Nhiều Truyện.com truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 36: Đi Học Sao?

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 36: Đi Học Sao?


“Học ở đâu được cái này vậy a, có tiềm năng diễn hài đấy” Nguyễn Anh càng nghe càng khó chịu, Nguyễn Anh tức giận rồi.

Bản thân sai lầm quá, tự dưng trở thành trò hề cho mọi người, Nguyễn Anh cảm giác bản thân hối hận rồi.

Ngay lật tức hóa thân thành một con thú, xông lên giường, mãi cho đến khi nàng xin tha Nguyễn Anh mới có chút hả hê.

Nhìn Nguyễn Anh trông bé thế thôi, tuổi tác cũng chả lớn được bao nhiêu, nhưng Nguyễn Anh cực khỏe, sức mạnh cơ thể không phải là chuyện đùa.

Nguyễn Quỳnh không khác nào con cừu non, chỉ chờ đợi Nguyễn Anh làm thịt, là một miếng mồi ngon, không có sức chống cự và phản kháng chút nào, trước Nguyễn Anh.

Ngồi thở, âm thanh từ dưới vọng lên.

“Xuống ăn cơm”. Tiếng của bà lão, có vẻ như cơm đã chuẩn bị sẵn sàng, chờ đợi bọn họ xuống nữa thôi.

Nguyễn Anh nghe vậy, đứng phắt dậy, nâng đỡ cái kia đang thở không ra hơi vì cười xuống tầng.

Nguyễn Quỳnh dựa vào người Nguyễn Anh, cả cơ thể của nàng nằm áp lên lồng ngực của Nguyễn Anh.

Một mùi hương quyến rũ, thoang thoảng hiện ra, chui vào mũi Nguyễn Anh, làm cậu bé mới lớn này có chút không giữ được bình tĩnh.

Cố gắng trong lòng kiềm chế lại cảm xúc, căn dặn bản thân, thời gian còn dài, không nên làm gì quá quắt và sai trái, giờ chuyện quan trọng nhất, là chờ đợi, rồi đến thời điểm thích hợp, sẽ có thể làm theo ý mình muốn

Thấy Nguyễn Anh cùng Nguyễn Quỳnh cùng xuống, lại thấy một bộ thở không ra hơi Nguyễn Quỳnh, mọi người không khỏi có chút ý vị thâm trường nhìn hai người.

Cảm giác được cái kia có chút khó hiểu ánh mắt, Nguyễn Anh cảm giác vô cùng bực bội, nhưng nhìn trước mắt mâm thức ăn ngon lành kia, Nguyễn Anh tạm vứt sau đầu, xông vào đánh chén.

Mọi người cũng không khác Nguyễn Anh là mấy, tuy đã biết Nakiri Mana là đứng đầu thế giới khác đầu bếp, nhưng khi thưởng thức, họ mới thực sự thán phục nàng.

Sau một tuần, mọi thứ là đi vào ổn định, nhìn trước mình cái kia đồng phục học sinh Nguyễn Anh không khỏi có chút bất đắc dĩ.

Nakiri Mana ngồi cạnh không khỏi có chút muốn cười.

À phải nói một điều, vì cái kia lão nhân sợ ảnh hưởng đến bản thân Nguyễn Anh cũng vì là bảo toàn cho hai đứa con gái của mình, lão nhân quyết định không cho Nguyễn Anh vào nhà này.

Mới đầu mọi người không đồng ý, lại nghe lão nói.

“Thứ nhất chưa đủ tuổi, thứ hai là nam nhân phải chứng minh bản thân mình”.

Nghe vậy mọi người cảm thấy vô cùng hợp lí, Nguyễn Anh cũng vậy, quyết định tự lập.

Vậy là dọn ra ngoài ở, ngoại trừ từ đầu được cung cấp sẵn một căn nhà cùng một khoản tiền, Nguyễn Anh chả còn cái gì.

Lúc đầu, Nguyễn Anh nghĩ nếu không được buff thì sao, vậy thì ta còn có Mana mẹ.

Người tính không bằng trời tính a, có vẻ như Mana nàng cũng đạt thành một cái gì đó bí mật hiệp nghị, vậy lên Nguyễn Anh đúng kiểu phải tự lực gánh sinh.

Đến cả Yor cũng bị Mana mang theo bên mình, không cho giúp Nguyễn Anh.

Bằng một cách thần kì nào đó, Nguyễn Anh đã sống sót qua một tuần đầu, rồi mọi thứ đi vào ổn định.

Tuy thỉnh thoảng được mọi người đến thăm, nhưng lại sống một mình cũng buồn a.

Đặc biệt là Mana, cứ cách hai ba ngày là đến một lần, Nguyễn Anh cũng phát hiện ra nàng cùng gia đình mình làm gì đó mà bản thân không biết.

Nhiều lần dò hỏi không được, Nguyễn Anh đã đáp nói sau đầu, nghĩ.

“Nếu không giúp được thì cứ xem đấy, ta sẽ thành công bằng chính sức mình cho mà xem”.

---

Quay lại hiện tại, hôm nay là thứ hai đầu tiên sau hè, là thời điểm học sinh trở lại mái trường của bản thân.

Lúc đầu, Nguyễn Anh nghĩ không đi học, nhưng lại bị gia đình cùng mọi người bắt, Nguyễn Anh không còn cách nào đồng ý.

Không biết có phải không, vì hôm nay là lần đầu Nguyễn Anh quay lại đi học sau 5 năm vắng bóng, trong căn nhà này tụ tập nhiều người, lại thưởng thức xong bữa tiệc, chia tay mọi người.

Nakiri Mana, Yor không biết tại sao, dạo này lúc nào cũng thấy đi sát cùng Nguyễn Quỳnh Ngân hai chị em. Chỉ chào hỏi cái Nguyễn Anh rồi rời đi luôn.

Nhìn trong nhà chống vắng, không còn một mống, Nguyễn Anh quyết tâm phải thành công bằng được.

Vì mới mười tuổi, Nguyễn Anh được gia đình sắp xếp đến một trường cấp hai, mới đầu không đồng ý lại nghe nói.

“AI cũng phải có tuổi thơ”.

Nguyễn Anh nghe cũng hợp lí, vậy là nhập học cấp hai thôi.

Nói cũng hài, mà thôi cũng kệ, mới đầu Nguyễn Anh được gia đình hỏi có cần đưa đón bằng xe của nhà không.

Suy tư chốc lát, Nguyễn Anh lắc đầu, mọi người không hiểu Nguyễn Anh giải thích.

Trường Lê An mà mình sắp đến lại là một cái khá bình thường THCS, vì không muốn làm người khác chú ý, bản thân đã chọn này ngôi trường này để tiện sau này hành động, giờ có người trở đi thì còn làm được cái gì nữa, đặc biệt hơn cả là vô cùng gần.

Lúc biết Nguyễn Anh không học cùng mình, Nguyễn Mai Phương hô khóc hô nháo, mãi mỡi giỗ được, nghĩ lại Nguyễn Anh không có chút mệt lòng, tí thì phải phá bỏ kế hoạch.

Lôi ra con xe đạp mới mua, Nguyễn Anh hừng hực đấu trí, lên xe mà đi, bắt đầu chuyến hành trình của mình.

Vừa đi vừa hát, Nguyễn Anh đạp xe đến trước một cổng trường, nhìn kia có vẻ hơn cũ nát tấm biển hiệu “ Trường THCS Lê An”. Nguyễn Anh xác định đây hẳn là trường mình sắp vào rồi.

Không biết có phải là địa bàn này không lớn hay không, vậy mà cả khu vực chỉ có một ngôi trường, nhưng đừng vì thế mà coi thườn nó.

Vì trong khu vực chỉ có một ngôi trường, lên ngôi trường này đặc biệt được chú trọng, nhìn diện tích nó thôi cũng đủ hiểu, nó phải rộng bằng chục cái trường hợp lại. Mọi người không nghe sai đâu, là chục cái trường THCS hợp lại mới bằng được.

Định cứ thế mà tiến vào, một giọng nói vang lên ngăn cản bước chân Nguyễn Anh.

“Cậu nhóc con nhà ai đây, sao giờ này mới đến trường” Một ông bảo vệ trông đã độ tuổi trung niên, nói vọng ra ngoài từ phòng bảo vệ.

Nguyễn Anh theo tiếng nói mà nhìn về, ngay lật tức rút ra từ balo một tờ giấy đưa cho người bảo vệ.

Nhìn nhìn tờ giấy, gật gật đầu.

“Nhóc con đứng yên đây, để ta đi gọi người”. Nguyễn Anh vô cùng ngoan ngoãn mà gật đầu.

Sau một lát một cô giáo độ 25,26, nhìn vô cùng trẻ trung, Nguyễn Anh nghĩ chắc là mới ra trường giáo viên a.

“Chào con, cô là Quỳnh Hoa, con có thể gọi cô là cô Hoa, con là Nguyễn Anh sao, cô vừa nhận được thông tin của gia đinh rồi, con đi cùng cô nhá”.

“Vâng ạ”. Nguyễn Anh lễ phép mà trả lời.

Cô Hoa nhẹ nhàng mà dắt tay Nguyễn Anh đi đến căn phòng làm thủ tục nhập học.

Năm phút sau, trong một phòng học vang lên âm thanh náo loạn của những đứa trẻ, dù gì cũng chỉ là những đứa trẻ, điều này vô cùng dễ hiểu.

Một thân ảnh từ từ bước vào phòng, đây không phải lúc đầu ra đón Nguyễn Anh, cô Hoa sao.

Nhìn cái kia đám nhí nhảnh những đứa trẻ, nàng có chút đau đầu, lại suy nghĩ phải mang theo bọn này 4 năm, nàng không khỏi có chút nâng trán.

Ngồi vào bàn giáo viên, vô cùng quen thuộc từ ngăn bàn lôi ra một cái thước gỗ 50 cm, vỗ mạnh lên bàn, miệng nói.

“Yên lặng”.

Âm thanh bất ngờ khiến các cô cậu bé lặng thinh lại, cùng nhau im lặng ngồi yên theo lời cô giáo.

Nhìn nhìn lướt lướt một vòng, thấy mọi người đã im lặng, cô Hoa bắt đầu lên tiếng.

“Chào mọi người, cô tên là Hoa, sau này sẽ là chủ nhiệm của lớp 6A1 này, mong mọi người giúp đỡ cô”.

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 36: Đi Học Sao?