Nhiều Truyện.com truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 33: Sự Thực Nghiệt Ngã, Hay Là Một Điềm May Mắn

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 33: Sự Thực Nghiệt Ngã, Hay Là Một Điềm May Mắn


Sau một tiếng “uhm” Nguyễn Quỳnh cũng thức tỉnh, rồi lần lượt đến ông ngoại, bà ngoại, hai ông chú bác cùng Nguyễn Mai Phương và mẹ của nàng tỉnh giấc.

Nguyễn Anh thấy ông mình như vậy nhìn chằm chằm bản thân, đang nghi hoặc không hiểu, nghe nửa vế đầu lời ông vẫn bình thường nhưng đến nửa vế sau, mồ hôi lạnh ứa ra trong chán Nguyễn Anh.

“Có lần nằm với lão, ta hỏi:

“Quản lí tinh linh?” Nghe Nguyễn Anh nói, mọi người không hiểu chút gì, chả lẽ ở đây còn có người khác chưa xuất hiện nữa hay sao?

Đợi đến khi sờ vào khuôn mặt của Nguyễn ANh, hai nàng cùng làm một động tác ôm Nguyễn Anh vào lòng.

Ông ngoại sao có thể để cho thằng con mình nhảy vào họng như thế, trừng mắt nhìn Nguyễn Tùng, hắng giọng nói.

“Điều con này ra sau đây, mọi người chắc chắn sẽ không tin”.

“ Mẹ à, cô à” như một viên đ·ạ·n bị mắc kẹt chỉ đợi ngay kích hoạt, một cảm xúc bùng nổ trong đầu cả hai người.

Chương 33: Sự Thực Nghiệt Ngã, Hay Là Một Điềm May Mắn

Nhìn cảnh tượng này gia đình, Mana cũng có chút dâng trào cảm xúc, ôm bên cạnh mình Yor, hai nàng cũng khóc theo.

Ai cũng hiểu cảm giác của các nàng, vì vậy dù là Nakiri Mana hay Nguyễn Mai Phương đều tự chủ ngồi sang một góc.

Nhìn tự dưng như vậy thay đổi tính tình Nguyễn Quỳnh Ngân, Nguyễn Anh có chút không hiểu ra sao.

Nhìn cái kia vừa quen thuộc, vừa xa lạ khuôn mặt, nước mắt tuôn dài hai bên má, các nàng khóc khóc thê thảm.

Khuôn mặt hai người lấy tốc độ mắt thường có thể thấy bắt đầu hồng hào lên. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Thay vì cảm xúc như Nguyễn Anh nghĩ, mọi người lại lấy một ánh mắt phức tạp nhìn về phía Nguyễn Anh. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Các nàng lê lết thân thể của mình, hai ông bà vội vàng nâng đã các nàng,

“Được rồi, ông nghĩ gia đình ta rất cần biết cuộc sống con ra sao trong 5 năm này?”.

Người đầu tiên thức dậy là Nguyễn Quỳnh Ngân, nhìn Nguyễn Anh không còn cái kia hư vô mờ mịt cảm giác, nàng đã hiểu rõ mọi chuyện, nàng đã nhớ lại hết rồi. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

“Gặp cái kia chưa từng bao giờ gặp mặt cha, cảm xúc của ta rất lẫn lộn, nhưng rất nhanh thì hòa nhập vào gia đình có thêm cha”.

Làm xong việc, nàng nhìn Nguyễn Anh rồi ý vị thâm trường mà cười, rồi lặng lẽ biến mất,

Nói vậy Nguyễn Tùng mới chịu dừng lại, nhưng ánh mắt vẫn nhìn về phía Nguyễn Anh.

Nguyễn Anh không khỏi nhớ lại cái kia cười khó hiểu tinh linh, Nguyễn Anh hiểu rồi.

Ông của Nguyễn Anh, với tư cách là người lớn tuổi nhất trong nhà, quyết định mọi việc lên tiếng.

“Rồi đến một ngày, không phụ kì vọng của mẹ ta, lão già nhà ta đã thành công chở về, nhưng không chỉ là toàn vẹn trở về, ông lão ấy còn trở thành một thượng tướng”.

Có chút không hiểu tại sao nàng cười, hơi chút nghi vẫn, nhưng giờ không phải của chuyện đó, trước hết phải giải quyết vấn đề trước mắt đã.

“Từ lúc đó trong đầu ta xuất hiện một suy nghĩ, nếu đã là một thành viên của gia đình dù có ra sao như nào, thì vẫn là một thành viên của gia đình”. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Ông ngoại Nguyễn Anh không nói gì, tiến đến phía Nguyễn Anh, miệng thì bảo.

Chỉ riêng mỗi hai cái kia Nguyễn Long cùng Nguyễn Tùng không biết làm sao nhìn nhau, cả hai ôm nhau, giả bộ khóc cho bằng bạn bằng bè.

Khóc, không phải lúc nào cũng chỉ là là nỗi buồn, mà nó còn là sự giải tỏa trạng thái cảm xúc, hay đơn giản hơn là hạnh phúc. Khóc vì tìm lại được, gặp lại đứa con đã xa cách bao năm, có ai không khóc cơ chứ.

Chưa kịp để mọi người kịp nghĩ gì, tinh linh quản lí đã bắn ra hàng loạt tia sáng, chui thẳng vào đầu mọi người.

Nhìn bản thân mình đang ôm Nguyễn Anh, không hiểu sao khuôn mặt của nàng có chút ửng đỏ. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

“Chiến tranh đã c·ướp đi sinh mạng của hai người anh em ta, cũng từ c·hiến t·ranh ta cũng giành được nhiều chiến công, từ đó cùng anh em và lão già kia thành lập gia đình họ Nguyễn như bây giờ”.

Nhưng đợi một lát, chả có gì xảy ra, Nguyễn Anh từ từ mà mở ra ánh mắt của mình, nhìn ông lão kia không nói gì, mà nhẹ nhàng nhấc lên một cái điều cày, rít một hơi, thở phì phò ra khói.

“Lúc đó ta hỏi cũng không nghĩ nhiều nắm, nhiều lúc nhớ lại cũng không khỏi cảm thấy bản thân ta đần độn, đang có một gia đình đầm ấm còn thế nữa. Nhưng nếu có cơ hội trở lại, ta chắc chắn sẽ hỏi lại lần nữa”.

“Nguyễn Anh à, con cũng vậy không cần biết đó có phải là sự thực hay ảo ảnh hay không, con cũng là gia đình của ta, vì vậy không phải lo lắng gì đâu”.

“Trước khi ngươi sinh ra, cha mẹ ta đã mất rồi, ta phải cùng hai ông anh chống lên căn nhà này, nhưng lúc nào trong suy nghĩ của ta gia đình cũng là trên hết”.

Các nàng cũng từ từ lấy lại ánh sáng trong đôi mắt, từ từ ngước nhìn lên nhìn về phía Nguyễn Anh.

Nhìn nhìn ông mình, rồi lại nhìn bên cạnh đang cười hạnh phúc hai người phụ nữ, Nguyễn Anh hít sâu.

“Nhưng có vẻ trời thích trêu người, không lâu sau, c·hiến t·ranh lại nổ ra, nhưng lần này chúng ta đã lớn, không để mình lão già ấy rời đi, chúng ta theo chân ông ấy đi, để lại người mẹ già”.

“Biết vì sao không? (Tự hỏi tự trả lời). Ông lão ấy nói, dù có ra sao dù có đi đâu, ta vẫn nhớ mình có một gia đình, vậy nên nếu có cơ hội trở về tại sao lại không về”.

Ánh sáng mà Tinh linh quản lí phát ra khiến mọi người rơi vào trạng thái đơ máy, sau một lúc ai lấy cũng từ từ thức tỉnh.

“Xin mọi người hãy cho ông cháu tôi, à không phải nói là bố vợ con rể tôi chút thời gian”.

Nakiri Mana có vẻ như cũng hiểu ra điều gì đó, kéo tay Yor cùng mọi người tiến lên trên.

Giả bộ “khụ khụ” như mấy ông cụ non trên tivi, Nguyễn Anh nói.

“Một năm, hai năm rồi năm năm, mười năm, khi mọi người đã nghĩ cha ta c·hết, mẹ ta vẫn một lòng tin tưởng ổng còn sống”.

“Cha à, tại sao công thành danh toại rồi, cha cũng có thể bỏ gia đình mà cưới người khác mà?”

“Im lặng”.

Vậy là cả buổi về nhà, chỉ có khóc và khóc, bên kia không hiểu gì lắm Nguyễn Mai Phương cũng bị kích thích ôm mẹ mình khóc, mẹ nàng cũng khóc theo.

“Xuất hiện đi Quản lí tinh linh, nhờ cậy ngươi giúp đỡ à”.

“Ta sinh ra trong một gia đình gồm năm anh em, lại sinh ra trong thời đại c·hiến t·ranh loạn lạc. Vì tổ quốc cũng vì gia đinh, cha ta đã xung phong ra chiến trường.”

Ngồi ngay ngắn trên ghế, bên cạnh của bản thân đang ôm sát hai người phụ nữ Nguyễn Quỳnh Ngân và Nguyễn Quỳnh.

Đứa con mình, nuôi lớn từng ngày, đột nhiên m·ất t·ích, ai mà không đau, không đớn cơ chứ. Gặp lại đứa con thân yêu, không gì có thể diễn tả bằng lời.

Nói xong ông lão lại rít một hơi, Nguyễn Anh vô cùng xúc động trước lời nói của ông, ôm ông lão, muốn khóc thì lại nghe thấy tiếng nói.

Như đáp lại mọi người, trong không trung từ từ xuất hiện một thân ảnh, thân ảnh quen thuộc với Nguyễn Anh nhưng xa lạ với mọi người.

“Sao lại không tìn, cứ nói đi gia đình mình còn có chuyện gì chưa từng thấy nữa”. Nguyễn Tùng như một đứa trẻ, mong muốn Nguyễn Anh nói ra.

Nhìn người đàn ông đang tiến đến phía mình, Nguyễn Anh hít sâu, quyết tâm dừng lại không phản kháng, một bộ, ngươi muốn làm gì thì làm, cứ lại hết đây ta chịu được.

Nguyễn Anh cần thận từng li từng tí, đang muốn hỏi cái gì đó, ông lão đã lên tiếng trước.

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 33: Sự Thực Nghiệt Ngã, Hay Là Một Điềm May Mắn