Nhiều Truyện.com truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 58: Chuyện Gì Đã Xảy Ra?

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 58: Chuyện Gì Đã Xảy Ra?


Trong lòng nghĩ thế thôi, nhưng cơ thể thì vô cùng thành thực đó.

…..

Nguyễn Anh nhìn một vòng, khóe miệng có giật.

Khóe miệng Nguyễn Anh không khỏi co giật, đây là cái gì đáp án a, đáp như không đáp vậy.

Vào trong nhà nằm trên ghế sô pha, Nguyễn Anh nhẹ thở ra hơi, rồi sau một lúc lại vô cùng hưng phấn, bản thân đã thành công khá suôn sẻ trong con đường đến với thế giới chứng tỏ bản thân của mình.

Dùng hết sức mới thoát ra khỏi cơ thể của này con rồng, hơi tức giận, dùng cánh tay gõ lên trán Tohru.

Hải Ninh liếc sang phía Nguyễn Anh, Nguyễn Anh hiểu ý gật đầu, Hải Ninh lại lên tầng hai, ý đồ quá rõ là thay quần áo chứ còn làm gì nữa.

Con bé Thảo Mai này, nếu không phải là người nàng quen biết từ bé, lại là người có thể tin tưởng được, thì đúng là Hải Ninh không dám nhận làm bạn luôn. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Nguyễn Anh mỉm cười nhắm mắt dang tay, đợi 5s, 10s, vẫn không có gì xảy ra.

“Oh a, Nguyễn Anh lâu lắm mới gặp” Tohru nhìn thấy Nguyễn Anh từ xuyên giới môn đi qua, phi thẳng đến người Nguyễn Anh.

Ăn uống xong xuôi, chào tạm biệt Luu Pai, cùng Luu Mao Xing, Nguyễn Anh rời đi. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Cảnh tượng trong đây vẫn vậy, nhưng lần này Nguyễn Anh không cần phải xuất hiện trong góc khuất của cái ngõ nào nữa, mà lần này Nguyễn Anh xuất hiện thẳng trong tửu điếm của Luu Pai.

Tohru nghe tiếng Luu Pai, vội kéo tay đến chỗ của Nakiri Mana cùng Nguyễn Quỳnh Ngân.

“Mới qua có một ngày thôi, phản ứng thái quà à”.

Vừa mới đặt chân ra, Nguyễn Anh đã bị một thân hình cao xêm mình, cùng với cái v·ũ k·hí hủy diệt mọi tên đàn ông ôm.

Nhưng nhanh thôi, Hoàng Minh sẽ bị chính suy nghĩ của bản thân vả mặt không thương tiếc.

Tắm rửa xong xuôi, Nguyễn Anh nhẹ mở một cánh cửa bí mật, bước vào bên trong.

Lúc thì bản thân mình quý trọng hơn tính mạng, lúc thì coi không bằng cục cứ*.

Cứ đến tầm 8h thứ 2, thứ 4, thứ 6, cùng chủ nhật, mọi người sẽ cùng đến đây.

“Keng, keng” Âm thanh của đồng hồ như thường lệ đánh thức Nguyễn Anh.

Đứng dậy theo thói quen, đánh răng rửa mặt, Nguyễn Anh ra ngoài tập thể d·ụ·c.

“Thôi thôi dù không biết các nàng đang âm mưu gì nhưng cũng không làm gì quá quắt đâu” Tự mình an ủi, Nguyễn Anh ăn uống.

Mà trường lại mở phòng kí túc xá chuyên phục vụ cho nhưng em trưa không về.

“Nè, anh nhớ chơi con game thứ hai em cài đặt sẵn trong máy rồi đấy, mà đừng có ham mê quá nha, kẻo chiều mai không đến được”. Nguyễn Anh căn dặn nói. Chuyện này đã nói mấy lần, nhưng cứ phải dặn lại cho kĩ, không biết đâu được mà lần.

Sau lưng nàng, Luu Mao Xing cũng mang một đĩa thức ăn đi theo sau.

Hoàng Minh gật đầu trong lòng nghĩ, bản thân đã có kinh nghiệm bao năm trong lĩnh vực này rồi, chả lẽ lại bị một con game ảnh hưởng đến thế sao.

Tính toán một chút thời gian, Nguyễn Anh tiếp định tắm trước rồi sẽ đến với Trung Hoa Tiểu Đương Gia thế giới gặp mặt cùng mọi người. Đến giờ ăn rồi đi thôi, Nguyễn Anh có chút háo hức, hoàn toàn không nhận ra được chuyện sau đó mình sẽ phải đón nhận.

Thế là thằng bé này quên mất luôn chuện vừa rồi, ngủ một giấc rất xay xưa.

Cả buổi sáng chỉ đơn giản là tập luyện.

Hoàng Minh vừa nổ máy đi về, Hải Ninh cũng đã xuống.

“Biết rồi biết rồi, bye cu em nhá, chiều mai gặp”. Nói rồi cả ba cùng nhau vội vội vàng vàng rời đi.

Một trong những nguyên nhân đó là, Nguyễn Anh muốn thử cảm giác được ở kí túc xá như nào.

Nguyễn Anh cảm giác hơi chút bất đắc dĩ, đúng là bản thân không có cách nào với con rồng này à, không đánh thì tức, mà đánh thì tiếc.

Tính toán buổi trưa cả đi cả về cùng ăn uống thì, Nguyễn Anh chỉ còn có 15 phút để nghỉ ngơi.

Về đến nhà đã là 6h, Nguyễn Anh nghĩ nghĩ rồi quyết định làm cơm hộp, vì hôm nay phải học ban. Mà học ban lại vào buổi chiều.

Cái tửu điếm đang vui vẻ, nay lại vắng bóng, chỉ còn lại một bóng hình Nguyễn Anh đơn côi.

Hoàng Minh nhìn thời gian cũng khá muộn, tuy còn nhiều điều muốn hỏi, nhưng biết hiện tại không phải thời điểm thích, Hoàng Minh chào trước rồi về.

Tohru cũng không biết lúc nào rời đi bên cạnh Nguyễn Anh, đã ngồi cùng bàn với mọi người.

“Cái này không thể nói a, chỉ có thể bật mí một chút là rất nhanh thôi em sẽ biết thôi”.

Nhìn xong lại quay vô nói chuyện tiếp, khóe miệng Nguyễn Anh không khỏi có chút co giật, con gái thật là khó hiểu a. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Không như thường lệ, Nguyễn Mai Phương không hề nũng nụi với Nguyễn Anh mà cùng mẹ mình đi đến chỗ Nguyễn Quỳnh Ngân chị em các nàng chỗ ngồi.

“Oh, Nguyễn Anh đã đến rồi sao, mau ngồi vào bàn đi”. Từ đằng sau vang lên tiếng của Luu Pai, chỉ thấy trên tay nàng mang hai đĩa thức ăn. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

“Chào mọi người lại là em đây, Nguyễn Mai Phương bé yêu của mọi người”. Đây không phải là tiếng của bé Phương sao, đây chắc chắn là người sẽ cứu rỗi tâm hồn của Nguyễn Anh lúc này.

Bởi ai cũng có công việc riêng, khó mà cùng nhau xum vầy, dù buổi tối có thể rảnh nhưng muốn cùng một chỗ thì đi lại khá là bất tiện, thế là sau hồi suy nghĩ, mọi người nhất trí lấy tiểu lâu nhà Luu Pai làm nơi tụ họp.

Ngồi xuống cái bàn vẫn còn thức ăn, Nguyễn Anh có chút buồn rầu không hiểu chuyện gi xảy ra mà nhìn một mặt đứng bên cạnh mà cười Luu Pai.

:”Đối với Tohru, xa Nguyễn Anh một phút cũng khiến Tohru khó chịu rồi”. Tohru nhỏ giọng thầm thì, một ánh mắt đáng thương nhìn lên Nguyễn Anh.

Thảo Mai định cứ vậy đi về thì nghe Nguyễn Anh nói.

Về đến nhà, Nguyễn Anh phi thẳng lên giường nằm ngẫm.

“Này 3 chị, em đã đặt riêng trong máy tĩnh mỗi người một bản thảo riêng vô cùng phù hợp với các chị, nhớ về đọc đó”. Nguyễn Anh chuyển sang căn dặn dành riêng cho 3 cô gái này

Không biết các nàng trò chuyện gì mà Nguyễn Anh đến cũng không biết, phải đến khi Tohru xông thẳng vào người Nguyễn Anh các nàng mới quay ra.

May là bản thân Nguyễn Anh sở hữu cái hoàn mĩ thân thể, mới có thể chịu đựng được sức mạnh của cô nàng, chứ để người khác, có khi đã xuất huyết mà tèo rồi.

Nhưng hôm nay lại khá là bình yên, Nguyễn Anh không gặp thằng c·ướp khiến mình mất tâm trạng, cũng không gặp Thảo Mai làm mình vui.

Nguyễn Anh đợi mọi người đi hết, mới đóng cổng lại.

Giờ Nguyễn Anh mới thấy có chút quái lạ, bình thường mấy người này không phải thấy bản thân thì trước tiên chào hỏi sao.

“Pai tỷ, sao hôm nay mọi người bị sao vậy”. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Bình thường thì không sao, nhưng cứ đến những lúc như thế này, thì hoàn toàn rơi vào cảnh khó mà kiểm soát được. Điều này đưa nàng vào thế khó xử, muốn ngăn cản, mà chả ngăn cản được, chỉ biết cười trừ cho qua.

Chương 58: Chuyện Gì Đã Xảy Ra?

Hải Ninh không biết nói gì cho phải với con bạn của mình, làm sao mà bản thân có thể chơi thân với một con bạn kì hoa như vậy chứ.

Bộ dáng vô cùng dứt khoát, nếu không phải nhìn thấy biểu hiện có chút tiếc nuối của ông anh, thì đúng là b·ị đ·ánh lừa rồi.

Luu Pai cười típ mắt, lấy tay che miệng.

Rồi đang ngồi tất cả mọi người, cùng nhau đứng dậy, làm ra hành động khiến Nguyễn Anh không hiểu gì cả.

Mọi thứ được sắp xếp vô cùng hợp lí, một vấn đề cũng không hề xảy ra, thực sự là một bắt đầu tuyệt vời đối với bản thân Nguyễn Anh mà.

Vậy mà tập thể chào Nguyễn Anh buổi tối xong rời đi.

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 58: Chuyện Gì Đã Xảy Ra?