Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 46: Trêu Gái, Một Chút Kí Ức Về Kiếp Trước
Đang vừa đạp vừa thưởng thức cảnh sắc làng quê, ngõ phố, Nguyễn Anh thấy được một thân ảnh quen thuộc.
Một cô nhóc, mặc lấy đồng phục trường Nguyễn Anh đang học, đang di chuyển lấy.
Đây không phải là Phương Hiền sao, vẫn con xe đạp hôm qua, chỉ khác là trên đầu đã đổi lại một cái khác kẹp tóc.
Có vẻ như sau khi bị Nguyễn Anh lấy mất kẹp tóc, nàng đã thay cho mình một cái mới.
Cô bé này nhỏ tuổi, nước da cũng không được coi là trắng, nhưng đó là điểm hút con ngươi nhất, vì nó vô cùng mịn màn, nhìn là muốn cắn thôi.
Nguyễn Anh có chút muốn cười, nghĩ gì đó, đột nhiên tăng tốc độ. Đôi chân của một cơ thể hoàn mĩ, sức đạp vô cùng mạnh, đạp cái vèo veeof.
Chỉ trong thoáng chốc, Nguyễn Anh đã kéo gần khoảng cách của bản thân với Phương Hiền.
Nếu không phải, sợ con xe đạp này, không chịu được thực lực của bản thân, có khi còn chả mất thời gian, để đuổi kịp cô bé bước chân.
5m, 2m 1m, Nguyễn Anh lái con xe đạp bằng một tay, tay còn lại thì sờ lên đầu Phương Hiền, như rất quen thuộc, trong tay Nguyễn Anh lại xuất hiện một cái mới kẹp tóc.
Lấy được thứ mình muốn, Nguyễn Anh tăng tốc độ đạp, vèo một cái đi đến trường.
Thằng cu này có cái thói trêu gái từ bé, phải nói một sự thực nghe mà đau lòng.
Kiếp trước, ngày còn bé, Nguyễn Anh là đứa trẻ có nhân duyên vô cùng tốt với gái, nhưng càng lúc càng lớn, thì nhân duyên đó, cứ từ Nguyễn Anh mà càng ngày càng cách xa.
Đây cũng không thể chỉ trách phận được, cũng một phần là do chính bản thân Nguyễn Anh mà ra thôi.
Phương Hiền không biết đang suy nghĩ gì, vậy mà không biết kẹp tóc trên đầu mình đã biến mất, phải đến một lúc sau, khi mà cảm giác tóc mình bay phấp phới, nàng mới choàng tỉnh.
Đôi tay nhẹ sờ lên đầu, sờ qua sờ lại cũng không thấy kẹp tóc đâu, nàng không khỏi có chút ngẩn ngơ.
“Kẹp tóc mình đâu rồi?”.
“Chào Hiền, đi trước nhớ”.
Phương Hiền biết kẹp tóc mình đã đi đâu rồi, lại bị Nguyễn Anh c·ướp lấy, nàng có chút tức giận nhưng cũng không đuổi theo vì biết cũng chả kịp, nàng nghĩ đợi đến lớp xem, sẽ cho Nguyễn Anh một bài học.
Đạp lại đạp, Nguyễn Anh đã đến trường, nhận lấy vé xe của bác bảo vệ, Nguyễn Anh cúi đầu chào rồi dắt xe vào.
Ngắm ngắm một lúc, Nguyễn Anh chọn vị trí thích hợp để tí nữa bản thân ra về lấy xe cho dễ.
Khuôn viên trường này vô cùng rộng rãi, xung quanh có mấy khu nhà học, khu nào cũng 4 tầng, quả không hổ mà trường thành phố mà.
Lớp của Nguyễn Anh nằm ở tầng hai, cuối dãy, chạy dọc từ phía cổng trường vào.
Một tay sách balo, một tay cầm kẹp tóc của Phương Hiền mà chơi.
Bước lên tầng hai, đi đến lớp, Nguyễn Anh không coi ai ra gì, vì có chào hỏi ai đâu rồi ngồi về vị trí của mình.
Việc đầu tiên thằng này làm sau khi để cặp xuống là ngước lại nhìn đồng hồ treo tưởng.
Đồng hồ ghi 6h37’ tính toán một chút, phải đến tầm 20 phút nữa mới vào lớp, Phương Hiền thì theo tốc độ Nguyễn Anh tính toán phải 10 phút nữa mới đến trường.
Nguyễn Anh không biết làm gì thở dài.
“Biết vậy đi cạnh trêu đùa Phương Hiền còn hơn, đến sớm quá”.
Nguyễn Anh nằm gục ra bàn không biết làm gì, khuôn mặt hiện rõ lên sự buồn chán.
Từ khi vào lớp, Nguyễn Anh nhận ra mấy này đứa trẻ nhìn Nguyễn Anh với ánh mắt sai sai.
Mấy đứa con trai nhìn Nguyễn Anh giống như nhìn phải một cái hỗn thế ma vương vậy, thỉnh thoảng có đứa vô tình trạm phải ánh mắt của Nguyễn Anh. Thế là đứa bé kia vội vàng quay mặt đi trông rất chi là hài.
Nguyễn Anh cũng chả quan tâm tại sao tụi này phản ứng như vậy, giờ điều cu cậu muốn là phải có gì giải buồn cơ, không thì 4 năm học này có mà chán c·hết.
Như nghe được lời thỉnh cầu của Nguyễn Anh, một cuộc nói chuyện của hai đứa trẻ thu hút sự chú ý của Nguyễn Anh.
“Này, đi ăn sáng đi, sáng giờ đi vội quá, tao chưa có ăn sáng, tao cũng muốn thử căng teen của trường ra sao”.
“Thôi, tao hết tiền rồi, với cả cả tao có ông anh khóa trên bảo ăn đây không ngon bằng bên ngoài đâu”.
“Kệ đi, chứ giờ vào trường rồi thì có được ra ngoài nữa đâu’.
“Không đi”.
“Tao bao”.
“Thật không?”
“Thật”
“Vậy thì đi”.
Nói rồi hai thằng cu này, một thằng đào mỏ, một thằng phóng khoáng khoác tay nhau đi căng teen.
“Căng teen sao?” .
Nguyễn Anh có chút tự hỏi.
Kiếp trước, Nguyễn Anh sống ở một thành phố khá là giàu có, nhưng bản thân lại sinh ra ở khu vực ngoại thành, vậy nên trường cậu học cấp một cấp hai chỉ là một trường nông thôn mà thôi.
Không giống như bây giờ, đã có căng teen từ trương cấp hai, phải đến cấp ba Nguyễn Anh mới lần đầu biết căng teen là gì.
Nghe có vẻ quê nhưng đó là sự thực, nhưng căng teen cấp ba cũng chả đẹp đẽ mấy.
Cảm tưởng đầu tiên của Nguyễn Anh về cái này căng teen, như kiểu được dựng tạm lên vậy, trông chả có gì là một căng teen cả.
Nghĩ một lát Nguyễn Anh quyết định đứng dậy, cu cậu muốn xem xem cái này căng teen có khác gì mấy trường cấp 3 mình từng học không.
Vừa đi vừa huýt sáo, cái đầu thì chả biết đang nghĩ cái gì, Nguyễn Anh không chú ý đến, một thân ảnh đang cầm rất nhiều sách trên tay đang phi về phía mình.
Do tốc độ quá nhanh, thân ảnh đấy v·a c·hạm cùng Nguyễn Anh, Nguyễn Anh thì không sao rồi, còn co bé thì có sao đấy.
Sách vở rơi hết xuống đất, cô bé bị đụng cũng ngã ngửa ra sau, may thay Nguyễn Anh vẫn kịp đỡ.
Không cần biết lỗi do ai, Nguyễn Anh cứ mở miệng xin lỗi trước, nhẹ nhàng đặt thân ảnh này xuống, cúi người nhặt đồ hộ.
Thân ảnh này cũng cúi xuống nhặt, Nguyễn Anh lờ mờ mà nhìn khuôn mặt, hóa ra là một cô bé sao.
Nhặt xong, không cho Nguyễn Anh phản ứng, cô bé này khẽ chào Nguyễn Anh, rồi lại phóng đi như bay.
Nguyễn Anh không biết nói gì cho phải, cảm giác cô bé này thật thú vị, nhưng Nguyễn Anh sẽ không chạy theo tìm hiểu a.
Nếu đã là học sinh của trường này, thì chắc chắn sẽ gặp nữa mà thôi, Nguyễn Anh tin tưởng như vậy. Giờ mục tiêu đầu tiên Nguyễn Anh là đi đến căng teen.
Căng teen của ngôi trường này nằm ở một vị trí khá đặc biệt, nó nằm bên cạnh sân bóng sau trường, như thể là chuẩn bị cho này bon học sinh tập thể d·ụ·c xong được tiếp sức vậy.
Nguyễn Anh bước đến căng teen, con mắt không khỏi hiện lên tia sáng.
“Căng teen này giống như trên tivi a, nhìn kia sạch sẽ gon gàng khu vực là thấy thích rồi, chả bù cho cái trường cấp 3 kiếp trước”.
Nguyễn Anh nhìn quanh một vòng, lại thấy một hình ảnh khá thú vị.
Trong khi mọi bàn đều có những đứa trẻ không ngồi ba thì ngồi năm, cùng nắm thì hai đứa, lại có một bàn chỉ có đúng một người ngồi.
Hơi ngó ngó tí, Nguyễn Anh đánh giá thân ảnh, à không cô bé này trông đáng yêu ra phết a, sao lại ngồi có một mình nhỉ.
Nguyễn Anh ngay lật tức nghĩ đến, có vẻ cô bé này bị cô lập rồi thì phải.
Sao Nguyễn Anh biết được điều đó, Nguyễn Anh không nghĩ là do lên trường cấp hai là chưa có bạn lên mới vậy thôi.
Nếu mà nghĩ vậy thì sai rồi, Nguyễn Anh nghĩ như vậy, vì cậu biết đây là trường học liên thồng, từ cấp một đến cấp hai học sinh đều phải học trường này.
Nói như nào cho dễ hiểu nhỉ, muốn học cấp hai trường này thì phải là học sinh cấp 1 của trường, trừ có trường hợp bố trướng Nguyễn Anh khiến người ta phá lệ thôi.
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.