Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 30: Gặp Lại Người Thân Quen
“Vâng ạ, nhờ bác”. Nguyễn Anh vô cùng lễ phép mà lên tiếng.
Người nhà của Nguyễn Mai Phương, lúc này cũng tiến gần đến phía nàng, đương nhiên là nghe rõ được lời của con gái mình nói.
Lần đầu tiên được trải nghiệm này cảm giác vòng vèo đủ đường, lại khắp nơi ổ gà ổ chuột, Nakiri Mana cùng Yor nhiều lần có chút kinh hoàng, lắm lúc phải nắm lấy tay Nguyễn Anh để không kêu ra tiếng,
Trong một góc nào đó của Hải Thành, có sự xuất hiện của ba con người. Ba người này, không ai khác ngoài Nguyễn Anh, Nakiri Mana cùng tùy tùng siêu cấp Yor.
Nhìn khung cảnh trước mắt, Yor cùng Mana không khỏi lấy tay bịt miệng, vội vàng lấy từ trong túi sách của bản thân ra cái khẩu trang, nhẹ nhàng mà đeo vào. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
May thay Yor cũng đã nhìn ra sự túng quẫn của mình, thay mặt Nguyễn Anh, cùng mẹ Nguyễn Mai Phương trao đổi.
Người nhà bên cạnh đi cùng cô bé cũng vậy, không hiểu sao con mình khóc, rồi lại là không hiểu sao tiến về phía kia trông có vẻ đẹp trai cậu bé.
Bất giác dừng lại cả đôi, sau một lúc cả hai người ôm nhau, hành động quái lạ này khiến cả đứng bên cạnh Nguyễn Anh, Mana cùng Yor và gia đình Nguyễn Mai Phương không khỏi chả hiểu gì cả.
“Nguyễn Anh( Nguyễn Mai Phương)”.
Ai lấy như cảm thấy không thể tin vào ánh mắt của bản thân, cái kia m·ất t·ích năm năm bé trai, đã từng làm r·úng đ·ộng Hải Thành, giờ đây lại từ không biết xuất hiện lần nữa.
“Con gái thời này chất lượng phết, mới có tầm tuổi đó đã toát lên vẻ đẹp rồi, chắc chắn tương lai sẽ thành một mỹ nhân người người theo đuổi”.
Cùng Yor và Mana, Nguyễn Anh cùng các nàng di chuyển đến một vỉa hè, cũng chả thể gọi là vỉa hè được, đơn giản vì Nguyễn Anh cảm thấy này là vỉa hè thôi.
Sau một hồi khóc cạn nước mắt, Nguyễn Mai Phương ngước lên nhìn cái này đã cao hơn mình người, không xác định lần nữa hỏi.
Từ bé, lớn lên trong gia đình siêu cấp có thế lực, nàng luôn được sống trong nhung lụa. Vậy nên, Nguyễn Anh cũng không muốn nàng phải khó chịu làm gì, quen như nào, thì Nguyễn Anh sẽ phục vụ tận tình đến đó. Nguyễn Anh không ngại.
Nguyễn Anh biết giờ không phải lúc, vội vội vàng vàng kêu các nàng cải trang.
Gia đình Nguyễn Mai Phương không khỏi kinh ngạc, lại nhận được cái gật đầu của Nguyễn Anh.
Nhìn cái kia không ngừng nói mẹ vợ, Nguyễn Anh có chút co giật khóe miệng.
May mắn, mẹ Nguyễn Mai Phương là người có kinh nghiệm, cùng Nguyễn Anh dỗ dỗ mãi Nguyễn Mai Phương mới ngừng khóc.
“Cuối cùng đã được về nhà”.
“Không sao đâu bác ạ, bác cứ chở chúng cháu đến đúng địa điểm là được rồi ạ, bác không phải để ý đến chuyện khác đâu ạ”.
Một thân ảnh nho nhỏ, trông có vẻ 10 tuổi bé gái đi ra, để được kiểm tra mới cho vào.
Đây đâu chỉ làng quê lỗi thời, nó còn quá thế nữa chứ.
Nguyễn Anh nghe vậy dắt tay Yor cùng Mana lên xe.
Cả hai cùng đồng thanh nói.
Nguyễn Anh nhìn, vừa quen thuộc vừa xa lạ. Nơi đây vẫn thế vẫn chưa có sự thay đổi gì là nhiều.
Đi đến gần con đường, bác tài dừng xe, miệng áy náy nói.
Đương nhiên cai trang ở đây chỉ là mặc như Ninja VN thôi, ở đây có ai biết các nàng đâu, dù có lộ mặt thì cùng nắm khiến người ta choáng ngợp vẻ đẹp của hai người mà thôi. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Cảm thụ cái kia ấm áp đôi tay, một cảm giác vừa quen vừa lạ ập vào đầu Nguyễn Mai Phương.
Chương 30: Gặp Lại Người Thân Quen
“Rồi xuất phát” Bác tài gật gật đầu, bắt đầu di chuyển con xe.
“Không sao đâu bác ơi, đoạn đường còn lại tự đi được ạ”.
“Chỗ nhà giàu ấy hả?”.
“Nào là tại sao m·ất t·ích, tại sao có thể trở về, sống ra sao, bla bla….”
Thời đại này có nhiều điểm tốt, nhưng đồng thời cũng không tốt là bao.
Vẫn vơ suy nghĩ, hai ánh mắt của hai người vô tình đụng nhau. Cái kia đang cầm túi sách cô gái, bất tri bất giác mà rơi từ bao giờ khỏi tay cái túi.
Nghe lời nói chắc nịch như vậy, nam nhân gật đầu không muốn nói gì nữa, ra một góc móc cái điện thoại Nokia mới nhất ra, bấm bấm gì đó rồi gọi cho ai đó.
Nhìn nhìn quen thuộc con đường, Nguyễn Anh nhẹ nhàng hít sâu, trong thâm tâm nói.
Nguyễn Anh định dẫn thẳng hai người tiến vào, lại nghĩ ra một vấn đề. Bản thân đã rời đi năm năm, giờ quay trở lại ai người ta biết mà cho vào.
“Ngươi thực sự là đó m·ất t·ích đứa trẻ sao?”.
Đang không biết phải làm sao, Nguyễn Anh suy nghĩ chả lẽ lại phải dùng chút thủ đoạn a, một chiếc xe sang trọng dừng lại trước làm thủ tục tiến vào.
Nhìn ngắm cảnh tượng và con người xung quanh một lúc, Nguyễn Anh liền rời con mắt mà đi
“Xin lỗi, tôi chỉ có thể tiễn mọi người đến đây thôi, bên trong đó không cho người ngoài vào”.
Người đàn ông, cũng là bố Nguyễn Mai Phương không nói gì từ đầu đến giờ mới lên tiếng.
Nhưng mà để tránh phiền phức không đáng có, cộng thêm che nắng, ché chắn cho làn da tuyệt vời của hai nàng, nên điều này là cần thiết, phải được thực hiện ngay lật tức.
Đừng nghĩ đây chỉ là nghiệp vụ mà bác tài mới như thế, vậy là sai rồi, trước kia lắm lúc bắt xe còn gặp phải rất nhiều thành phần hãm vô cùng á.
Tuy đã được Nguyễn Anh thông báo từ trước, nhưng đến đây các nàng mới thấy khác một trời một vực a. Các nàng sống ở nơi hiện đại hơn, đã quen với không khí tuy không trong lành như ở đây, nhưng ít ra không phải hưởng cảnh khói bụi khắp nới. Đường đi lại còn lắm ổ voi ổ chuột, và rất nhiều nơi có cát nữa. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Nàng có chút không tin vào ánh mắt của bản thân, nước mắt từ từ năn dài trên má.
Bác tài có chút kinh ngạc hỏi, xong lại nhìn cái kia bộ dáng ba người, bác tài nghĩ chắc là đâu đó người nhà giàu rồi.
“Chào bác Nguyễn Thiên Phú, con tên là Nguyễn Anh, cũng chính là hôn thê của con gái bác Nguyễn Mai Phương”
Sau một hồi dang tay đón đợi, cuối cùng cũng tìm được một cái xe vừa ý. Không quá xuất sắc, nhưng phù hợp với ba người. À không nói chính xác là với Nakiri Mana.
“Thông cảm a, xe hơi cũ kĩ một chút”.
Nàng có chút không xác định tiến về phía Nguyễn Anh, đang ngồi suy nghĩ không biết làm cách nào tiến vào Nguyễn Anh thấy vậy cũng không khỏi sững sờ.
Nguyễn Anh nghe vậy cười cười, làm động tác tự tin.
20m, 19m 10m 5m ….1m Cô vé đấy đã đến sát Nguyễn Anh, Nguyễn Anh cũng lờ mờ nhận ra được đây là ai.
“Bác tài ơi, cho chúng con đến đường Hải Anh anh, số 288 ạ”.
Nhẹ nhàng mà ôm Nguyễn Mai Phương, nghe tiếng khóc của nàng, Nguyễn Anh như vô cùng quen thuộc mà xoa xoa bờ lưng cho nàng.
Bác tài ngồi phía trên, nói xuống.
“Được rồi lên đi”.
Nhân được cái gật đầu của Nguyễn Anh, Nguyễn Mai Phương vừa ngưng khóc lại khóc lên lần nữa, Nguyễn Anh không biết phải làm sao cho tình huống này.
Trước khi bác tài đi, Nguyễn Anh còn bonus cho bác tí tiền tip, Nguyễn Anh con người này có một đặc điểm, người tốt với mình mình sẽ tốt lại.
Nguyễn Anh không sao nói, cùng Yor và Mana xuống xe.
“Anh có thật là Nguyễn Anh không?”. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Tuy đã xác nhận vừa rồi qua đối thoại của con mình, người đàn ông vẫn không nhịn được lần nữa rò hỏi.
Nguyễn Anh nhìn thân ảnh đó không khỏi nghĩ. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Mẹ Nguyễn Mai Phương lúc này mới có cơ hội thoát ra khỏi cô bé mít ướt này, ngay lật tức tiến về phía Nguyễn Anh, dò hỏi đủ thứ chuyện.
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.