Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 47: Tham Dự Hay Không Tham Dự A, Thực Sự Là Khó Khăn
Cô bé nghe vậy, quyết định ngồi xuống, nhìn nhìn cái bánh mì đang cầm trên tay rồi lại nhìn Nguyễn Anh, cô bé nhỏ giọng nói.
Nói sao nhỉ, kiếp trước, đừng nghĩ Nguyễn Anh chỉ là một tên Wibu chả làm được gì cho đời, ừ thì đúng vậy. Nhưng khác với một số thằng khác, Nguyễn Anh học được một số tài lẻ trên mạng.
Nguyễn Anh trả lời.
Bố này đã có kĩ thuật từ tương lai, lại được buff bẩn nắm giữ hoàn toàn cơ thể, chơi thế này thì con gái nhà nào mà chịu được chứ, dụng hết trừng luôn.
Cô bé hoàn toàn bị cuốn hút theo đôi tay của Nguyễn Anh, ánh mắt đang cúi xuống lúc này đã ngẩng lên rõ hơn, để lộ ra một khuôn mặt đáng yêu.
Nguyễn Anh lại đột nhiên đút tay vào túi quần, rút ra từ trong túi một bộ bài.
Động tĩnh Nguyễn Anh gây ra có vẻ lớn, những đứa trẻ ngồi gần đó không khỏi sợ hãi, cặp đít mà chạy ra xa xa.
Dù gì thì mục đích thằng này học chỉ để bằng bạn bằng bè mà thôi, thấy trên mạng nhiều đứa học quá lên mới đưa đòi a.
Hơi chút sững sờ, đây có vẻ là lần đầu tiên cô bé này được người khác hỏi tên, theo bản năng mà nói ra một cái tên.
May thay cái ảo thuật thằng này học có chút tác dụng, không đến mức phí tiền, nhờ vài cái gọi là nghề thuật biểu diễn, cái mà tạo cảm giác trùng kích thị giác cực mạnh ấy, Nguyễn Anh từng làm không ít đứa trẻ phải say mê.
“Nè mà cậu tên gì đó” Nguyễn Anh lại tiếp tục hỏi.
Với này kĩ thuật, Nguyễn Anh thậm trí còn có thể thu hút những chị đẹp học đại học, nói chi là cô bé mới học cấp hai này. Nhìn ánh mắt ngước theo hành động của Nguyễn Anh là đủ hiểu.
Nguyễn Anh không biết đã đứng cạnh thằng này từ lúc nào, mặc thằng này in rõ vết đỏ trên mặt.
Nguyễn Anh lại tiếp tục mồi. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Cô bé nghe vậy có chút kinh ngạc, sau một hồi suy nghĩ lại thấy nó hợp lí, bởi nếu đã là học ở đây từ cấp 1 thì đã không dám ngồi với bản thân rồi.
Được đồng ý từ bố mẹ, Nguyễn Anh hưng phấn mà lấy từ con lợn của mình tiền tiết kiệm mua dụng cụ để tập tành.
Đôi bàn tay thoăn thoắt, kế thừa lực lượng của cánh tay kì lân kiếp trước chưa động gái lần nào, Nguyễn Anh làm tí trò ảo thuật, khiến cô bé Hòa ngồi gần đó không khỏi mở to mắt ra mà nhìn, chắc là kinh ngạc lắm chứ gì.
“Hòa”.
Đột nhiên đang vui vẻ, một thằng cu nhìn qua cao hơn so với mấy đứa trẻ khác nhưng vẫn thấp hơn Nguyễn Anh bước đến.
“Cậu cũng thấy a, còn mỗi chỗ này là còn trống a, giờ cậu mà đi thì còn chỗ nào để ngồi nữa đâu”.
Còn một nguyên do nữa, là Nguyễn Anh biết mình là trường hợp đầu tiên xin nhập học được mà không phải học sinh học sẵn ở đây.
“Nè Hòa có muốn làm tì bài không”.
Thằng này dừng lại trước bàn Nguyễn Anh, cái mặt vênh váo bố đời, chỉ tay thẳng vào mặt Nguyễn Anh mà quát.
Chưa nói hết, thằng béo này đã không biết từ lúc nào nằm lăn cu đơ xuống đất.
Chương 47: Tham Dự Hay Không Tham Dự A, Thực Sự Là Khó Khăn
Đang gặm bánh mì, cô bé nghe thấy tiếng động, ngước mắt lên nhìn, thấy một thanh niên lạ mặt ngồi trước mặt mình.
“Nè cậu gì đó ơi, cậu không phải đi đâu đâu, cứ ngồi đó đi, tôi chỉ ngồi đây một chút đợi bạn thôi”. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Rồi cánh tay nhẹ nhàng túm lấy tay của Hòa đang không biết gì ngơ ngác mà chạy.
Thế là lại bị ăn đòn, nghĩ lại lúc đó, Nguyễn Anh không khỏi có chút buồn cười. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
“Nè, mình á là học sinh mới đến, cậu có thể nói cho mình biết về trường này không”.
“Đ*** thằng ch*” tuy đau nhưng thằng béo vẫn cố gượng lại quát.
Đều là những người đều đã từng trải qua quãng thời gian cấp hai, Nguyễn Anh với tư cách là một đứa trẻ, không được mấy yêu thích, cậu nhóc hiểu rất rõ điều đó.
Hòa vô cùng vội vã lắc đầu, tỏ ý không muốn, giọng nhẹ nhàng.
Hòa hơi kinh ngạc, rõ ràng trên tay mới nãy là bài mà, sao giờ đã thành ảnh thế này. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Phải năn nỉ mãi, bố mẹ đồng ý cho học, dù gì tiền cũng đóng rồi, giờ cũng không lấy lại được, bỏ đi lại tiếc.
Nghi vậy làm luôn, Nguyễn Anh đi thẳng đến chỗ cô bé ngồi, đến trước bàn cô bé, tìm một cái ghế nhựa gần đó, ngồi xuống.
“Cậu cất bộ bài đấy đi, trường cấm không cho dùng đâu, nếu để bị phát hiện sẽ bị phạt đó”.
“Hòa sao, một cái tên nghe thật là hay a”.
Đang múa múa, nhìn cô bé này như vậy thích thú, Nguyễn Anh không khỏi tự hào.
“Thằng nhóc, khôn hồn thì cút đi, đứng có mà ngồi đây, mày tránh xa con bé này cho tao…”.
Vì lẽ đó, Nguyễn Anh chắc chắn với suy nghĩ của mình, về việc cô bé này đang bị cô lập lấy, không có lấy một người bạn, mà có, thì không nhanh thì muộn cũng mất.
Thằng này béo béo quá thể, theo nhận xét của Nguyễn Anh thì thằng này béo như vậy thì có khi c·hết sớm thôi.
“Mày nhớ kĩ cho tao đấy tên béo, bố tên là Nguyễn Anh, học sinh lớp 6A, có gan thì bắt bố mày xem nha con”.
Cô bé không tự chủ mà đứng dậy, muốn rời đi ra chỗ khác, lại nhìn một vòng thấy đâu đâu cũng có người ngồi, cô bé cứ đứng đực ra không biết phải làm gì.
Nếu là người khác, nói bé như vậy thì không thể nghe thấy nhưng ở đây là Nguyễn Anh a.
Một trong số đó phải kể đến ảo thuật. Nguyễn Anh nhớ lúc đó bản thân còn tốn tiền đăng kí một khóa học, rồi bị bố mẹ phát hiện tẩn cho một trận.
“Mình đùa thôi, cậu nhìn lại xem trên tay mình có phải bài đâu”.
Nhìn con mắt kinh ngạc, Nguyễn Anh có chút muốn cười.
Vừa đi, Nguyễn Anh vừa nói.
Nhìn tay Nguyễn Anh biến ảnh liên tục, đôi mắt cô bé không khỏi có chút tròn xoe.
Nguyễn Anh lúc này cười cười, giả bộ nói.
“Cậu lên rời đi đi”.
Quay trở lại với Nguyễn Anh, cậu nhóc này, đang lấy vị thế của một kẻ xem cuộc vui mà nhìn, nhìn về những người, trải qua cảm giác giống như mình, tư vị đó, thực sự khó tả.
Vì ngồi ở vị trí khuất tầm nhìn của người lớn, nên sự việc này xảy ra, vẫn không có người nào biết. Nhưng rất nhanh thôi, sẽ có thầy cô giáo đến đây, vì Nguyễn Anh biết, thảo nào trong đám này cũng phải có một con chim lơn.
Nguyễn Anh sao có thể không nghe được lời cô bé nói chứ, giả bộ ngu ngớ không nghe thấy, lại nở một nụ cười tươi bắt chuyện với này cô bé.
Thay vì lựa chọn đứng ngoài cuộc, sao không tham gia vào, biết đâu đó là một quyết định sáng suốt thì sao.
Biết vậy, Nguyễn Anh phải giải quyết cho nhanh gọn, lại đá một phát thật mạnh vào bụng, khiến cái thằng này không khỏi kêu to.
Cô bé nghe Nguyễn Anh như vậy tâng bốc, không khỏi có chút xấu hổ, cúi đầu sâu hơn.
Nghe vậy cô bé vẫn còn đang lưỡng lự nghĩ gì đó.
Nhớ lại cũng cảm thấy hài, cái năm mà Nguyễn Anh bắt đầu học múa múa ảo thuật ấy, là lúc phong trào ảo thuật rộ lên, phải nói nếu là ở thời đại này, thì kĩ thuật của Nguyễn Anh có thể hơn những dân chơi chuyên nghiệp tầm chục năm là ít.
Không biết thời đại này có phim của Trâu gia không, nếu có thì chắc cũng chả phổ biến mấy, hoặc ít nhất là Hòa chưa xem bao giờ, nên nhìn cô bé mới thấy cô phản ứng như vậy.
Không biết từ bao giờ bộ bài trên tay Nguyễn Anh đã hóa thành những tấm ảnh chứa những con vật cute. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Nguyễn Anh có một cảm giác, nếu làm bạn với cô bé này, tha hồ mà hít drama.
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.