Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 44: Vô Tình Gặp Gỡ
Chưa kịp để thân ảnh này phản ứng, Nguyễn Anh đã hành động trước.
Kiếp trước vì không biết bảo toàn sức khỏe, cả ngày chỉ chơi đùa, lâu ngày ngồi trên một cái ghế, Nguyễn Anh đã mắc phải chứng đau eo từ sớm.
“Thảo Anh à con, ngồi vào đi, cô chuẩn bị cho” Người phụ nữ bán phở vô cùng quen thuộc mà lên tiếng, Thảo Mai cũng như trước kia thôi, tìm một chỗ mà ngồi vào.
hơn tuần, Nguyễn Anh cũng không phát hiện ra sự tồn tại của cô gái này, cũng phải nói do một phần ông cháu này bận quá ít ra ngoài.
Một đấm vào bụng người này, với cái thể chất quái vật của bản thân, một đấm là đủ.
Rời khỏi nhà mình, như quen thuộc, cô rẽ vào con ngõ mà Minh Hoàng đã đi trước, đến trước một quán không ghi tên biển hiệu, nhưng ai ở đây cũng biết.
Nguyễn Anh vẫn một bộ không hay biết gì, đến một con ngõ khá vắng vẻ Nguyễn Anh quành vào.
Sau một hồi vâng vâng dạ dạ, Thảo Mai lại cất điện thoại vào cặp.
Nguyễn Anh gật đầu di chuyển vào, nhìn cái kia đang cất điện thoại cô nàng, Nguyễn Anh tiến lại gần, giả bộ kinh ngạc mà lên tiếng.
Nói lại đá vào người thằng này, rồi nhẹ bước đi. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Nguyễn Anh có chút hả hê nhìn nằm xuống đất không động đậy thanh niên, miệng hung ác nói.
Tính nghỉ luôn đi về nhà, Nguyễn Anh lại đột ngột dừng lại, cảm xúc của Nguyễn Anh thay đổi vòng vòng.
“Đây không phải là hôm qua thằng nhóc sao”.
Nghĩ vậy nụ cười Nguyễn Anh nở trên môi, sau một hồi suy nghĩ, Nguyễn Anh đã nghĩ ra một cớ hay rồi.
Dừng con xe cúp trước quán, cởi xuống đầu cái màu hồng hồng mũ bảo hiểm.
“Đây không phải là xe của cô nàng Thảo Mai hôm qua sao, xe để ở đây thì chắc đang ăn phở rồi”. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Quành vào con ngõ của khu phố, khói bụi giảm bớt hẳn, Nguyễn Anh giảm lại tốc độ của bản thân, thong dong mà bước đi.
Con ngõ đấy là một con ngõ cụt, dân cư nơi đây thường sống về đêm, nên sáng thường không thể gặp được người.
Nghe thấy có người gọi mình, Thảo Mai ngẩng đầu lên nhìn, thấy trước mặt là Nguyễn Anh, Thảo Mai không khỏi cảm thấy kinh ngạc.
Đây cũng là lúc Nguyễn Anh đi ngang qua, đang có chút buồn bực vì vừa rồi việc, Nguyễn Anh lơ đãng liếc vào trong quán phở.
“Ồ, vậy là mày thấy tao là trẻ con, mày tính trấn lột tao chứ gì”.
Nhưng không vì vậy mà cu cậu từ bỏ không rèn luyện, đã nghĩ là phải làm, dù không có ích cũng muốn làm, đó là nguyên tắc của Nguyễn Anh.
Người thanh niên vội vàng xin tha, hai tay chắp lại, miệng mếu máo.
Giả bộ đi lên quán phở, nhìn vào bên trong, đã thấy được mục tiêu, ánh mắt Nguyễn Anh lóe lên ánh sáng, nhìn người phụ nữ bán phở lên tiếng.
Người phụ nữ ngước đầu lên nhìn thấy một đứa bé, giọng khá là bình thản.
Cảm thụ lấy những cơn gió sáng sớm, với người bình thường, không tập luyện nhiều, còn cảm thấy rét, nhưng đối với một cái đã nắm giữ lấy hoàn mĩ cơ thể như Nguyễn Anh, còn cảm nhận được là sự mát mẻ.
Thân ảnh biết đây là ngõ cụt, đứng lại đầu ngõ, đầu cúi xuống hai tay chạm vào đầu gối thở.
Ngồi vào ghế, lấy giấy ăn lau sạch sẽ đôi đũa cùng cái muỗng, nàng nhẹ đặt mới lau xong đồ lên rổ rau sống, tờ giấy vứt gọn vào dưới chân thùng rác.
Trên đời này Nguyễn Anh ghét nhất là trấn lột ăn cắp, tức giận nắm đầu tên này đập thẳng xuống đất.
Bước được 5 đến mười bước, Nguyễn Anh cảm thụ thấy sau lưng có vẻ như đang có người theo sau mình.
Ý định của Nguyễn Anh là tập thể d·ụ·c xong, quay lại nhà là kịp đi học là vừa.
Vì trường nằm ở khá xa nhà, cô phải dậy sớm chuẩn bị mọi thứ, cũng nhờ một phần thói quen chơi game, người con gái này lúc nào 5 giờ cũng đã thức.
Nguyễn Anh vừa đi vừa có chút tức.
Mãi cho đến khi tên này ngất lịm đi Nguyễn Anh mới dừng lại.
Nó là một quán bán phở lâu đời, cũng là quán cô ăn từ bé đến lớn bằng tầm này.
“Cô ơi, cho con bát phở như mọi khi”.
“Con kiếm chỗ ngồi đi, tí cô mang vào cho”.
Thời điểm này mới 5 giờ hơn, nhưng xe cộ đã đi lại khắp nơi, khói bụi cũng theo đó mà bay lên theo những chiếc xe đi qua.
Mặc lên trên thân một bộ quần áo hãng Adisad, Nguyễn Anh bước đầu tiên ra khỏi nhà.
Khu Nguyễn Anh sống, có con đường khá rộng, lại nằm vị trí khu nhà giàu, lên con đường này làm đẹp đẽ hơn, ít nhất là Nguyễn Anh nghĩ như vậy. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Vứt lung tung ý nghĩ ra khỏi đầu, giờ Nguyễn Anh không muốn nghĩ đến nó nữa, mà muốn làm điều khác.
Thảo Mai tuy là một con người thức khuya dậy sớm, khi người khác còn ngủ đã thức, mà khi người khác thức cô cũng thức.
“Nói, mày theo tao có ý định gi?”
Những này khói bụi làm sao có thể ảnh hưởng đến Nguyễn Anh, nhưng Nguyễn Anh cũng không muốn phải chịu tội, nghĩ nghĩ một lúc, Nguyễn Anh rẽ vào một con đường khác của khu phố.
Nhà cô cũng nằm gần khu nhà giàu, chỉ tiếc là Nguyễn Anh nhà nằm ở đầu đường thì nhà cô nằm cuối đường. Vậy nên dù đã chuyển đến đây
Đã hồi lại chút sức, thân ảnh ngẩng đầu lên, thấy Nguyễn Anh đang đứng ngay trước mặt, không hỏi giật bắn mình.
Muốn thay đổi, không phải không thể, còn phải xem xem, thay đổi cái gì, thay đổi ra sao, bản thân có thể chấp nhận hay không. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Một nụ cười khó hiểu hiện lên trên mặt Nguyễn Anh.
Bật cái điện thoại lên, nàng gọi cho ai đó.
Cảm giác thư sướng hiện ra trong khuôn mặt của cu cậu, một đứa trẻ nhỏ tuổi xuất hiện giữa đường phố đi lại, bất thường nhưng lại vô cùng bình thường.
Thân ảnh đang theo sát Nguyễn Anh thấy Nguyễn Anh quành vào một con ngõ, không khỏi có chút mừng rỡ nên.
“Ahhhhh” Người nọ bị đấm, đau quằn quại lăn lê bò toài trên mặt đất. Không dừng lại ở đó, Nguyễn Anh từ từ bước lên trước mắt này người, nhìn rõ ra, có vẻ đây là một tên đàn ông độ 20.
“M*** thằng nhóc này đi nhanh thế không biết”.
Đến kiếp này Nguyễn Anh hiểu tầm quan trọng của sức khỏe, thì bản thân lại sở hữu một cơ thể hoàn hảo.
….
Ánh mắt Nguyễn Anh dừng lại trên một chiếc xe, ngay lật tức vận dụng hoàn mĩ trí nhớ, Nguyễn Anh có chút vui vẻ phát hiện.
Đầu dây bên kia được kết nối, một âm thanh phụ nữ vang lên.
“Cô ơi cho con một bát phở bò tái lạm”.
Chương 44: Vô Tình Gặp Gỡ
Đối với Nguyễn Anh, con người vô cùng có Nguyễn Tắc, ăn miếng trả miếng, mày tốt với tao, tao sẽ tốt lại với mày, mày hại tao thì tạo sẽ cho mày trả giá gấp nhiều lần việc mày làm.
“Lần sau đừng để tao gặp mày”.
Thân ảnh này không biết rằng người mà bản thân đang theo đang đứng trước mặt.
“Chị Thảo Mai”.
Một con người đều có một nguyên tắc của riêng mình, mặc cho xấu xa hay là hợp lẽ thường hay không, thì nó cũng chính là kim chỉ nam không thể phủ định được.
Vội vội vàng vàng, thân ảnh theo sát Nguyễn Anh, đi đến con ngõ, miệng chửi tục.
Chạy một lát, Nguyễn Anh đã rời khỏi khu vực nhà giàu, con đường cũng từ lành lặn bắt đầu bắt gặp ổ voi, ổ chuột.
“Thật là xui quẩy a, phá hỏng hết tâm trạng hôm nay rồi”.
Nguyễn Anh cúi người chút, dùng chút sức nhấc nhóc của người thanh niên lên, người thanh niên không khỏi đau đớn mà kêu lên, cảm giác như sắp rách gia đầu vậy.
“Đừng a, tôi tôi chỉ là muốn kiếm ít tiền thôi”. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.