Nhiều Truyện.com truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 45: Vui Sướng Ở Quán Ăn

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 45: Vui Sướng Ở Quán Ăn


Đến chính Nguyễn Anh cũng có chút kinh ngạc, nở một nụ cười mà bản thân cũng méo hiểu tại sao lại cười. Nguyễn Anh vào nhà.

Không cho Nguyễn Anh trả lời, đã thấy Thảo Mai gật đầu, cô bưng phở thấy vậy chỉ nhẹ gật đầu, rút đi.

“Vẫn ngon như vậy a”.

Vào phòng tắm, Nguyễn Anh xả nước vào người, sau một hồi vừa ngân nga vừa tắm, Nguyễn Anh mặc lên bộ đồng phục đã chuẩn bị sẵn.

Vừa nói vừa hướng dẫn Thảo Mai.

Một mùi hương bất ngờ đánh lạc hướng Thảo Mai, vứt Nguyễn Anh ra khỏi đầu, nhìn vào mình bát phở ngon lành trước mắt.

“ Hai đứa là chị em hả ?”

Không biết có phải là do cái đầu óc toàn nghĩ đến khuôn mặt của Thảo Mai hay không, thế mà không biết từ bao giờ Nguyễn Anh đã về đến nhà.

“Em cũng vậy a, em sống ở đầu khu a”. Nguyễn Anh lần này tỏ ra ngạc nhiên, thái độ vô cùng bất ngờ.

“Dễ thôi” .

“Chị phải trộn đều lên trước chứ, nó mới ngấm đều ăn mới ngon được”.

Nguyễn Anh không có vấn đề gì nói.

Vẫn là hôm qua xám màu quần, áo của trường, chỉ khác là hôm nay mặc cái áo ngắn tay, hôm qua mặc áo dài tay mà thôi.

Đôi môi xinh đẹp, trông là muốn hôn, nàng gắp tí bún tí rau tí thịt vào trong cái muỗng đã có sẵn nước dùng. Thử miếng đầu tiên.

“Em sống ở gần khu này, hôm nay được hôm dậy sớm thế là đi tập thể d·ụ·c tiện thế ghé qua đây đá bát phở”. Nguyễn Anh giả bộ ra bộ dáng vô cùng bình tĩnh, thái độ nói chuyện không chút nào vấp váp, trái ngược hoàn toàn với cảm xúc bên trong tâm hồn của Nguyễn Anh.

Thảo Mai không ngẩng đầu lên, nhưng một cánh tay thì giơ lên biểu thị hiểu.

Cô bán phở theo cánh tay của Nguyễn Anh mà nhìn, rồi nhẩm nhẩm tính tính gì đó.

“Chị để em thanh toán cho nhá”. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

“Ngon quá”.

“Nè, đừng có nói với chị đây là đá nhá” Thảo Mai hỏi với một tâm trạng không mấy ổn định.

“Bên trong đó có đá hay sao mà ăn ngon hơn được”.

“Chị nghĩ có loại đá nào ngon như vậy sao” . Mặt Nguyễn Anh hơi vênh vênh mà nói.

Nàng không nghĩ rằng Nguyễn Anh dám nói ra như vậy, nên bản năng đáp một cách qua loa, ai dè nghe lại, khuôn mặt của nàng không khỏi có chút hồng hào, tức giận trừng trừng Nguyễn Anh.

Thảo Mai nhìn thần ra Nguyễn Anh, tưởng Nguyễn Anh không đồng ý lời mình nói mà đơ ra như vậy, nàng nói như chuyện đương nhiên.

“Thế chị dạy em cách tán chị đi”.

“Chị à thêm thử cái này vào bát đi, đảm bảo ăn ngon hơn cho mà xem”.

Nguyễn Anh nghe vậy gật đầu, từ trong túi rút ra một tờ tiền mệnh giá 5 đồng, đưa cho cô rồi rút ra ngoài. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Bước ra khỏi quán phở, nhìn vẫn dựng ở đó con xe cup cùng một cái mũ bảo hiểm hồng hồng, Nguyễn Anh cảm giác, hôm nay thật may mắn,

Chương 45: Vui Sướng Ở Quán Ăn

Lúc này hai bát phở đã đến phá tan suy nghĩ của hai người, người phụ nữ bê bát phở nhìn này hai tiểu thí hài, không hỏi có chút hỏi.

Đang nói khuôn mặt nàng cứng đờ lại, có chút tức giận nhìn Nguyễn Anh.

Đã đạt được đáp án từ Nguyễn Anh, không còn chần chờ gì nữa, Thảo Mai ăn uống ngon lành.

Để xoa dịu cái cảm giác trong lòng, Thảo Mai lấy cớ kêu Nguyễn Anh.

Bị nhiều người như vậy nhìn chằm chằm, Thảo Mai có chút xấu hổ, vội vội vàng vàng xin lỗi mọi người.

Bị như vậy tiếp xúc gần một đứa bé, Thảo Mai có cảm giác hơi lạ, cố che dấu ánh mắt của mình, Thảo Mai lấy việc ăn ra để không phải nhìn cái kia ánh mắt Nguyễn Anh.

Thảo Mai cũng không hiểu bản thân mình nữa, tại sao lại cảm giác là lạ như vậy với một đứa trẻ kém mình 5 tuổi chứ.

Thảo Mai bắt đầu đánh chén bát phở của mình.

“Chị à em về trước, nhớ chiều nay đấy”.

tuy sáng nay mới gặp xúi quẩy nhưng gặp bé Thảo Mai là bú rồi còn gì.

“Cô ơi, cho con thanh toán bát của con với chị ngồi đằng kia ạ”.

Thấy vậy Thảo Mai cũng quyết định thử một chút từ tay Nguyễn Anh tiếp nhận lọ gia vị rắc đều lên bát của mình.

Ngồi xuống ghế của mình, Thảo Mai di chuyển cái ghế sang ngồi cạnh Nguyễn Anh, nhẹ nhàng mà thì thầm vào tai Nguyễn Anh.

“Còn ngon hơn cả đá nữa chứ lại, chị cứ thử đi”.

Đây là lần đầu tiên Thảo Mai được thưởng thức thứ ngon như vậy, vốn dĩ theo nhận thức của nàng, bát phở mình ăn này đã ngon lắm rồi, nhưng đến khi thưởng thức thêm gia vị của Nguyễn Anh cho, nàng mới biết cái gì mới thực sự là thức ăn ngon.

Ra khỏi nhà, lại ngồi trên con xe đạp của mình, Nguyễn Anh có chút hứng trí phóng đến trường.

“Ăn đi cu em, kẻo nguội lại không ngon”.

Không biết là do quá ngon hay sao nữa, cô bé này đứng bật dậy mà hét, mọi người xung quanh cũng vì hành động bất ngờ mà ngó ra nhìn.

Nguyễn Anh đột nhiên nói.

“Sao không đúng à, chị đây học câp 3 rồi, cu em thì mới lên cấp hai thì không là chị em là gì”.

Thảo Mai Nghe vậy có chút kinh ngạc, này không phải là mình cùng thằng nhóc này sống gần nhau sao.

Động tác đầu tiên của nàng là cầm đũa cầm muỗng lên, tay trái cầm muỗng nhẹ múc, nước dùng ở đây khá trong và sóng sánh, nàng nhẹ nhấp môi thưởng thức.

“Ồ bất ngờ quá, tự dưng lại gặp chú em ở đây”.

Phải biết cái kia lọ gia vị là Nguyễn Anh phải tốn rất nhiều công sức cùng Luu Karin trao đổi cả buổi tối hôm qua mới có đó. Hãy vinh dự là người đầu tiên được thưởng thức nó đi Thảo Mai.

Tuy hơi ngạc nhiên, nhưng sau một lúc nàng lại cảm thấy hợp lí, nhìn hôm qua cậu bé này, chắc chắn là con nhà giàu rồi, lên sống ở khu nhà giàu quá dễ hiểu a.

Lần này đến lượt Nguyễn Anh kinh ngạc, Thảo Mai cô nàng này không chỉ sống cùng một khu mà còn lại rất gần nữa.

“Không chị muốn làm gì thì làm a?”.

Thảo Mai có chút trêu đùa ý vị, cười hỏi ngược lại.

Đi mấy bước, Nguyễn Anh lại quay lại nhìn Thảo Mai.

Nàng cứ vậy định ăn ngay, lại bị Nguyễn Anh ngăn cản.

Tuy mới có 10 tuổi, Nguyễn Anh vẫn ăn nhanh hơn Thảo Mai. Ăn xong đứng dậy, nhìn cái kia vẫn còn đang ăn đáng yêu cô nàng. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Nguyễn Anh cũng từ cái đẹp của Thảo Mai mà tỉnh lại, nhìn cái này đáng yêu cô nàng, Nguyễn Anh bất tri bất giác mà nở một nụ cười.

Nói xong không đợi nàng phản ứng, Nguyễn Anh đến trước chỗ cô bán phở.

Rồi lại chợt nhớ ra một điều gì đó, từ trong túi Nguyễn Anh móc ra một lọ gia vị. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Đang ngon lành cành đào, cô nàng này có một cảm giác khá kì dị, như có một ánh mắt đang nhìn mình, nhưng ánh mắt đấy lại không khiến cô chán ghét.

Nói Nguyễn Anh làm mẫu, trước tiên rắc vào bát của mình.

“Chị ở khu nhà giàu bên cạnh, còn em thì ở khu nào a”. Nghĩ ngợi một chút, Thảo Mai lựa chọn dò hỏi chỗ ở của Nguyễn Anh ở đâu.

“Vậy tốt a, ngoan ngoãn đi, chị đây nổi hứng còn dạy cho vài chiêu tán gái”.

Bất ngờ về bất ngờ, Thảo Mai vẫn lên tiếng nói. Cô nàng không ngờ được, lại có thể gặp cậu nhóc này. Đây như là một mối lương dương thầm lặng, đã gắn kết tất cả vào nhau.

“Chị sống ở cuối khu, thảo nào chả gặp chú mày bao giờ”. Thảo Mai ồ lên, âm thanh hơi lớn thu hút sự chú ý của người khác, cô bé thấy vậy, vội vã dùng tay che miệng (đọc tại Nhiều Truyện.com)

“5 đồng con nhá”.

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 45: Vui Sướng Ở Quán Ăn