mày”.

Bọn này vừa hét, vừa dồn hết tốc lực vào chân, mặt đứa nào đứa đấy cũng căng ra.

Chỉ thấy, ở một góc khá xa v·ụ đ·ánh n·hau, có hai người một lớn một nhỏ, nhỏ là thằng Thành, lớn là một người đàn ông trung niên ngồi xe lăn.

Nguyễn Anh muốn xem bọn này làm gì, giả bộ hèn mọn.

Thằng cu đứng giữa kia trông có vẻ lạ mặt, chắc là thằng cầm đầu đám này, mặt thằng này lạnh lùng, trông ngầu ác.

Thú thật, dù có về muộn chút cũng được, muốn đánh bại bọn này đối với Nguyễn Anh khá là dễ dàng.

Thằng này đột nhiên quay lại nhìn Nhi, Nhi căng cứng cơ lên, ánh mắt né tránh.

Tiếng còi tàu hỏa vang lên, cảnh báo mọi người tránh xa, ngay khi sắp đến gần quãng đường, Nguyễn Anh bất ngờ chạy sang, thành công cắt đuôi bọn này.

Bị sút vào trứng dái, mà đầu óc thằng này toàn thứ đồi trụy, nhìn động tác liếm môi trông khốn nạn vô cùng.

Theo sự quan sát và suy đoán của Nguyễn Anh, chắc hẳn bọn này tầm lớp 9, cùng nắm đầu cấp 3 là cùng.

Nhưng không hiểu tại sao, Nguyễn Anh muốn thử cảm giác được rược đuổi, vậy mới thành ra cơ sự này.

Trở về, nhìn thằng đại ca của mình đang được một thằng đệ đứng đỡ, nhìn đám người đi về, tuy còn đau, thằng này vẫn gắng gượng mà nói.

“Chạy mất rồi”. thằng Phong nói, ánh mắt có chút né tránh.

“Sao rồi”.

Nghĩ thế rồi, Nguyễn Anh vẫn đi như thường, như thể không biết chuyện gì xảy ra. Nhìn điệu bộ của cậu ta kìa, diễn đến mức độ thế này, thì Oscar cũng phải nợ Nguyễn Anh một cái.

“Bốp” tiếng vả mạnh mẽ vang lên.

Nhi đứng bên cạnh, ánh mắt càng ngày càng chán ghét. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

“Bọn này không để cho tao yên được à, tao cảm giác sự kiện mình gặp cấp hai còn nhiều hơn tổng sự kiện tao gặp trong đời kiếp trước rồi đấy”. Ngữ khí của Nguyễn Anh có chút hung ác, ai mà quen thuộc Nguyễn Anh mà nghe thấy những lời này.

Tên này tiến đến phía Nguyễn Anh, cái ánh mắt rất là bố đời mà nhìn Nguyễn Anh.

Nhi nghe thằng này nói, cắn răng không phản kháng, nàng biết nếu mình phản kháng, gia đình sẽ đi tong. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Nghĩ nghĩ, Nguyễn Anh cắp chân lên chạy, vừa đi còn không quên đánh bọn này nữa.

“Sao hôm nay anh chị đến sớm thế”.

Bộ dáng ngầu lòi lạnh lùng vừa rồi biến mất tiêu, chỉ còn một thằng nằm xuống đất kêu rên.

“Má Mày” Thằng Phong tức điên, định lao lên đánh thì bị thằng đứng trước cũng là đại ca của bọn này ngăn lại.

Nó nhìn về phía Nguyễn Anh.

Nguyễn Anh nhìn một chút, đây không phải là con bé hôm qua vừa suýt đánh Hòa sao, Nguyễn Anh còn nhìn thấy trong đám đó hình bóng của thằng cu hôm nọ bị mình sút vỡ mồm.

Ngồi lên con xe của minh, đạp ra khỏi cổng trường, ánh mắt của Nguyễn Anh thay đổi, có chút bất đắc dĩ thở dài. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Thì chắc chắn họ sẽ lắc đầu tiếc nuối, sắp sửa có những thằng trẩu tre đi đời rồi.

“Thằng c·h·ó, mày nhớ bố không”. Thằng Phong thằng bị Nguyễn Anh đánh hôm nọ, tứ dưới đám người bước lên, chửi Nguyễn Anh.

Nguyễn Anh biết giờ không phải là lúc thể hiện, bon này nhìn sơ sơ qua phải có hơn 50 mạng, giờ mà v·a c·hạm thì dù bản thân có không sao nhưng sẽ mất thời gian.

Thảo Mai, Nguyệt Thanh cùng Hải Ninh đều có chung một tình trạng, lờ đà lờ đờ, mắt thâm đen, miệng khô khốc, nhìn như cái xác xống, ông anh Hoàng Minh vì là con trai lên trông khá hơn một chút, nhưng cũng chả là bao.

Bộ dáng của đám trẻ này trông chuyên nghiệp quá, trông không khác nào những diễn viên chuyên nghiệp trên phim.

“Má nó chứ” thằng Phong dẫn đầu cay cú nói.

Vừa vượt qua đám này, Nguyễn Anh thấy một bóng dáng quen thuộc, đây không phải thằng Thành sao, sao nó lại đang đi cùng với ai kia.

Đến một ngã rẽ của một con đường vắng, Nguyễn Anh dừng xe lại, đi xuống xe rồi tìm cái gì đó ở mặt đất.

Nếu có từ nghĩ gì có thể nói trong truyện này, thì là, trong vòng 5m có mười thằng, thì mười một thằng dấu nghề. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 63: Toàn Diễn Viên