Nhiều Truyện.com truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 48: Thế Mới Là Cuộc Sống Học Đường Chứ

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 48: Thế Mới Là Cuộc Sống Học Đường Chứ


“Giờ các em ghi vào trong đây cho cô 3 cái tên, không cần biết như nào cứ ghi thôi các em nhé.

Chương 48: Thế Mới Là Cuộc Sống Học Đường Chứ

Sau một hồi ghi chú, cô thu lại.

Đột nhiên bị chửi, Nguyễn Anh không hiểu cái gì cả.

Bước vào phòng, những đứa trẻ kia nhìn Nguyễn Anh càng sợ hơn ban sáng, cái lũ trẻ đang tụ tập ở bục giảng cũng chạy vội tránh ra xa.

“Nếu phù hợp thì tiếp tục làm, còn nếu không thì chúng ta sẽ bầu lại sau”. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Rồi lại lặp lại ở hai tờ giấy đó, nhờ một vài bạn lên kiểm kê hộ rồi cô thông báo ai làm lớp trưởng, lớp phó luôn, văn thể mĩ các thứ…

Nguyễn Anh không đùa nữa, nhẹ nhàng lấy một cái kẹp tóc cài lên đầu nàng.

“Này cậu, cậu có biết cậu đã đánh ai không?”.

“Không sợ a, đến bao nhiêu đón bấy nhiêu”.

Cảm thụ trên đầu mình đột nhiên có thêm vật gì đó, Phương Hiền theo bản năng mà sờ lên đầu.

Biết là bản thân nếu trêu nữa là không ổn, Nguyễn Anh vội giơ tay đầu hàng, miệng năn nỉ.

“May cho cậu đấy, thằng này thù dai lắm, hôm qua không đánh được cậu, sớm muộn nó cũng quay lại trả thù cậu thôi. Liệu mà nghĩ cách đi”.

Hành động vô cùng khó hiểu, đến cả thằng cu Nguyễn Anh cũng chả hiểu, nhưng cũng không quan tâm mấy, ai làm gì cũng được chỉ cần không phải bản thân và không ảnh hưởng đến bản thân là được.

Nguyễn Anh nghe vậy chỉ biết cười trừ, giờ chả nhẽ nói là bị bản thân đánh, có khi giờ đang nằm viện à.

Gian kế không thành, Nguyễn Anh không còn cách làm gì khác ngoài giả bộ cười ha hả, nhằm đánh lạc hướng chú ý của nàng.

“Không biết a, hôm qua cũng không gặp nó”.

Đặt cặp của bản thân xuống ghế, đứng trước bàn giáo viên, cô Hoa lên tiếng.

“Đừng có mà cười nữa, cậu có biết cậu đã làm gì không?”.

Lớp trưởng là một con bé đeo kính, trông khá đáng yêu, con bé này nếu Nguyễn Anh nhớ không lầm tên nó là Đông Thy, cái tên nghe rất mĩ miều.

Phương Hiền có chút tức giận mà nhìn Nguyễn Anh, sắp sửa có xu thế quay đầu đi.

“Người cậu đánh tên là Phong, là một anh chị khóa trên, năm nay học lớp 9 a”.

Khẽ thở dài một hơi, Nguyễn Anh lắc đầu, quyết định đáp ra khỏi đầu mình, những cái suy nghĩ lung tung. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

“Hẹn gặp lại sau nhớ”. Nguyễn Anh nói vô cùng nhẹ nhàng, phối hợp với nụ cười tươi trên khuôn mặt, làm cho cậu bé hiện ra thật anh tuấn, soái khí vô cùng.

Nguyễn Anh cáu, nhưng Nguyễn Anh cũng chả thể làm được gì.

Tay nắm lấy bàn tay, một nam một nữ, nắm lấy đôi tay nhau mà chạy, trông có khác nào một đôi thần tiên quyến lữ không cơ chứ.

Nguyễn Anh lại cười cười, từ chối.

Đi nhẹ nói khẽ cười duyên là tiêu chí không thể có ở thằng cu Nguyễn Anh, chưa lại gần mà đã bị phát hiện.

“Tí nữa cậu phải tìm đường mà chốn về đi, đừng để bọn này bắt được, bọn này còn ghê gớm hơn thằng Thành hôm qua đó”.

Làm lớp phó học tập thì là một thằng bé cũng đéo một cái kính, nhưng kính nó dày cộp, ai nhìn vào cũng trông thấy sự uyên bác, thằng cu này tên là Nam thì phải.

Phương Hiền nhìn chằm chằm Nguyễn Anh.

Nhìn này bộ dáng nghiêm túc, Nguyễn Anh vẫn vô cùng ngả ngớn, chả lẽ cô bé này còn có thể nói ra chuyện gì kinh hãi lắm sao.

“Tuy bạn Thành hôm nay có việc không đi học, chúng ta vẫn sẽ thực hiện, để tìm ra cán bộ tạm thời cho lớp”.

“Tùng, tùng, tùng”.

Và cùng hai cái Nguyễn Anh chả biết tên đứa bé làm chức vụ còn lại.

“Thế hả” rồi từ từ lấy ra từ trong túi hai cái kẹp tóc.

Phương Hiền không nói gì, mà chìa bàn tay ra.

“Cậu có nghe tôi nói không đấy”.

Nguyễn Anh có chút kinh ngạc, đúng là lan truyền nhanh a.

“Cậu có bị điên không”.

Nhìn thấy trong tay Nguyễn Anh hai cái kẹp tóc của mình, Phương Hiền ngay lật tức thò tay ra, ý định muốn lấy cả hai. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Nhìn một chút, Nguyễn Anh lại quay đi, có chút trêu trọc mà hỏi Phương Hiền.

Phương Hiền không lấy được, khuồn mặt nhỏ có chút gồ lên, Phương Hiền nàng thật sự giận rồi a.

Dắt tay Hòa đến một chỗ khá ít người (Đừng có nghĩ tầm bậy) Nguyễn Anh thả tay cô bé rồi vẫy tay rời đi, miệng còn nói.

Nhưng Nguyễn Anh tay mắt nhanh nhẹn hơn, dễ dàng né được.

“Là kẹp tóc, chứ không phải nắm tay”.

Cô bé có chút ngơ ngác nhìn Nguyễn Anh, thằng cu này làm một loạt các thao tác khiến cô bé không khỏi ngơ ngác.

“Không biết a”.

Bọn chúng nhìn Nguyễn Anh, cái kia ánh mắt, cái kia run rẩy cơ thể, thử hỏi có khiến cho người ta cảm giác khó chịu không cơ chứ. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Là một thanh niên ba tốt, lúc nào cũng vô cùng tốt bụng, vậy mà lại bị coi thành không khác gì một tên côn đồ cắc ke, khốn nạn bố láo ă·n c·ắp.

“Nghe này, các em nhìn thấy tờ giấy này không ạ, cái tờ giấy cô vừa phát đó”.

“Thôi kệ đi, lũ trẻ chấp làm gì”.

Cầm một tờ giấy trên tay, cô bắt đầu hướng dẫn mọi người cách sử dụng.

Nguyễn Anh nhìn mà cũng không khỏi có chút đen mặt lại, làm như là hủi không bằng.

Phương Hiền có chút bất ngờ trước động tác của Nguyễn Anh, khuôn mặt cô bé lấy mắt thường có thể thấy bắt đầu đỏ lên, sau đó lại tức giận nói.

Cô Hoa mang theo một cái cặp đi vào, nhìn lớp một chút, cô nhẹ vẫy tay.

“Thôi mà đừng giận, có chuyện gì thì cậu nói đi tớ nghe hết”.

Phương Hiền đột nhiên có chút nghiêm túc nhìn Nguyễn Anh.

Các em học sinh cũng cầm lên tờ giấy.

Từ trên đầu, nàng rút ra một cái kẹp tóc, có chút sững sờ nhìn về phía Nguyễn Anh.

Nguyễn Anh thì đã dẫn Hòa cao chạy xa bay, nghe như kiểu bỏ trốn ý nhỉ.

“Vậy cậu muốn loại nào”.

Từ ngăn bàn giáo viên, cô Hoa mang ra một cái hòm ghi “ Hòm Phiếu bầu” rồi cô lấy ra những tờ giấy đã được chuẩn bị sẵn, phát cho mỗi người ba tờ.

Nguyễn Anh, người đã chia tay với cô bé, bước về hướng phòng học của mình mà đi, hoàn toàn không biết được biểu hiện vừa rồi của mình, có tác động đến như thế nào đối với cô bé kia.

Các học sinh đang đứng chào cũng ngồi xuống.

“Cậu có biết anh cậu ta là ai không, nghe nói là đại ca của trường cấp 3 đó”.

Tay nàng lại đưa ra lần nữa, không cần hỏi cũng biết, nàng muốn lấy lại nốt cái kẹp tóc còn lại.

Nghĩ vậy Nguyễn Anh bước về phía mình chỗ ngồi, thấy thân ảnh đang lọ mọ cúi xuống gầm bàn tìm kiếm gì đó, khuôn mặt của Nguyễn Anh có chút gian tà.

“Trông đáng yêu vậy mà không được làm gì sao?”.

Nghe vậy thái độ của Phương Hiền lại trở lên nghiêm túc, nhìn Nguyễn Anh mà nói.

“Mà thằng Thanh hôm qua không đánh cậu à, sao hôm nay không thấy đi học ta”.

“Hôm nay lớp mình học buổi đầu tiên, vậy nên cô muốn giải quyết trước những vấn đề sau. Đầu tiên là bình bầu cán bộ lớp.”

Nguyễn Anh làm sao mà không hiểu, nhưng lại cố tình không hiểu, thay vì đưa ra cái kẹp tóc, cậu nắm lấy bàn tay của Phương Hiền, nắn qua lắn lại sờ sờ.

Vừa nói vừa làm động tác lên cơ, khiến cho Phương Hiền không khỏi cười khúc khích.

“Cậu phải kể cho mình chuyện cậu muốn nói đã, thì mình mới trả lại được cho chứ”.

Nguyễn Anh giả bộ cười cười, lấy tay xoa đầu. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

“Này cậu định làm gì tôi đó hả?”.

Nghe được khen, Phương Hiền đương nhiên là vui rồi, nhưng lại nghĩ bản thân không được làm gì, khuôn mặt có chút buồn buồn.

Cô nhìn vậy nói.

Tiếng trống vào lớp vang lên.

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 48: Thế Mới Là Cuộc Sống Học Đường Chứ