Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 52: Trò Chơi Độc Nhất
“Ờ chứ nhà anh ở đâu, anh tưởng anh nói cho chú em biết rồi mà nhỉ”.
Đi một lúc, Nguyễn Anh kều ông anh Hoàng Minh ngừng lại.
Nguyễn Anh cũng kinh ngạc mà hỏi lại.
Thảo Mai cùng chị em của mình cũng bở ngỡ không kém, ai biết được nhà thằng Cu này toàn đồ xịn xò, nghĩ lại ở nhà mình một cái khá cũ kĩ Laptop, Thảo Mai có chút ghen tị rồi.
Khuôn mặt của Nguyễn Anh có chút đen lại.
Nghe đến chơi, Thảo Mai vội vàng buông tay của Nguyệt Thanh ra, ngay lật tức mở ra màn hình, xuất hiện hai cái trông có vẻ mới mẻ trò chơi.
Trò chơi đầu tiên Bejeweled Classsic, trò chơi mà theo Nguyễn Anh méo thể tìm thấy thông tin, Nguyễn Anh là độc nhất.
Một bàn tay đột nhiên dơ lên, đó là cánh tay của Hải Ninh.
“Ông anh đẩy xe giúp em, chứ mình em đi xe đạp không biết bao giờ mới đến nơi”.
Những con người mà tương lai đều làm ông to, bà lớn quyền lực lại đều xuất phát từ cùng một khu.
Thế là Nguyễn Anh cùng mình tương lai các Nguyên Lão đi bước đầu của con đường huyền thoại để đời sau này.
Cái mà ông đang cầm trên tay, là mẫu mới nhất, nhưng vì muốn tiết kiệm tiền để thực hiện ước mơ, ông anh cắn răng không mua.
Nguyễn Anh không hề nhin, cười luôn, các nàng cũng vì nụ cười của Nguyễn Anh mà cười theo.
“Em muốn thành lập một cái toàn thế giới đế chế”.
Bộ dáng hiện tại của Hoàng Minh quá hài hước, chỗ b·ị t·hương được băng bó tạm thời, nhìn qua là biết vô cùng vụng về, cùng làm vô cùng nhanh, làm cho Hoàng Minh không khác nào một chú hề hài hước.
“Mọi người nghe lời em có vẻ khó tin, nhưng thời gian sẽ chứng minh tất cả”.
Có chút nghi hoặc không hiểu tại sao lại dắt về nhà, cả Hoàng Minh cùng Thảo Mai các nàng cũng nghi hoặc không hiểu.
Không có Nguyễn Anh, hai bên không biết làm gì,Thảo Mai thì may mắn hơn khi có chị em để cho chuyện, còn ông anh này thì chả biết làm gì mà ngồi đực ra.
“Chị không thích chơi lắm, để chị giúp em”.
Hoàng Minh cũng vô cùng hiểu ý mà dừng lại, Nguyễn Anh dừng lại xe, đi vào mở cổng.
Nói rồi mở laptop mình ra, ấn ấn gì đó, rồi quay màn hình về phía mọi người.
Ài, đúng là không bớt lo mà.
“Ok chốt kèo”.
Trong đầu điên cuồng nói, không được cười a, phải giữ phép lịch sự, phải thục nữ biết không.
Nhưng nghe Nguyễn Anh nói như vậy, mọi người tuy hơi nghi hoặc, nhưng vẫn quyết định đi theo vào.
Có mỗi Nguyễn Anh là đi xe đạp, nhìn những này chiếc xe, Nguyễn Anh thèm nắm rồi nhưng không được, phải đến 15 tuổi mới được đi a, chứ Nguyễn Anh thừa tiền mua xe.
“Vậy thì set kèo đi, nếu mà sau này em thành công hơn ông ấy, chị phải làm vợ em, nếu em thua ông này em sẽ đồng ý làm cho chị một chuyện”. Nguyễn Anh đột nhiên đầu óc nóng lên, nhưng vẫn chỉ dám nói ra lời nửa đùa nửa thật.
Nguyễn Anh đi đặt trước mặt mọi người sáu cái laptop, rồi chỉ mọi người lấy một cái.
Cô gái không biết, chính vì quyết định ngày hôm nay, khiến sau này cô có thêm một tấm chồng.
“Đẩy xe sao, dễ, Ok luôn”.
Nhưng tấm chồng này, nàng không chỉ ghét, mà còn cực độ yêu thích là đằng khác nữa.
“Chào các anh chị đến với nhà em, anh chị vào nhà trước đi ạ”.
Thấy Nguyễn Anh gật đầu, ông anh càng hưng phấn, là một kẻ game thủ, ông anh này có một sở thích khá dị, đó là sưu tập laptop, cứ thị trường ra mẫu nào là mua.
“Ông anh đùa em à, đã nói bao giờ đâu”.
Tỏ ra thông minh ranh mãnh, tưởng mình là gà ăn thóc, nhưng thực chất chỉ là con gà trong miệng con cáo mà thôi.
Bản thân Hoàng Minh cũng không muốn băng bột như vậy đâu a, tại ông bán băng gạt nói, nếu không làm như này thì không khỏi nhanh được.
“Đây là hai cái em mới sáng tạo trò chơi, em muốn mọi người có thể giúp đỡ em thử chút không ạ”.
Cất xe, Nguyễn Anh dẫn mọi người đến phòng khách, kêu mọi người ngồi vào ghế, rồi lật đật từ bếp mang ra mấy cốc nước.
Nghe vậy, ai lấy cũng tự giác đặt xuống con laptop trên tay, nhìn Nguyễn Anh, xem xem thằng cu này muốn nói gì. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Hoàng Minh là người đầu tiên không kịp trờ đợi, ngay lật tức cầm một chiếc laptop lên, nhìn khuôn mặt là đủ thấy bao hưng phấn, miệng hơi run hỏi.
Lại nhìn bên cạnh ba cái xe máy, một xe hai chị em Thảo Mai, một xe Hải Ninh, một xe ông anh Hoàng Minh.
Bên cạnh Thảo Mai, Nguyệt Thanh vội vàng che miệng chị, xin lỗi mọi người.
Thảo Mai đồng ý ngay lật tức, mà không biết bản thân mình vừa rơi vào âm mưu của Nguyễn Anh. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
“Mấy anh chị ngồi đây chờ em chút, em lên tầng rồi xuống ngay”.
Nghe vậy Nguyễn Anh gật gật đầu, cùng Hải Ninh tiến vào bếp.
Đi ra ngoài Nguyễn Anh ngồi lên con xe, có chút hưng phấn, bản thân sắp sửa đi ra bước đầu tiên rồi.
Thảo Mai không kiềm chế mà cười lên.
“Được rồi, vậy nếu đã ổn thì mọi người xuất phát thôi”.
Chương 52: Trò Chơi Độc Nhất
Nhìn cái kia khuôn mặt Nguyễn Anh có chút ghen, nói.
Không biết phải làm sao, Nguyễn Anh quyết định phải thay đổi thực trạng a, cứ thế này là không được, phải nghĩ cách thôi.
Hoàng Minh nhìn như vậy cười mình mọi người, không khỏi ngẩn người, sau một lúc lại bi ai tức giận vì đã biết lí do.
“Haahaha”.
Đi đến khu nhà giàu, ông anh Hoàng Minh có chút kinh ngạc hỏi.
Hải Nình cùng Nguyệt Thanh không khỏi nhìn nhau mà bất đắc dĩ, con bạn(chị) của bản thân cứ vậy thôi.
Ngồi một chỗ không biết làm gì, Hoàng Minh liếc thấy thứ mà Nguyễn Anh mang tới, vội vàng đứng dậy.
Thảo Mai có chút buồn cười mà nói.
May thay, Nguyễn Anh rất nhanh thì quay trở lại, trên tay cầm con lap top, tính kĩ thì vừa đủ cho số người ngồi tại đây và cả Nguyễn Anh.
Giờ con này laptop trước mặt, sao mà không bất ngờ cho được.
Ông cháu này không biết được bản thân đã bị lường gạt, chả qua người ta muốn bán nhiều hơn mà nói vậy thôi.
Hướng về phía Nguyễn Anh, Nguyệt Thanh tỏ ý xin lỗi, Nguyễn Anh thấy vậy cũng gật đầu.
Vừa nói Thảo Mai ánh mắt có chút ước mơ nghĩ đến. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
“Thôi thôi đi ông tướng, sống phải thực tế chứ?”.
Thật là một sự trùng hợp, khi cả nhóm người này đều sống trong một khu, chắc đây là duyên phận định sẵn rồi, chứ không thể nào thần kì như vậy. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
“Nhà anh cũng ở đây”.
“Mọi người cứ thử đi, em đi chuẩn bị tí đồ ăn cho mọi người tí em quay lại”.
“Được rồi, giờ em sẽ nói cho mọi người mục đích mà hôm nay mọi người ngồi tại đây”.
Sau một lát, ông anh Hoàng Minh đã quay trở lại, cánh tay đã được băng bó, mọi người nhin cái tay ổng bị băng bó muốn cười nhưng không dám cười.
“Em tin là ông này làm được, nhưng em còn làm thứ ghê gớm hơn cơ”. Nguyễn Anh nói, lời nói còn có sự ngạo nghễ khinh thường thiên hạ.
Bọn họ nghĩ, nếu cứ cái tính cách như thế này, thì có khi bị người ta bán đi còn giúp người ta đếm tiền nữa. Một cô gái có chút ngu ngốc đến đáng yêu.
“Nguyễn Anh, đừng nói với anh mày, đây là mới nhất mẫu đấy nhá”.
“Ông em biết nhà anh à?”.
“Ông này tên Hoàng Minh là một game thủ cực kì nổi tiếng, ông này không phải nổi tiếng ở thành tựu mà ở chỗ cứ game nào có giải là có mặt ông đấy. Nhưng đó chưa phải là điều khiến mọi người biết ông ấy, mà đó là ở một phát ngôn chất lừ, muốn làm một đế chế game trong một buổi phỏng vấn”. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
“Phốc hahahaha”.
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.