Nhiều Truyện.com truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 31: Trò Chuyện Cùng Gặp Cậu

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 31: Trò Chuyện Cùng Gặp Cậu


Nghe giọng nói lớ lớ không rõ, là người tuy không đi nhiều nhưng là thành viên của gia đình hàng đầu hải thành, ngay lật tức biêt đây là người nước ngoài.

Đợi nàng ổn định chỗ ngồi, Nguyễn Anh mới làm việc khác.

Lần này Nguyễn Tùng không bị đá bay, đổi lại là một mặt bất đắc dĩ Nguyễn Anh.

Nguyễn Anh có chút khó hiểu, nhìn xuống, khóe miệng Nguyễn Anh có chút hơi méo, ai nghĩ rằng chưa nghe được bao nhiêu cô bé này đã ngủ quên mất a.

Quay lại nhìn cái kia đã ngừng khóc Nguyễn Mai Phương, Nguyễn Anh tiến đến.

Nguyễn Anh theo bản năng hành động cũng khiến đang ngủ ngon Nguyễn Mai Phương thức giấc.

“Chú Tùng” cái tên vừa quen thuộc, vừa gần gũi hiện lên trong đầu Nguyễn Anh.

Nguyễn Anh nhẹ nhàng mà né qua đôi tay kia, miệng bảo.

Trong khu nhà giàu lúc này truyền đến âm thanh của tiếng xe, một chiếc xe sang trọng không kém gì nhà Nguyễn Mai Phương xuất hiện.

Nguyễn Tùng nghe vậy, cảm xúc như bùng cháy, chạy vôi đến ôm Nguyễn Anh.

“Gia đình của cháu, cậu không phải gia đình của cháu sao”.

Nhìn cái tên thôi cũng biết rồi a.

Chiếc xe đấy không phải di chuyển ra ngoài, mà đi một vòng rồi lại quành lại, dừng trước cửa khu nhà giàu, bảo vệ bên trong không khỏi sững sờ.

“Có nhớ Anh không”. Giọng nói Nguyễn Anh tràn ngập sự ôn nhu, nhớ nhung dành cho đứa trẻ này.

“Chào cô, có thể gọi tôi là Yor, tôi là đứng bên kia thư kí, mà vị kia là người đã nhận nuôi thiếu gia Nguyễn Anh”.

Hồi bé, bản thân luôn coi cô bé là một phiền phức, vì cô quá dính người, nhưng càng lớn lên một chút, lớn lên đến tầm này, xa cách nhau nhiều năm, Nguyễn Anh nhận ra bản thân không hề ghét bé.

Bộ quần áo mới mẻ trên người cũng bị cát bụi trên quần áo của Nguyễn Tùng mà bị bẩn theo.

Nam thanh niên vị trí đi đến là đang đứng ở một góc cha của Nguyễn Anh Phương, nam thanh niên hớn hở mà vỗ nhẹ vào vai cha Nguyễn Mai Phương.

Bước ra khỏi xe là một nam thanh niên có vẻ 30,31 gì đó, người nam nhân kia nhìn môt vòng xung quanh, rồi như nhìn thấy gì đó, bước chân bước vội ra.

Ngược lại, Nguyễn Anh còn cảm thấy nhớ nhung, cảm thấy bản thân thật có lỗi, khi đi mà không báo lấy một lời.

Mana lúc này có chút không biết làm gì, Nguyễn Anh cũng cảm thụ vậy vội vàng giúp nàng tìm một cái ghế không biết lấy từ đâu ra, cho nàng ngồi vào.

Nàng có chút kinh ngạc mà ngây thơ hỏi.

Vội đẩy người cậu ra, Nguyễn Anh nói.

“Cô là?”. Âm thanh của người mẹ tràn đầy nghi hoặc, tuy Yor đã cải trang lấy, che khuất lấy nhan sắc, nhưng người mẹ vẫn có thể nhận ra được, một loại khí chất xuất chúng phát ra từ người nọ.

Mặc trên người bộ vest lịch lãm, giờ đây trông không khác nào ăn mày.

“Ta vừa mới bị một đứa trẻ đá bay sao?”.

“Cậu à, giờ không phải lúc, chúng ta phải quay về nhà trước”.

Cú đá vừa rồi của Nguyễn Anh khôn dùng bao nhiêu lực, Nguyễn Tùng từ hơi choáng choáng, bắt đầu lung la lung lay đứng dậy.

Không kiếm soát được tốc độ của bản thân, Nguyễn Tùng cùng Nguyễn Anh v·a c·hạm, nhưng thay vì thân hình bé nhỏ Nguyễn Anh cùng Nguyễn Mai Phương bị đè ép, Nguyễn Tùng bị sút bay ra 2,3 m.

Nguyễn Tùng nghe vậy, gật gật đầu, có vẻ như cũng hợp lí.

Không biết có phải quá mệt hay không, hay là do được Nguyễn Anh ôm phê quá, Nguyễn Mai Phương không hiểu thấu ngủ gật trên vai Nguyễn Anh.

Suy tư đôi chút, nhìn phản ứng của người mẹ, Yor quyết định tiến tới, lôi kéo mẹ Nguyễn Mai Phương ra một góc trao đổi gì đó.

Như thể biết được suy nghĩ của người mẹ, Yor đứng ra giải thích, thuận tiện còn chỉ về phía người nhận nuôi thực sự của Nguyễn Anh, Nakiri Mana.

“Cậu, chờ một chút đã còn gia đình của cháu nữa”.

Lúc này mẹ Nguyễn Mai Phương mới chú ý đến đứng cạnh Nguyễn Anh hai người phụ nữ, nhìn cái kia đang tiến đến phía mình nữ nhân, nàng hỏi. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Nguyễn Thiên Phú nghe tiếng gọi quay đầu lại, không nói gì mà lấy ta chỉ ra một phía, theo vị trí cánh tay của Nguyễn Thiên Phú, Nguyễn Tùng nhìn về phía đó.

Vội vàng gật đầu, người mẹ theo bàn tay của Yor, thấy được ngồi ở kia Nakiri Mana.

“Thế cậu nghĩ cháu sống kiểu gì trong vòng năm năm, cháu đi ăn xin à”.

Lại nhìn người này đứng cạnh Nguyễn Anh, trong lòng người mẹ dâng lên một suy nghĩ, chẳng lẽ, đây là người đã nuôi nấng Nguyễn Anh sao.

Nguyễn Anh cười cười không nói, lại lần nữa ôm cái này đáng yêu cô nàng vào lòng.

Nguyễn Tùng ngay lật tức cảm giác vô cùng chấn động, lại nhìn về phía Nguyễn Thiên Phú, mong được xác nhận lại thêm một lần nữa.

“Chú Tùng làm gì a, chú chơi trò gì vậy cho con chơi với được không ạ?”.

Không thể phục vụ theo tiêu chuẩn cao nhất, nhưng phải phục vụ nàng theo tiêu chuẩn nhất mà mình có thể làm.

“Nhớ, nhớ nắm luôn, anh đi đâu để Phương một mình a?”. Nguyễn Mai Phương vô cùng vui vẻ nói, diễn ra ra một dạng bản thân buồn thế nào, khi mà không có Nguyễn Anh ở bên cạnh. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

“Chơi ta a”.

Đang ôm Nguyễn Mai Phương, từ dưng trông thấy một thân ảnh to bự lao đến vị trí bản thân, Nguyễn Anh không kịp nghĩ nhiều giơ thẳng lên chân của mình.

Nguyễn Tùng không hiểu gì hỏi.

Nhìn đang ngủ ngon Nguyễn Mai Phương, Nguyễn Anh có chút lúng túng không biết làm gì, cứ ôm thế này cũng không được mà bỏ ra cũng không xong a.

“Vậy gia đình nuôi nấng cháu đâu?”.

Nhìn nhìn cái kia cạp đất tiêu chuẩn Nguyễn Tùng, Nguyễn Anh không khỏi có chút muốn khóc xúc động.

Đây không phải là vị trí Nguyễn Anh cùng Nguyễn Mai Phương đang đứng sao?.

Ngay lật tức tính kéo theo Nguyễn Anh cùng bên cạnh Nguyễn Mai Phương đi.

“Anh Phú, em Tùng đây”.

Nguyễn Anh nghe vậy có chút bất đắc dĩ, không hiểu sao mình lại có như vậy ông cậu, tay nhẹ chỉ ra phía đang ngồi Mana.

Nguyễn Tùng vừa rơi từ không trung, vừa có chút hoài nghi nhân sinh.

“CậuTùng a, tư dưng xuất hiện bất ngờ như vậy làm gì cơ chứ?”.

Nàng có chút khúc khích cười, lại nghe được quen thuộc tiếng “Khụ khụ” của nam nhân.

Thay vì quan tâm đến trang phục của mình, Nguyễn Tùng giờ đây bị hưng phấn mà quên luôn trạng thái của mình, nhìn cái kia vừa xa lạ vừa quen thuộc khuôn mặt, Nguyễn Tùng cẩn thận hỏi.

Nhìn thấy này chiếc xe, bên trong bảo vệ ngay lật tức mở cổng, vội vàng cung cung kính kính chào hỏi người di chuyển ra.

Không hiểu tại sao có ôm một tí mà bị đẩy ra, nghe Nguyễn Anh nói vậy, cậu cảm thấy vô cùng có lí.

Chương 31: Trò Chuyện Cùng Gặp Cậu (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Nguyễn Anh chỉ đợi có vậy, gật đầu đồng ý.

Xoa xoa đôi mắt mơ hồ của bản thân, nàng nhìn thấy một thân ảnh kì lạ đang trổng mông lên trời, nhìn vô cùng khôi hài. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

“Xin lỗi a, người nuôi nấng Nguyễn Anh thay cho gia đình tôi, cô có thể đi cùng chúng tôi không”.

Nakiri Mana ngồi một góc, nhìn cái kia hai cái nhỏ đứa trẻ, một đứa đang nói mệt nghỉ, một đứa thì ngủ quên mất, nàng không khỏi có chút cảm giác muốn cười.

Thấy lại lần nữa gật đầu, Nguyễn Tùng vô cùng hưng phấn, lao thẳng đến vị trí Nguyễn Anh.

“Cháu là Nguyễn Anh?” (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Nguyễn Tùng vội vội vàng vàng di chuyển đến Mana đang ngồi vị trí, miệng thì xin lỗi.

Đang chia sẻ cuộc sống bản thân, lại tự dưng cảm thấy sai sai, đôi tay đang ôm trên bờ vai mình không biết từ bao giờ tụt xuống,

Xe vừa dừng lại, ghế đằng sau ngay lật tức được đẩy ra trông có vẻ rất chi là vội vội vàng vàng.

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 31: Trò Chuyện Cùng Gặp Cậu