Nhiều Truyện.com truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 32: Xa Cách, Là Để Tốt Hơn Gặp Lại

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 32: Xa Cách, Là Để Tốt Hơn Gặp Lại


“Con à về nhà là tốt, sống có tốt không, bấy lâu nay con đi đâu…?” một loạt câu hỏi khiến Nguyễn Anh không biết trả lời như nào, lại giở bài cũ.

Trong nhà lúc này vẫn như vậy, không có gì thay đổi cả, chỉ khác chỗ trước mặt Nguyễn Anh cái kia bàn khách có thêm cái điếu cày cùng ấm nước chè kiểu khác mà thôi.

Bà nói.

Dìu dắt nhẹ nhàng Nguyễn Quỳnh Ngân, cùng Nguyễn Quỳnh xuống.

Nhưng một lát nữa thôi, thân ảnh của một đứa bé sẽ trả lời cho câu hỏi của Nguyễn Long.

Không quan tâm cái kia đang đóng cánh cửa Nguyễn Long sông thẳng ra ngoài, cơ thể cường tráng đến mức đụng méo cả cánh cửa, may là cánh cửa chỉ khép thôi, nếu không thì không biết chuyện gì xảy ra.

Bên ngoài lúc này chỉ còn lại mỗi Nguyễn Thiên Phú, thấy mọi người như thể bỏ rơi mình đi vào, Nguyễn Thiên Phú sao có thể chịu được. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Nàng vô cùng hiểu ý, cùng mọi người tiến vào nhà.

Nguyễn Anh nói rồi quay ra Mana nói, nàng cũng từ từ gật đầu đồng ý. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Nguyễn Tùng hiểu, lần nữa kêu gọi Nguyễn Anh rời đi.

“Vậy là tốt rồi đi thôi”.

“Con à, Nguyễn Anh à về rồi sao”

Chương 32: Xa Cách, Là Để Tốt Hơn Gặp Lại

Lên con xe của mình, di chuyển theo sau xe của Nguyễn Tùng.

Người cậu lúc này rất hưng phấn, muốn nói với cháu mình nhiều điều, nhưng phải kiềm chế lại. Trong nhà, còn nhiều người hơn, những người yêu quí cậu đang đợi ở đó.

Nguyễn Long nghe tiếng gọi quen thuộc, cơ thể theo bản năng chấp hành đặt Nguyễn Anh xuống, quay lại nhìn.

Bà của Nguyễn Anh dắt Nguyễn Anh ngồi vào một vị trí, Nguyễn Anh vô cùng nghe lời mà ngồi vào.

Nguyễn Anh có chút muốn trêu đùa Nguyễn Long, đi một mình lên phía Nguyễn Long.

“Thằng này hôm nay sao thế nhỉ?”.

Không biết là do ôm chặt quá, hay là do Nguyễn Anh xúc động không nói lên nời, cứ vậy để người đàn bà ôm mình khóc. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

“Đây là…”.

Hết sờ tới sờ lui, rồi lấy ra một tấm ảnh so sánh, xong xuôi ôm chặt Nguyễn Anh vào lòng, nức nở nói.

Nguyễn Long vô cùng phấn khích, ôm Nguyễn Anh, lần này Nguyễn Anh không lắm phản kháng lại.

Xong lại vô cùng nhanh chóng tiến lên tầng hai của căn biệt phụ, nhìn cái kía linh hoạt người phụ nữ, cả Mana cùng Nguyễn Anh không khỏi có chút không biết nói gì.

“Đúng đúng phải vào nhà trước” .

Động tĩnh bên ngoài đã đánh thức người bên trong nhà, một cặp vợ chồng bước ra ngoài, thấy bên ngoài đang đứng nhiều người cùng cái kia đã méo cánh cổng có chút nghi hoặc.

“ Ngồi đây, ngồi đây”.

“Dừng lại”.

Nguyễn Tùng giờ muốn nhất là về nhà trước đã, nghe cháu mình nói gì cũng gật gật. Động tác vô cùng vội vàng, chả có chút dáng vẻ nào của con nhà quyền quý cả. Lúc này, người cậu, không khác nào một đứa trẻ, đang vui vẻ vô cùng.

“Chờ chút bà đi gọi cô con, hai thằng kia mang bánh ngọt đồ ăn ra mau”.

Biết đâu là chuyện quan trọng hơn, người cậu lựa chọn theo lí trí mách bảo mình, phải làm như nào thì làm như đó.

Nguyễn Long không để ý nhiều mọi người ánh mắt bất khả tư nghị, đi thẳng đến chỗ Nguyễn Anh, ánh mắt trông vô cùng cảm xúc, run run nói.

Trong đầu nghĩ, coi như là xa cách lâu lắm gia đình gặp mặt đi.

Hóa ra ông Nguyễn Anh đi vào nhà để giúp gọi mẹ, lên xuống mới có bốn người.

Không chạm vào được người, Nguyễn Long do chạy quá nhanh lao thẳng đến trước mặt viền cây hoa, may là trước khi đụng vô dùng một cái vô cùng ảo diệu tư thế mà dừng lại.

Nhìn cái kia đi xuống những người, lại nhìn hai cái kia như mất hồn hai cô gái, trên khuôn mặt hiện lên sự mệt mỏi, nếu không phải do có quần áo che chở thì không biết sẽ trông ra sao.

Người đàn ông vô cùng sững sờ mà nhìn, người phụ nữ thì chạy thẳng ra chỗ Nguyễn Long như thể muốn xác định điều gì đó.

Chỉ một lúc sau, có tiếng bước chân đi xuống, nhưng không phải như suy nghĩ hai người mà là bốn người.

Ôn nhu với Nguyễn Anh, ác ma với hai đứa con, Nguyễn Anh thấy vậy có chút muốn cười.

Vừa mới xuống xe, lại thấy một thân ảnh lao vào phía mình, đã có kinh nghiệm Nguyễn Anh nhẹ nhàng kéo Nakiri Mana cùng Nguyễn Mai Phương mà nhẹ nhàng né quá. Đứng sau lưng Nguyễn Anh, Yor cũng dễ dàng mà kéo mẹ Mai Phương ra một bên.

Chạy đến nơi, nhìn cái kia vẫn cứ xoay xoay Nguyễn Long, người đàn bà kêu.

“Mẹ con là người nước ngoài a, cậu nói tiếng Việt mẹ không hiểu đâu”. Nguyễn Anh không muốn phải mất thời gian vào những việc này, hiện tại cậu nhóc chỉ muốn trở về, trở về căn nhà quen thuộc, trở lại cùng người thân yêu, những người mà cậu yêu quí.

“Mẹ nuôi còn cùng thứ kí của mẹ bà ạ”.

Một cậu bé tay dắt một người thiếu nữ, tay còn lại nắm một người phụ nữ đi ra, sau lưng là cái kia quen thuộc mẹ Nguyễn Mai Phương cùng Yor.

Bà nghe vậy vế đầu hiểu, vế sau không hiểu lắm, lại dừng lại đến cảm ơn rối rít Nakiri Mana.

Thấy mẹ mình đang có chút tức giận nhìn mình, Nguyễn Long có chút cười trừ, người phụ nữ không nói gì, nhẹ nhàng bước đến chỗ Nguyễn ANh.

“Nguyễn Anh là cháu sao?”.

“Bác à, vậy là bác không quên cháu rồi”.

“Bà ạ, giờ có thể cho con vào nhà không ạ”

Ông lão đứng trên kia lúc này cũng tỉnh hồn, thay vì giống vợ mình tiến đến, ông kéo thằng con út của mình dò hỏi, sau khi được đáp án chắc chắn, ông ấy lại đi vào nhà . (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Thằng em mình vừa nghe thây một cuộc điện thoại, rồi vội vã mà ra ngoài, 5 phút sau lại quay lại lần nữa, cái kia bộ dáng vội vàng mở cửa cho người khác khiến Nguyễn Long nghĩ.

Một nhà ba người, Nguyễn Anh, cùng mẹ và bé Mai Phương cùng lên xe của cậu Tùng, di chuyển vào bên trong. Đi cùng họ, đương nhiên là có Yor cùng Mana rồi, những người mà Nguyễn Anh coi là, không phải nói là gia đình.

“Chờ chút cậu ơi, còn có thư kí của mẹ con nữa”.

Chiếc xe dừng lại trước một căn biệt phủ, Nguyễn Tùng đi xuống trước, vội chạy mở cửa cho nhưng người ngồi đằng sau.

Nhìn thấy Nguyễn Long đang ôm một đứa bé, hai người có chút không hiểu gì cả, chỉ khi cái kia con trai mình ôm đứa bé xoay một vòng, hai vợ chồng mới nhìn rõ khuôn mặt của đứa bé.

Nhìn cái kia xa lạ đám người, Nguyễn Long không hiểu gì lắm nhưng sau một lát khi ánh mắt nhìn về phía cái kia đứng giữa nhất cậu bé, Nguyễn Long trừng lớn đôi mắt.

Hai cái kia như tuyệt vọng với cuộc đời nữ nhân, Nguyễn Anh khồng thể kìm nén được nữa, lên tiếng nói, giọng run run. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Vừa nói vừa kéo tay Nguyễn Anh vào, trước khi đi, Nguyễn Anh nhìn về phía Yor ý bảo dắt mọi người vào.

Nói Nguyễn Anh lại kêu gọi đang đứng giao lưu cùng mẹ Mai Phương Yor, Yor nghe Nguyễn Anh gọi dắt tay mới quen vô cùng hợp ý mẹ Mai Phương tới.

Đương nhiên, đây không phải là nói, cậu của Nguyễn Anh không yêu quí Nguyễn Anh, ngược lại người cậu này, coi Nguyễn Anh không khác nào người em của mình cả.

Chiếc xe di chuyển qua một trang viên cây cối xanh tươi, rồi lại quành qua mấy lần, Nguyễn Anh lần nữa đến với cái kia quen thuộc căn nhà.

Nakiri Mana không nói gì nhìn về phía Nguyễn Anh, Nguyễn Anh hiểu ý chạy đến dắt tay nàng, nhìn về phía cậu cười cười.

Bên trong căn biệt phủ đang ngồi lấy Nguyễn Long, không hiểu thấu lắm nhìn ra ngoài mà nghi hoặc.

Hai anh em họ Nguyễn có chút kêu rên nhưng vẫn làm theo, người đàn bà định tiến lên lại nghi hoặc nhìn xuống.

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 32: Xa Cách, Là Để Tốt Hơn Gặp Lại