Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 37: Ngày Đầu Đi Học, Xung Đột Cùng Trẻ Trâu
khó chịu Nguyễn Anh, có vẻ như thằng này có vẻ thích thích cô bé ngồi cạnh Nguyễn Anh, giờ lại thấy Nguyễn Anh được gái bu. Không kìm nén được nữa, nó đứng dậy mà hét lên.
Cô Hoa gật đầu rồi nói.
Đi được một quãng, Nguyễn Anh thấy đằng sau mình có một đám nhóc, đằng trước có một đám nhóc.
Một tiếng hai tiếng, không biết từ đâu có tiếng vỗ tay, mọi đứa trẻ cũng theo hiệu ứng đám đông mà vỗ tay theo.
“Mày phải c·hết con ạ, dám tản tỉnh con mắm tao nhắm tới”.
Không biết có phải do cái kia Mị lực khác phái phát tác không, tất cả các cô bé trong lớp xúm lại hỏi Nguyễn Anh.
Nhìn phản ứng vô cùng thú vị của Phương Hiền, Nguyễn Anh nghĩ cuộc sống thời THCS này ít nhất sẽ không buồn chán mấy.
Nói xong thằng cu này làm một bộ ngầu lòi, rời khỏi lớp đi đâu đó.
Ý đồ của nó quá rõ ràng rồi, nó muốn đánh đòn phủ đầu cho Nguyễn Anh nhớ đầu, sau mà cút cút xa khỏi tầm mắt nó.
Tiếng gõ bàn, rõ ràng, khiến cho đám trẻ ngoan ngoãn, ngồi yên tại chỗ. Đứa nào đứa lấy, cũng như một con cún con, chỉ sợ bản thân manh động, để lại ấn tượng xấu trong mắt của cô, rồi bị ghim thì c·hết.
Xe đang đi lảo đà lảo đạo, trong chớp mắt ngã xụp xuống đất, xe bay một nơi, người bay một nơi, mặt thằng Thành cày thuồng đất. Nhìn thôi là đã thấy đau rồi.
“Thằng kia có gan thì mày ra đây tao bảo”.
Nguyễn Anh cầm gậy, dùng mắt thường khó có thể tin động tác, đánh gục từng thằng trẻ trâu. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
“Cậu cậu nên báo cho thầy cô đi” Cái kia ngồi cạnh Nguyễn Anh cô bé nhẹ giọng nói. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
“Nghe này, hôm nay lớp ta có một thành viên mới”. Cô giáo nhìn đám trẻ một lúc, xác định không còn vấn đề gì nữa, liền nói ra chuyện Nguyễn Anh chuyển đến đây
Có một người hành động, y như rằng đám trẻ này sẽ làm theo đó, giao đoạn này của những đứa trẻ, cảm tưởng đơn giản lắm, làm gì cũng bị động. Muốn có đứa chủ động thì hơi khó, nhưng không phải không thể.
Nói xong, méo chơi trò võ đức gì cả, nó kêu cả đám anh em xông lên.
Phương Hiền nghe vậy, vội vàng thề thốt phủ nhận, rồi lại nghĩ ra cái gì nói.
Nguyễn Anh cũng không phải thằng ngu, sẽ không chỉ dựa vào bản thân mình tay không mà đánh như mấy thằng main, lôi từ dưới đế xe ra một thanh gậy gỗ.
Ai ngờ được lại thấy một bộ cười cười Nguyễn Anh, nhìn cái này cô gái Nguyễn Ảnh có chút trêu đùa hỏi. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Cô Hoa nhìn một vòng, rồi nói.
Nếu là một đứa trẻ n·hạy c·ảm, hoặc tinh ý, sẽ dễ dàng mà nhận ra, được điểm khác biệt đó.
Thân ảnh đang theo sát Nguyễn Anh, thấy Nguyễn Anh như vậy không thấy nữa, vội vội vàng vàng chạy ra xem.
Nguyễn Anh quay lại, nhìn cô bé nở một nụ cười tươi.
Chắc tại gen xịn quá mà nhìn Nguyễn Anh cao lắm luôn, cao nhưng không gầy mà vô cùng cân đối mới lạ chứ.
Cô Hoa nhẹ dắt tay Nguyễn Anh, miệng nói.
“Tùng, tùng tùng” tiếng trống báo hiệu giờ tan học, mọi học sinh cùng nhau thét lên.
“Mày nhớ lấy, tao tên là Thành, tí nữa ra cổng mày c·hết với tao”.
Nguyễn Anh kinh ngạc nghe lời cô bé nói, rồi lại cười cười.
Sau một hồi giới thiệu bản thân, thì cũng đến giờ ra chơi, bởi đây chỉ là buổi đầu tiên, đến nhận sách mà thôi, lên ra chơi đứa nào đứa lấy cũng ra chơi.
Bọn trẻ trâu nghe thằng Thành nói, cũng lũ lượt xông lên, bọn này không nghĩ đến hậu quả gì cả.
Nguyễn Anh đi thẳng xuống mà không thấy rằng, gần cuối thẳng chỗ Phương Hiền ngồi, đang có một đôi mắt thù ghét nhìn Nguyễn Anh.
“Có ạ” một cô bé trông không kém chút nào Nguyễn Mai Phương lên tiếng.
Sau khi đứng lên chào cô, mọi người riêng phần mình mà đi về.
Đang hênh hoang đắc ý, mặt bố láo bố toét, thằng Thành đột nhiên có chút trắng xám khuôn mặt.
“Đâu, đâu có chỉ là tôi không muốn thấy mới đi học một hôm đã nghỉ học rồi”.
“Cảm ơn Hiền đã nhắc nhở mình nhá”.
“Cậu lo cho mình hả”.
Nếu lần này, người nó gặp không phải Nguyễn Anh, mà là nào đó bình thường cậu bé, dám cá với số lượng này trẻ trâu, dễ gây c·hết người nắm.
Lần nữa kêu đám trẻ trật tự, bắt chúng ngồi yên, không gây ồn ào, ảnh hưởng đến lớp khác.
Đang đi, cảm nhận sau lưng có vẻ như đang bị theo đuôi, Nguyễn Anh giả bộ di chuyển đến một góc khuất.
“Cậu mau về đi, Thành có chơi với một đám người xấu lắm, cậu mà không về thì b·ị b·ắt được, họ sẽ đánh cậu đó”.
“Vâng ạ” Mọi người cùng nhau đồng thanh nói.
“Đây là bạn Nguyễn Anh, sau này sẽ là thành viên của lớp ta, mọi người phải giúp đỡ bạn biết chưa”. Cô nói với giọng ôn nhu vô cùng, tông giọng khác hoàn toàn, khi mà đối xử với mấy đứa bé kia.
Nguyễn ANh không khỏi có chút muốn cười, ta đi đây là bị b·ạo l·ực học đường rồi sao.
Nguyễn Anh chỉ là một người bình thường thôi, chả được học và đào tạo võ gì cả, chỉ được cái thân thể hoàn hảo hơn người bình thường một chút.
Sau một hồi giới thiệu, cô lại gõ bàn kêu mọi người trật tự.
Các em học sinh nghe vậy, ai lấy cũng xì xào bàn tán. Không phải học sinh đầy đủ hết ở đây rồi sao, chẳng lẽ là, có học sinh đến đây, kiểu học chuyển trường sao.
Ví dụ đơn cử nhất đây thôi, một đứa trẻ nào đó tự giác biết vỗ tay, không biết là do bản năng, hay tập quán, bất kể là gì thì cũng là sự tự giác hơn mấy đứa khác rồi. Đứa trẻ đó có tương lai đấy. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Nhìn Nguyễn Anh đã sập bẫy của mình, thằng Thành cười gằn.
Nguyễn Anh gật đầu luôn, nhìn cái kia đáng yêu cô gái, Nguyễn Anh đang cảm thấy chán đây, giờ ít nhất cũng phải ngồi cạnh gái xinh chứ, Vì vậy khi được cô hỏi, thằng bé đáp ứng không ro dự luôn.
“Vậy Nguyễn Anh đến chỗ Phương Hiền ngồi nhá”.
Phương hiền nghe vậy, càng giấu sâu khuôn mặt mình hơn.
Cô bé ngượng chín mặt, quay đi.
Nguyễn Anh cảm thấy phi thường thích thú trước cái này biểu hiện đáng yêu cô nàng, sau một hồi trêu trọc, Nguyễn Anh lấy con xe của mình ra, di chuyển.
“Ồ đây không phải là bạn Hiền sao, sao lại không về mà theo mình a, à chắc là thích mình rồi đúng không hả.
Thằng Thành này không có chút gì chí khí cả, mặc kệ anh em kêu rên, nó nhảy lên một cái xe đạp nhằm muốn chạy đi.
Cô Hoa đi ra ngoài một lúc, rồi từ từ dắt vào một đứa trẻ. Đây không phải là Nguyễn Anh sao.
Cái gậy gỗ của mấy ông bảo an ấy, đánh trộm chỉ đau chứ không c·hết người được.
“Phương Hiền có đây không?”. Cô đọc tên của một đứa trẻ lên, một cô bé chắc chắn là vậy, vì trai không ai tên Phương Hiền đâu.
Nguyễn Anh sao có thể để thằng này đi như vậy được, nhặt lên một cái dép rơi ra từ chân thằng nào đó không biết.
Nhìn Nguyễn Anh vô cùng dễ dàng mà đánh gục hết của mình mấy thằng đệ.
Nhằm một mắt, căn chuẩn đầu thằng Thành, rồi dùng hết sức ném.
Tiếng hét của nó cũng thành công khiến cho đứng cạnh Nguyễn Anh mấy cái tiểu thí hài rời đi, thằng này ngoác ngoắc nhìn về phía Nguyễn Anh.
“Cốc” cái dép chuẩn chỉ rơi vào đầu thằng Thành, với hơn người sức lực Nguyễn Anh ném cho thằng Thành choáng váng.
Nguyễn Anh chuyển hướng rẽ sang một cái ngõ, ai ngờ trong đây đã đứng sẵn một đám trẻ.
“Nè tại sao cậu lại đến học ở đây vậy, tại sao cậu….” Đủ các loại câu hỏi, đang suy nghĩ xem trả lời như nào, một giọng nói khó chịu vang lên.
Chương 37: Ngày Đầu Đi Học, Xung Đột Cùng Trẻ Trâu (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.