Nhiều Truyện.com truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 57: Chút Vui Thích Bình Thường

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 57: Chút Vui Thích Bình Thường


Không người thật, vì người ở hết bên dưới rồi.

“Đẹp quá”.

Hai người trên kia cũng vô cùng hiểu ý, vội vàng nhấc nhau dậy, Nguyễn Anh đứng dậy phủi phủi quần áo rồi chạy xuống, khi đi không quên hôn Hải Ninh một cái khiến cô bé đỏ mặt.

Khuôn mặt Hải Ninh ngay lật tức đỏ lên, trông vô cùng đáng yêu. Nhìn là muốn đớp một phát, ôi trời, sao mà lại có con người đáng yêu đến thế chứ.

Hải Ninh cùng này bộ quần áo sinh ra như thể là dành cho nhau vậy.

Ai nghĩ đến bản thân mình lại được mọi người đồng ý như vậy.

Tuy không đạt được câu trả lời mong muốn, mọi người cũng không hỏi nữa, vì dù gì mấy cái kia đống thiết kế cũng thuộc sở hữu của Nguyễn ANh rồi, không cần biết như nào, bất kể có phải của Nguyễn Anh tạo ra hay không, thì giờ cũng đều là của Nguyễn Anh rồi.

Thảo Mai vô cùng ấn tượng, đi lên ngó ngang ngó dọc, quay hết từ đầu đến chân.

“Đương nhiên rồi, nhưng mà chờ chút, chị theo em đi, em biết chút trang điểm để em giúp chị”. Nguyễn Anh đột nhiên nghĩ đến cái gì hay ho, cười cười nói.

“Đẹp xuất sắc luôn”.

Hải Ninh cầm trên tay cây giáo Rhongomyniad được làm bằng chất liệu trong suốt.

Chương 57: Chút Vui Thích Bình Thường

Nhẹ nhàng bước xuống, cùng mọi người ngồi chờ Hải Ninh.

“Đây là một ngành nghề khá mới, muốn kiếm ra thu nhập cùng thỏa mãn đam mê từ nghề là khá khó, nhưng không sao, em đảm bảo với chị, chỉ cần ít nhất 4 năm, em sẽ biến nghề này thành nghề hot, và chị sẽ là bà hoàng của nghề này”. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

“Chị à để em lên cho, chị ngồi đây chơi game đi à”.

Không biết có phải bản năng mách bảo hay không, Nguyệt Thanh đứng dậy, ngăn cản chị mình.

Đặc biệt hơn cả là cặp áo giáo khá giống thật lấp lánh vẻ đẹp bạc màu.

Thảo Mai nghe Nguyễn Anh nói, cũng nhìn giờ, phát hiện thời gian đã hơi lố, vội vàng kéo tay Hải Ninh cùng Nguyêt Thanh đi, rời đi nhưng cũng không quên mang theo 3 cái laptop.

“Cái này cái này” . Nguyệt Thanh có chút run giọng.

Áo choàng đỏ thẫm tung bay phía sau và trang phục xanh đậm thể hiển nét đẹp ấn tượng, đều được chế tác vô cùng tinh xảo đến từng chi tiết góc cạnh.

Hải Ninh lên tiếng, hơi ngượng ngùng mà chỉ vào bộ quần áo cùng phụ kiện Nguyễn Anh để gần kia.

Nguyễn Anh đưa Hải Ninh từ hơi thất vọng lên cao trào cảm xúc, nàng nghĩ làm người của Nguyễn Anh cũng không tệ.’

Nguyệt Thanh cũng vô cùng hiểu ý mà đọc, càng đọc ánh mắt càng sáng lên.

Thảo Mai không hết lời khen ngợi Hải Nình.

“Thật không”. Nguyệt Thanh hơi vui mừng nói

“Được rồi, mọi người giờ cũng không còn sớm nữa, em đã tải những tài liệu mà anh chị phải đọc vào trong máy rồi, ngay mai hẹn lại giờ này gặp lại”. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

“À, có thể cho chị thử quần áo mà em mới mang lên được không”.

“Vậy chị đồng ý”. Nguyệt Thanh không còn sự từ chối nào nữa, ngay lật tức đồng ý luôn.

“Giờ chị có mà chạy đằng trời, chị là của em”. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Thảo Mai hiếu kì mà ngó sang, nhưng thấy toàn chữ lại quay đầu đi.

“À, quên mất phải thay quần áo cái, cứ để cậu mặc như này về là không được, người ta lại thấy cậu đẹp quá b·ắt c·óc cậu mất”. Thảo Mai đúng là Thảo Mai, vô cùng nhanh nhẹn trong tư duy nhưng lại thích trêu trọc người.

“Đúng, nếu chị ra nhập vào nhóm em, thì cái này sẽ là căn bản nhất thứ mà em sẽ cho chị”. Nguyễn Anh khẳng định nói, trong lời nói tràn ngập sự chắc chắn.

Hai người này không biết có phải gan dạ quá không hay do quên mà cánh cửa phòng không đóng, hai con người cứ quấn quýt nhau như thể đây là chỗ không người.

Nguyệt Thanh từ từ bước đến cầu thang, trong tâm mang một trạng thái thấp thỏm. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Sau hai phút, Hải Ninh cuối cùng cũng xuống..

Hải Ninh lúc này đang nằm đè lên người Nguyễn Anh, cùng Nguyễn Anh trao đổi nước bọt.

“Uầy thế đơn giản”. Lại từ ngăn bàn rút ra mấy quyển giấy, đưa cho nàng.

Nhìn em mình như vậy, không hiểu lắm sao con bé này lắm lúc khó hiểu thực sự, lúc thì lười làm, lúc thì ham công tiếc việc.

“Từ đã” Hải Ninh vội vàng ngăn cản bước đi của Thảo Mai.

Vừa đi xuống đã thấy Nguyệt Thanh, Nguyễn Anh vội vàng dừng bước chân của Nguyệt Thanh lại.

“Chị muốn làm một diễn viên à, em có thể giúp gì cho chị sao”. Nguyễn Anh đăm chiêu nói, trong giọng nói có suy nghĩ lung tung.

“Cái này chuyện sao, chị hỏi rất đúng ý em, nhưng hiện tại chưa phải lúc để mọi người cần biết, mọi người chỉ cần hiểu là theo em, sẽ không bao giờ phải chịu thiệt thòi, em sẽ mở ra một chân trời mới cho mọi người”. Nguyễn Anh thần thần bí bí nói, trông kìa có ghét không cơ chứ.

Hơi cắn răng, nàng vẫn quyết định bước lên, đến tầng hai, khuôn mặt của nàng đột nhiên đỏ au như máu, nàng lại một lần nữa trông thấy lúc đầu cảnh tượng.

“Thật”. Nguyễn Anh lần nữa khẳng định.

Nhận được sự ủng hộ của mọi người, Hải Ninh vô cùng hạnh phúc.

5 phút, 10 phút, 20 phút trôi qua, mọi người bắt đầu có chút ngán ngẩm, Thảo Mai đứng dậy, muốn lên tầng xem xem, hai cái này người làm gì mà lâu quá..

Suy nghĩ thật kì lạ của một người con gái với một đứa trẻ, có lên gọi là trâu già gặm cỏ non không.

“Còn vấn đề này, em nghĩ chắc phải tầm 10, 20 năm nữa em sẽ nói cho mọi người, giờ thứ em cần là một đội ngũ tin tưởng mình, được không chị Thảo Mai”. Nguyễn Anh khẩn cầu nói, trong lời nói là sự cầu xin.

“Nè Nguyễn Anh, cái chỗ này chắc chắn không thể nào do em làm hết được rồi, kể cả có làm từ khi còn đang trong bụng mẹ cũng không thể a, em có thể nói cho mọi người biết được không”. Thảo Mai phân tích nói, bộ dáng trông vô cùng có sự tri thức.

Nhưng dù gì cũng là ý tốt, nàng lại ngồi về chỗ cũ.

Lại một lần được thưởng thức cháo lưỡi, Nguyệt Thanh đỏ mặt.

Nàng chứng kiến hai con người này vừa hôn vừa sờ mó nhau, là cô bé mới lớn nàng không phải là gì cũng không biết, nhưng nhìn trực diện thì nó hoàn toàn độc lạ a.

Nguyễn Anh cùng mọi người cũng vô cùng đồng tình với lời nói của nàng, biểu thị vô cùng tán thành.

Nói rồi trước mặt mọi người dắt tay Hải Ninh đi lên tầng.

“Mọi người làm gì lâu thế, chuẩn bị xong chưa, có cần gì không em nên giúp này” Nguyệt Thanh nói to, vừa đi vừa dẵm mạnh sàn nhà như muốn cố tình cho hai người trên kia biết.

Mọi người cứ vậy mà thành lập một nhóm, Thảo Mai đột nhiên hỏi ra câu hỏi mà mọi người trong đây ai cũng muốn biết.

Thảo Mai bị cuốn hút bởi vẻ đẹp của Hải Ninh. Bình thường Hải Ninh trong mắt mọi người đã được xem là một cô gái đẹp dễ thương rồi, giờ lại khoác trên mình bộ trang phục của Altria Pendragon, vẻ đẹp của cô nàng càng tuyệt phẩm hơn bao giờ hết.

Mãi đến khi hai người này dừng lại, Nguyệt Thanh mới dừng lại, chạy vội xuống, nhưng đi một nửa nàng lại dừng lại, gọi vọng lên.

“Chị Nguyệt Thanh à, đi xuống đi, chị Hải Ninh chỉnh sửa tí rồi xuống ngay”.

“C·hết cha, sao đã gần 8h rồi, phải về nhanh”.

Nguyễn Anh không khỏi nghi hoặc, nhưng đột nhiên như nhận ra điều gì, ánh mắt của Nguyễn Anh lại tràn ngập ý cười.

Không biết tự bao giờ, Hải Ninh đã thay trang phục, nếu ở đây có người hiểu biết sẽ biết đây không phải là bộ của ngốc mao vương Altoria sao.

Nghe vậy, Nguyệt Thanh như tìm thấy một cái phao cứu nạn, giống như một con thỏ, cực tốc chạy xuống.

Thảo Mai nghi hoặc nhìn sang, rồi nghĩ ra cái gì. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Nguyễn Anh liếc cái đồng hồ trong máy tính, rồi nói.

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 57: Chút Vui Thích Bình Thường