Nhiều Truyện.com truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 59: Quá Khứ Đáng Sợ

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 59: Quá Khứ Đáng Sợ


“Không được, cậu cứ nằm ỳ như này, nếu không phải mắc bệnh thì sao có thể thế được”.

Phải gọi là không thể ảo ma hơn được nữa.

Hóa ra tên này là một tên biến thái, có đam mê với tụi nhỏ.

Đột nhiên có âm thanh vang lên sau lưng, Hòa giật thót tim, quay lại thấy là một lão già, trái tim nàng nhảy lên bịch bich.

Vì trường đại học xa nhà, Nguyễn Anh đã tính toán đến việc ở kí túc xá, nhưng ai ngờ đời không như mơ.

Là con nhà gia giáo, ngay từ bé Hòa đã được người nhà dạy cho ý thức lễ phép ngoan ngoãn.

“Uhm” Hòa rên rỉ, vì bị một cô bé cũng khá xinh khác nắm đầu.

Vì nhà gần, lại là gia đình có tiếng trong vùng, Hòa xin bố mẹ được đi xe đạp của mình.

“Không sao đâu, nếu không có chuyện gì thì cậu có thể đi cho”.

“Eh, mày biết gì chưa, con Hòa lớp 6F ấy, cái con Hòa nổi tiếng toàn trường ấy”. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Đông Thy quật cường mà nói, khuôn mặt hiện lên rõ ý, nếu Nguyễn Anh mà không đồng ý là cô nàng sẽ không đi.

“Uhm Uhm” Nàng bị này thằng già đánh úp, nụ cười của tên này thật ghê tởm, tên này sờ mó cơ thể nhỏ bé khiến Hòa run lên bần bật.

Một đường hướng thẳng đến trường như thường ngày, miệng không nhịn được khẽ hát vài câu ca quen thuộc. Không biết hát nhưng cũng biết một chút nhấn nhá.

Người ta nói giàu thì nó ghét, nghèo thì nó chê, còn thông minh thì nó tìm cách tiêu diệt, thực trạng này không chỉ xuất hiện ở người lớn, mà trong đám trẻ con cũng có.

Một tên trung niên, cũng chính là tên đã theo dõi Hòa từ lúc đầu nên tiếng.

“Này, cậu có sao không, tôi thấy cậu khá mệt mỏi, cần xuống phòng y tế không vây”.

Chương 59: Quá Khứ Đáng Sợ

Phải nói là kiếp trước, đãng nhẽ bản thân Nguyễn Anh đã được ở kí túc xá rồi, vì trước khi thời điểm mất, Nguyễn Anh đã thi tốt nghiệp cấp 3 và đã đỗ sớm vào một trường đại học.

Nguyễn Anh không để ý rằng, bản thân đã không cẩn thận để cánh tay chạm vào v·ũ k·hí của nàng.

Mọi chuyện lúc đầu chỉ dừng lại ở việc nói xấu, không thích chơi cùng, nhưng mà rồi một sự kiện xảy ra khiến cô bé sống như hiện tại.

“Lúc mở hộp cơm ra, đảm bảo đứa nào đứa nấy cũng phải túm tụm lại, nhất là con bé Phương Hiền, khà khà”.

Bên ngoài cũng có một đám trẻ hóng vào trong nhìn nhưng bị ngăn cản bởi một đám trẻ khác đứng chắn trước hành lang. Ý đồ đã rõ không cho ai vào.

Lại nữa, biết được sự thật trong sự thật, đã khiến Nguyễn Anh hoàn toàn thoát ra.

“Này cháu bé, có thể chở bác đi một đoạn sao”.

Đó là một phần nhờ tinh thần, cùng sự giúp đỡ của mọi người, là thứ tiếp sức cho Nguyễn Anh.

“Hình như nó đang bị một đám con gái quây lại ở hành làng vệ sinh đấy, tao nghĩ con này dễ bị ăn đòn nắm, mày đi xem không”.

Ủa là sao má, người ta tìm ai chơi thì liên quan gì đến mà làm vậy, tội con người ta. Đấy chỉ là suy nghĩ của mấy thằng đọc đần thôi.

Nhìn cách đi đứng của hắn, ắt hẳn tên này là một tên tàn tật.

Đây không phải là suy nghĩ bất chợt hiện lên trong đầu nàng, mà do nàng thấy bố mẹ tối ngày bận bịu, vậy nên nàng nghĩ ra cách này, để giúp được phần nào bố mẹ thì giúp, và cũng do nàng muốn đi xe đạp đến trường.

Đi đến ngõ vắng, nàng muốn đạp cho nhanh, ai ngờ lại bị một giọng nói cất tiếng vang lên đằng sau.

“Ok đi”.. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Mọi chuyện diễn ra một cách dồn dập vô cùng, nếu không có một tinh thần vững trãi, Nguyễn Anh rất dễ dàng bị sụp đổ.

Thằng già này nở một nụ cười kì dị, trông thật là tởm lợm.

“Hòa” Nguyễn Anh không khỏi đọc thầm trong đầu, đột nhiên như nhớ gì đó, đứng phắt dậy chạy ra khỏi lớp.

Chắc là vậy, Nguyễn Anh chỉ đơn giản là suy đoán mà thôi.

Và Hòa đã không may trở thành mục tiêu công kích.

Trong đầu Nguyễn Anh đang có một suy nghĩ không biết có phải hơi ngây thơ không. Một suy nghĩ không nên có ở một người có tinh thần cách rất xa so với tuổi tác thực sự của bản thân.

“Cháu nhìn thấy đó, ta không tiện đi lại lắm, cháu có thể giúp ta không”.

Nhưng giờ đây, cậu nhóc này vẫn đứng đây, vẫn có thể nói cười như bình thường thế này.

Cô nàng này đỏ mặt, vội chạy ra ngoài.

Trong lúc nàng đang suy nghĩ, nàng không để ý rằng khoảng cách của mình cùng lão già này càng ngày càng gần.

Nàng quyết định nghe theo lời, bố mẹ định từ chối lời. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Không biết phải làm sao với cô nàng này, Nguyễn Anh nghĩ cách đuổi đi, thì lại nghe thấy một tiếng bàn tán xì xào bên cạnh. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Cất xe, lấy vé, vào lớp, một chuỗi hành động lặp lại, vẫn một loại b·iểu t·ình vẫn một loại tâm trạng, trước sự xa lánh, tránh xa của đám trẻ trâu này, Nguyễn Anh về chỗ của mình rồi nằm gục xuống.

“Tao đã nói bao lần rồi, đừng để tao nhắc lại lần nữa đừng có mà tìm bạn chơi, mày có hiểu không”.

Môt bên khác, một cô bé đang bị một đám bé gái, à không phải gọi là giặc cái thì đúng hơn quây vào xung quanh.’

Cuộc sống là phải có vận động tuần hoàn, sáng yên bình thì chiều c·hiến t·ranh.

Lúc này Nguyễn Anh đã phi như bay, vì nhà vệ sinh nằm ở vị trí khuất lại khá xa, lên phải chạy như vậy.

Điều mà Nguyễn Anh thấy cô bé này khác với những đứa trẻ con lại, chắc là cái tên cùng nhan sắc sau khi lớn lên có khả năng so bì với Nguyễn Ngân. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Nhìn lại vào trong, cô bé đang bị quay không phải là Hòa, cô bé cùng Nguyễn Anh đã gặp hôm qua sao.

Nguyễn Anh tự hỏi, thường thì tầm này đi đến đây là đã gặp con nhóc Phương Hiền rồi.

“Con à, dù có gặp ai nếu không phải là bố mẹ, hoặc người thân thì không được phép trở nghe không?” .

Vẫn là vị trí hôm qua, nhưng hôm nay là hai cô bé.

Nhà nàng phải đi qua một ngõ vắng, mỗi lần đi qua, Hòa đều có một cảm giác sợ hãi.

Tham sân si là bản tính vốn có của con người, dù có là thánh nhân cũng đi từ một con người bình thường mà lên thôi.

Nàng đột nhiên nhớ đến lời cha mẹ nói hôm nọ với nàng.

Làm xong hộp cơm, đặt vào cặp, Nguyễn Anh lên con xe mình mà đi.

Giờ đi gần đến trường cũng chả thấy gì, Nguyễn Anh nghĩ một chốc lại ném nó ra sau đầu mà không nghĩ nhiều.

Vì tính ra, trong cái lớp toàn lũ trẻ con này( ông cũng là trẻ con mà ông tướng) Nguyễn Anh chỉ nói chuyện với mỗi Phương Hiền.

“Hôm nay có vẻ bình yên nhỉ”.

Một nụ cười quen thuộc hiện lên mặt, Nguyễn Anh gia tốc, đi tiến đến trường.

Nguyễn Anh đang hân hoan nấu ăn mà không biết rằng trước những cơn sóng dữ luôn là một sự yên lặng đến đáng ngờ.

Cô bé còn sở hữu một khuôn mặt cực đáng yêu, cùng tài năng học thuật phải gọi là bỏ xa bạn cùng lớp.

Nguyễn Anh ngẩng đầu lên, trước mắt không phải là Phương Hiền khiến Nguyễn Anh không khỏi kinh ngạc.

Như thường ngày, vẫn đi học như bình thường vẫn về nhà như thường, nhưng hôm nay lại khác, Hòa bị một tên trung niên bẩn bựa theo dõi.’

Chuyện phải kể ra từ khi cô bé này học tiểu học.

Đông Thy hơi chút sững sờ, đột nhiên hét lên, thu hút sự chú ý của mọi người.

“Sao hả, có vụ gì hả mày”.

Đây không phải là trong lớp, mới nhận chứ lớp trưởng sao. Tên gì nhỉ, à đúng rồi Đông Thy, một cái tên nghe khá là lạ.

Giờ lại bị một người khác bắt chuyện, Nguyễn Anh hơi có chút khó hiểu. Nhìn nhìn một lát, Nguyễn Anh nhớ ra đây là ai rồi.

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 59: Quá Khứ Đáng Sợ