Nhiều Truyện.com truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 35: Hạnh Phúc, Chỉ Đơn Giản Là Thế Này

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 35: Hạnh Phúc, Chỉ Đơn Giản Là Thế Này


Có chút bất đắc dĩ nhìn cái kia không lên người con trai, bà lại nghĩ ra gì đó mắt sáng lên.

“Không có gì đâu” hai người nói bằng tiếng việt vô cùng lưu loát, đang phải quỳ Nguyễn Tùng đột nhiên kêu lên.

Từ ảnh bản thân lúc mới sinh ra được treo tại đấy, đến ảnh chụp cùng Nguyễn Quỳnh, chụp cùng Nguyễn Quỳnh Ngân, Nguyễn Mai Phương cho đến ảnh gia đình..

“Hôm nay rất vui, mọi người cùng nhau làm bữa tiệc, không ai được rời đi cả”. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Đột nhiên, một tình huống đếch thể nào đỡ được, một thứ gì đó bay vụt qua, bay trên không trung giữa gió và ánh sáng.

Nguyễn Quỳnh Ngân hành động trước.

Bước lên tầng hai, tầng này được thiết kế khác hẳn tầng một, trên đầy vẫn có một phòng khách, chỉ khác là diện tích nhỏ hơn, cùng xen lẫn vô cùng nhiều căn phòng.

Nguyễn Anh có chút không hiểu tỉnh quay mặt lại, lại tự dưng dừng lại.

Nhìn đến người là Nguyễn Mai Phươn, Nguyễn Anh có chút thở phào xoa ngực, Nguyễn Quỳnh cũng không khác mấy.

Đang có chút ngơ ngác nhìn gần sát khuôn mặt mình Nguyễn Quỳnh, Nguyễn Mai Phương đột nhiên xông vào, miệng thì nói.

Nguyễn Mai Phương hành động vô cùng thuần thục, được mọi người nhờ lên gọi Nguyễn Anh xuống ăn cơm, nàng hì hục hì hục bước lên tầng hai.

Họ còn có thể vui vẻ nói chuyện cùng nhau như này, đã là cách bao lâu rồi, hình như từ ngày Nguyễn Anh biến mất, không còn có một lần, gia đình có thể tụ tập, vui vẻ đến thế.

Chính nàng là thủ phạm gây ra tiếng động như vậy,

Nguyễn Anh mở to mắt, đang nhìn thấy một mặt nụ cười Nguyễn Quỳnh.

Âm thanh vừa rồi không phải là ảo giác của Nguyễn Anh, nó là âm thanh bước lại gần, như thể rất quen thuộc.

“Cún con của bà, bố con đâu rồi”.

Ngay lật tức kéo tay hết hai đứa con gái của mình cùng Nakiri Mana, Yor vào phòng bếp, giọng vọng ra.

Chưa kịp cho mọi người phản ứng, đã thấy Nguyễn Tùng mất dạng.

Nguyễn Anh hiểu bản thân mình đang nằm trên đâu rồi, nằm trên đùi gái chứ còn gì nữa, thảo nào cảm giác thoải mái như vậy.

Bị âm thanh ồn ào đánh thức, Nguyễn Anh nhẹ nhàng mà mở mắt ra.

Từ từ, dần dần Nguyễn Anh chìm vào giấc ngủ của bản thân mình.

Là người phụ nữ lớn tuổi, sao mà không hiểu được, bà lật tức giải vây.

Vừa nói, từ trong túi móc ra một chiếc chìa khóa, đi thẳng đến đặt trong lòng bàn tay Nguyễn Anh, rồi lại từ từ rời đi.

“Thôi ông ạ, như vậy gia đình ta lại vui” Bà lão ngồi cạnh thì lại không giống vậy, vui vẻ mà tận tình khuyên nhủ ông lão không nghĩ nhiều.

“Trong thời gian m·ất t·ích, căn phòng này luôn được giữ gìn nguyễn vẹn lúc nào cũng có người lau don”.

“Cái gì là lạ thế nhỉ, sao hôm nay cái gối này êm thế”.

Hơi thở ra một hơi, may mắn căn phòng không khiến Nguyễn Anh thất vọng, căn phòng nay không là của ai khác mà của Nguyễn Anh 5 năm trước.

“Anh ơi xuống ăn cơm”.

“Dừng lại ngay cho bà thằng Tùng con Quỳnh kia”. Bà lão không thể ngờ được, bản thân tí thì trở thành n·ạn n·hân, cho trò đùa dai của hai đứa con mình mang nặng đẻ đau. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Bà lão nói, tâm tình hiện tại đang rất vui, không muốn vì những chuyện như vậy, mà làm cho không khí gia đình khó có này biến mất. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

May là có ông lão đỡ cho một cái, không thì bà cũng chả biết chuyện gì có thể xảy ra nữa.

Nhìn cái dép trong tay ông lão, bà có chút giật mình hoàng hốt, sau đó lại vô cùng tức giận nhìn kia hai cái đang đuổi bắt người.

Căn phòng này chứa đựng rất nhiều kí ức của bản thân Nguyễn Anh cùng gia đình, lúc vui lúc buồn đều có cả.

“Vâng” hai người vô cùng ngoan ngoãn dừng lại, bà lão trừng mắt nhìn hai đứa.

Tất cả chúng đều có một đặc điểm chung, đều được chăm sóc một cách kĩ lượng, vì theo ánh mắt đã được cường hóa vô số lần cũng chỉ thấy chút bụi mà thôi.

Nhìn nhìn quen thuộc đèn treo trần, Nguyễn ANh lần mò theo kí ức mở cửa một căn phòng.

Chương 35: Hạnh Phúc, Chỉ Đơn Giản Là Thế Này

“Anh Nguyễn Thiên Phú vẫn ở bên ngoài hay sao ấy, con ra đón?”.

Vừa nói vừa đánh Nguyễn Tùng, mọi người nghe bà nói cũng cười rộ lên, không khí gia đình thật tươi vui.

“Cảm ơn thời gian qua đã chăm sóc cho Nguyễn Anh”.

“Quý cô đây có hân hạnh..” chưa kịp nói xong đã thấy một bộ cười lộn ruột Nguyễn Quỳnh, khuôn mặt của Nguyễn Anh không khỏi đen kịt lại.

Nhưng nếu là bà nói, họ ngay lật tức sẽ chấp hành mà không có một chút chống đối nào. Cảm giác như c·h·ó con ngoan ngoãn vậy... Khụ Khụ, miêu tả hơi quá đáng, thông cảm

Hơi chút mỏi tay, bà dừng lại lên tiếng.

Nguyễn Anh đứng dậy, đi từ từ bước lên.

Hành lang của thang lên tầng lầu vô cùng rộng rãi, trên bức tường của hai bên đều được trang trí ảnh, nhìn từng bước ảnh quen thuộc, Nguyễn ANh có chút xúc động.

Căn nhà vẫn vậy, bậc thang không đổi, chỉ khác là lần này bước lên tầng không tốn sức như lúc trước mà thôi.

Tiếng hét cảu nàng khiến Nguyễn Anh cùng Nguyễn Quỳnh không giỏi giật nảy mình, theo bản năng Nguyễn Anh ngồi phắt dậy.

Nakiri Mana nghe vậy có chút lúng túng, không thể nói rằng tại thấy kia bộ dáng Nguyễn Tùng, nàng chẳng muốn trả lời hay sao chứ.

Nguyễn Anh cùng Nguyễn Quỳnh liếc nhau, có chút trầm mặc. Nguyễn Anh đột nhiên đứng dậy, xuống giường.

“Là do bản thân mày chứ sao, nhìn lại bộ dạng mày tao cũng sợ chứ nói gì nàng, này thì tập gim trêu gái”.

Cảm xúc có chút lẫn lộn trong lòng, phần chờ mong phần sợ hãi, muốn bước vào rồi lại thôi.

Nguyễn Anh nhẹ nhàng nằm trên chiếc giường quen thuộc, cảm thụ quen thuộc xúc cảm, gối đầu lên chiếc gối, không biết tại sao Nguyễn Anh có muốn ngủ cảm giác. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Lời bà vừa nói, như âm thanh sấm rền, khiến cho hai người đang đuổi nhau kia không khỏi nghe lời.

Theo vị trí tiếng nói, Nguyễn Anh quay lại, nhìn thấy một vẻ một vẻ sầu đời Nguyễn Long.

Nhìn sạch sẽ đến lạ thường căn phòng, Nguyễn Anh cảm thấy lại càng thêm trân trọng gia đình này hơn.

Trái ngược lại đó, hai người phụ nữ đang nhìn nhau.

“Ơ, hóa ra cô nói được tiếng Việt, vậy tại sao lúc tôi hỏi cô không chả lời a”. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Vừa nói vừa xoa đầu Nguyễn Mai Phương, Nguyễn Mai Phương nghe vậy cũng hơi chút ngơ ngác nhìn mẹ mình, mẹ nàng thấy nàng nhìn sang cũng vậy, cũng thẫn thờ ra.

Nguyễn Anh không biết lên nói gì, rồi lại thôi, nắm chặt trong bàn tay chìa khóa, tiến vào phòng.

Nguyễn Anh làm động tác như trong phim. Miệng đọc lời kịch kinh điển.

Sau một hồi đắn đo, Nguyễn Anh vẫn quyết định mở cánh cửa đó ra. Một căn phòng được thiết kế trông rất trẻ con, nhìn qua thì cực phù hợp với đứa trẻ 5 tuổi.

“Giờ chủ nhân của nó đã về rồi, phải trao chả lại cho chủ nhân nó thôi”.

Ông lão kia cùng Nguyễn Long không biết đã rời đi từ bao giờ, nhìn thấy chỉ còn mình mình vị trí.

Nguyễn Anh cùng Nguyễn Mai Phương đang ngồi cạnh nhau không khỏi cười khúc khích mà nhìn.

Ngay lật tức chớp thời cơ, Nguyễn Tùng vội đứng dậy vội nói.

Ở nhà, có khi hai người còn có thể chống đối bố của mình, không thích nghe theo sự sắp đặt của ông, dù đó là tốt hay xấu.

“ye, được ăn tiệc rồi” Nguyễn Mai Phương vô cùng phấn khích mà nhảy cẫng lên, bỏ mặc lại bên cạnh mình Nguyễn Anh kéo mẹ mình vào phòng bếp nấu nướng.

“Bốp” một trước dép bay thẳng đến mặt bà, may là ông lão bên cạnh thân thủ nhanh nhẹn đỡ được.

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 35: Hạnh Phúc, Chỉ Đơn Giản Là Thế Này