Nhiều Truyện.com truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 60: Không Biết Nói Gì?

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 60: Không Biết Nói Gì?


Dù lúc sáng bị Nguyễn Anh làm như vậy, nhưng biết bản thân làm lớp trưởng, lại nghe đối thoại của hai người, nàng quyết định tạm thời bỏ qua hiềm khích giúp đỡ hai người.

Nguyễn Anh đã nhớ ra rồi, lúc đó vì quá vội chạy ra ngoài, mà bàn tay lơ đáng chạm vào con gái người ta v·ũ k·hí, tuy là vô ý nhưng đã chạm vào rồi. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Hòa vì quá run sợ mà khóc, nàng rất sợ hãi, muốn kêu cứu mà bị bịt chặt mồm chỉ kêu được u u a a.

“Phá Phá hủy gia đình” Hòa có chút run giọng hỏi, một đứa bé vừa lên cấp hai, bảo nó là nguyên nhân phá hủy gia đình người khác, thì có quá quắt quá không vậy.

Hòa b·ị đ·ánh đau, lên tiếng hỏi, nàng cảm giác cực độ sợ hãi, không hiểu tại sao bản thân bị đối xử như vậy”.

“Xin lỗi chuyện sáng nay a, mình không cố ý”.

“Vâng ạ” Đông Thy chào thầy rồi vội Nguyễn Anh ra ngoài.

“Hừ” bây giờ mọi chuyện đã xong, nàng quay lại trạng thái ban sáng, không để ý Nguyễn Anh, tự mình đi lên trước.

Nàng không hiểu bản thân mình đã làm gì mà phải chịu vậy, tình trạng này kéo dài đến lên cấp hai cũng là hiện tại càng ngày càng quá quắt hơn.

Nhưng cô bé càng sợ hãi ra sao, bộ dáng càng tội nghiệp bất nhiêu, thì thái độ tên này càng trái ngược bấy nhiêu.

“Mày không biết phải không, đúng rồi, một con mắm chỉ biết học như mày thì biết cái gì”.

“Từ từ thôi, đừng vội, chúng ta ra ngoài với lí do chính đáng mà”. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Đây không phải là Nguyễn Anh sao, Nguyễn Anh đã đến đây một lúc, tính cứu luôn cái này cô bé đáng yêu nhưng lại dừng lại, vì có vẻ bản thân đã nghe được một cái thú vị chuyện.

“Cậu ốm rồi, phải vào phòng y tế, mà phòng y tế ở đâu nhỉ”. Lại nhìn đang ngồi chăm chú mà làm bài Đông Thy, Nguyễn Anh gọi.

“Này sao hôm nay bị gì vậy, mệt mỏi thế” Phương Hiền chỉ liếc Nguyễn Anh cái rồi lại trầm mặc.

“Sao vậy, tôi có làm gì cậu đâu”. Nguyễn Anh có chút khó hiểu, bản thân mình có làm gì cô bé này đâu ta, tại sao con bé này lại tức mình thế nhỉ.

Đợi mãi đến lúc con bé sắp b·ị đ·ánh, Anh Nguyễn Anh nhà ta mới từ từ xuất hiện.

Nguyễn Anh bế con bé Hiền lên, trước sự ngỡ ngàng của mọi người, đi ra ngoài.

“Lớp trưởng ơi, ra tôi nhờ tí”.

Bộ dáng đáng yêu lúc đầu, giờ này cũng đã bị làm cho vô cùng bết bát.

Rồi không đợi mọi người phản ứng nhiều, Nguyễn Anh kéo tay Hòa chạy. May là chỗ này chỉ là hành lang hai hướng đều ra được, Nguyễn Anh vô cùng dễ dàng dắt Hòa ra ngoài, chứ để ở nhà vệ sinh nữ không biết sẽ làm thế nào.

“Không sao cả, tao nghĩ bản thân vẫn có thể cố gắng dễ dàng mà vượt qua thôi, nhưng tại sao tại sao mày phá huy gia đình tao”.

“Tại phải đi cứu người”. Nguyễn Anh giải thích.

Sau một lúc, vẫn không có cảm giác đau, Hòa mới mở ti hí mắt ra, thấy một thân ảnh đang chắn trước người mình. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Lúc này đám kia có vẻ là tiểu đệ của đứa bé này hiểu ý, cùng nhau ra ngoài chắn, để lại chỉ còn mỗi Hòa cùng bản thân.

Bật mí cho mọi người, con bé Nhi kia 14 tuổi.

Đôi tay Nguyễn Anh xoa vào với nhau, có chút cười trừ, vội vàng chạy lên ngăn cản bước chân của Đông Thy.

Chỉ còn mỗi nàng ở lại trường, lúc này cuộc sống của nàng bắt đầu dần chìm trong một màu đen tối.

“Thôi, nói ra mày cũng chả hiểu, giờ tao muốn đánh mày “. Vừa nói cánh tay của Nhi giơ lên, khuôn mặt Hòa trắng bệch nhắm chặt mắt.

Cùng lúc đó, chuyện này cũng lan tỏa ra cả trường, ai cũng biết sự tích ngáo thần của Nguyễn Anh.

“Mày biết tao phải sống như nào không, mày nhìn quần áo tao mặc đẹp đẽ đó, nhưng nó chỉ là vẻ bề ngoài thôi. Cha mẹ tao vì mày đã hoàn toàn mất đi cơ hội để thăng tiến” Nhi nói một loạt những lời mà Hòa không hiểu.

Thế là lão già này bị đang uống say đám người đánh cho nhừ tử.

May là vẫn có người tỉnh táo, nhìn ra sự việc trước mắt. Nếu không thì, chắc chắn một bi kịch sẽ xuất hiện, một cái tội lỗi không thể nào cứu vãn. Một cuộc đời sẽ bị hủy hoại hoàn toàn, đến không có đường quay trở lại. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Nguyễn Anh nghĩ hoặc hơn, rồi cố cố nhớ lại mọi việc, ngay lật tức một đoạn trí nhớ hiện ra, sau khi xem xét kĩ lưỡng, khóe miệng Nguyễn Anh không khỏi co giật.

“Dừng lại a, cậu làm gì tôi vậy”. Đột nhiên bị ôm như vậy, dù là một đứa bé, nàng cũng vô cùng ngại ngùng a.

“Không sao rồi, chỉ là bị sốt nhẹ thôi, uống thuốc rồi ngủ một chút là được. Ở đây không còn chuyện của các em nữa, về lớp đi”.

Chương 60: Không Biết Nói Gì?

“Hứ”.

“Ngạch, hôm nay con bé này bị sao ấy nhỉ, hay là bị sốt ta”.

“Ốm thì ở nhà đi, còn đi học làm đếch gì”.

Cô giao từng rất ôn nhu với nàng, thì được điều chuyển công tác lên trường cấp 3 khác làm việc.

Đến cuối cấp tiểu học, vì phải theo gia đình mà bạn thân của cô bé phải cùng gia đình ra nước ngoài sinh sống.

Tay nhẹ nhàng đặt lên chán, ánh mắt Nguyễn Anh thay đổi, miệng không khỏi chửi bậy. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

“Mày không biết tên tao nhỉ, tao tên là Nhi, là con một của gia đình danh giá, từ bé tao luôn được mọi người khen là thiên tài. Nhưng đến khi tao học tiểu học, mọi hào quang của tao đều bị mày c·ướp đi.”

Bẵng đi một thời gian, nàng nhờ được cô giáo, cùng thân thiết bạn bè và gia đình, mới từ từ thoát ra khỏi ám ảnh, nhưng trong thâm tâm nàng vẫn còn sự sợ hãi.

“Mày không làm gì sao, thế để tao kể cho mày một câu chuyện thú vị nhá”.

Nhi đột nhiên phẫn nộ hét, trong lời nói còn chứa cả nước mắt.

Lảo đảo bước đí, cơ thể có hơi chệnh choạng một chút, nhưng đại khái vẫn có vài người, là vẫn nhận rõ đường, vẫn là nhận rõ được mọi việc đang diễn ra trước mắt.

Chỉ một chốc sau, Phương Hiền đã nằm trên giường, một ông lão với mái tóc hao d·â·m, từ từ nhìn đang đứng Nguyễn Anh cùng Đông Thy nói.

Theo thời gian trôi qua, sự sợ hãi càng lấn áp lấy tâm chí của cô bé, làm cô bé càng run rẩy kịch liệt hơn.

Càng nghe, Đong Thy càng tức giận, không trả lời Nguyễn Anh tiếp tục đi.

“Vì sao cậu lại làm vậy, tớ có làm gì cậu đâu”.

“Lần sau đi đứng cận thận nhá, chứ không phải lúc nào cũng có người giúp đâu” Nói xong phi đi như một chiến thần.

Nguyễn Anh đứng dậy, trước mặt đám trẻ này, thực hiện một cái khiến lũ con gái hét lên.

Đúng lúc này, tiếng trống trường vang lên, nhìn đã đi một đường khá xa, Nguyễn Anh thả tay đang nắm Hòa ra nói.

Không biết từ đầu một nhóm người quản lí đô thị xuất hiện, nhìn biểu hiện là vừa uống rượu xong.

“Cứu người” Đông Thy có chút ngớ người hỏi, cô bé này có thể là thuộc tuýp người chăm học, cứ có thời gian là học. Chứ vụ này xảy ra to thế mà cô bé không biết.

Nguyễn Anh như không hề có gì xảy ra đi vào lớp, nhìn lớp trống trống, có chút không hiểu, nhưng lại nhìn Hiền đang ngồi kia, mắt Nguyễn Anh lại cười típ lên, tiến lại gần.

Nàng bị không hiểu thấu cô lập, không được nói chuyện với ai, bàn thì bị vẽ đủ thứ lời nguyền rủa, rồi có một ngày, Hòa bị một cô bé cùng tuổi đánh.

Như hiện tại vậy, cô đang bị vây bởi một lũ con gái.

Tên này càng nhìn càng hưng phấn, đang định hành sự thì may thay, một cái chuyển ngoặt diễn ra.

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 60: Không Biết Nói Gì?