Nhiều Truyện.com truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 178: Nhanh Gọn Lẹ Thế Có Phải Hay Không?

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 178: Nhanh Gọn Lẹ Thế Có Phải Hay Không?


Đứng đơ ra đó, người đàn ông không tin vào mắt, lấy tay rụi rụi mắt, cảnh tượng vẫn thế, không có gì thay đổi cả.

Hồ Thùy Dương ngơ ngác mà nhìn, cảm thấy “Người thanh niên trước mặt cũng không tệ lắm, không đến lỗi mà”.

Ôm Hồ Thùy Dương, cánh tay cu cậu nhẹ nhàng xoa lưng, đây là cách quen thuộc Nguyễn Anh thường làm đối với phụ nữ, cách này thường có hiệu quả cao, và lần này cũng như vậy. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Khóc cũng đã hết, buồn vẫn còn một chút, Hồ Thùy Dương lựa chọn bước tiếp.

Vì góc độ quan hệ, Hồ Thùy Dương không thể nhìn thấy được khuôn mặt của tên này, nếu lúc này hai người tách ra, đảm bào Hồ Thùy Dương sẽ có cái nhìn khác với Nguyễn Anh.

Đi đến trước mặt Hồ Thùy Dương, đôi tay từ từ thò ra, sờ vào mặt cô gái, dùng một loại ảo ma tốc độ, dễ dàng phá bỏ lớp ngụy trang của Hồ Thùy Dương, để nộ ra gương mặt của một người phụ nữ xinh đẹp.

Nếu đây đã là ý trời, Nguyễn Anh vui lòng mà làm theo thôi.

Ổn định một lúc, Nguyễn Anh đưa tay, nhẹ nhàng vuốt tóc nàng, nhẹ nói. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Nguyễn Anh tấn công một cách cuồng bạo, khống chế không cho Hồ Thùy Dương phản kích, đây là một trận chiến thiên về thể lực. Nguyễn Anh dùng không ai có thể sánh bằng sức lực, từ từ bào mòn thể lực của Hồ Thùy Dương.

Cánh cửa đang đóng đột ngột được mở ra, người đàn ông trung niên dẫn đường Nguyễn Anh xuất hiện, gương mặt tràn ngập niềm vui, có vẻ như gặp được chuyện gì đó vui vẻ, người này muốn cùng Hồ Thùy Dương chia sẻ mà vào bên trong.

Những giọt nước mắt của Hồ Thùy Dương dần dần cạn, nàng không nói gì, chỉ lặng lẽ ôm Nguyễn Anh. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Người đàn ông ngơ ngác, hai người bên kia cũng vậy, ai có thể ngờ được lại bị bắt gặp trong hoàn cảnh này cơ chứ.

Đợi đến khi nhìn chán chê, nàng mới mở miệng.

Khuôn mặt tái nhợt trắng xám vì bệnh cùng nhan sắc đỉnh cao tạo lên cho cô gái vẻ đẹp kì dị. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Chương 178: Nhanh Gọn Lẹ Thế Có Phải Hay Không?

Bị đẩy ra bên ngoài, Nguyễn Anh không chống cự cứ đẻ cho nàng làm một mạch mà thành.

Nguyễn Anh cùng người bạn của ông ta vậy mà đang ôm nhau, điều này quá khó tin. Người đàn ông trung niên vội vã mở miệng.

Đến cả khi âm thanh bước chân bên ngoài dừng lại đã hồi lâu, Nguyễn Anh cùng Hồ Thùy Dương vẫn là đứng đờ ra.

Thanh danh của hai người tại đây xem như đã bị hủy, về sau có gặp lại người đàn ông trung niên này, thảo nào cũng bị gán lên cái mác mà ai cũng biết.

Thực ra Nguyễn Anh đã nhận ra được người đàn ông trung niên này bước vào rồi, nhưng tại vì cảm giác quá sung sướng đã chè mờ lí trí thanh niên, ngay cả khi người kia đã rời đi bao lâu, tay Nguyễn Anh vẫn nhẹ nhàng mà xoa lưng cho Hồ Thùy Dương.

Nói vội vã quay ra khỏi cường đóng ầm cửa vào, chạy đi cái vèo.

“Tôi không quan tâm cậu là ai, cũng chả quan tâm cậu làm gì, nhưng kể từ bây giờ cả linh hồn và thể xác tôi sẽ đều dành cho cậu, xin sau này hãy chiếu cố”.

“Xin lỗi đã làm phiền”.

Con mắt ngước lên nhìn người đàn ông ôm mình, trái tim đã đóng băng bao năm lại một lần được thắp lên ngọn lửa.

Người đàn ông này chính là người mình phải đi theo tương lai sao, là người mà ông sẵn sàng gửi gắm bản thân cho.

Mọi thứ diễn ra quá nhanh chăng, Nguyễn Anh cũng không biết nữa, nhưng có một điều có thể khẳng định được rằng, nếu Nguyễn Anh đã làm sẽ cố hết sức mà hoàn thành bổn phận của mình.

10 phút sau, Hồ Thùy Dương đã hoàn toàn bất lực, lúc này nàng đã nằm trọn trong lòng Nguyễn Anh, con mắt mông lung đôi môi đỏ thắm.

Người sẵn sàng cho mình tất cả trong thời gian quá ngắn như thế, chắc hẳn phải có âm mưu, mục đích gì đó, chứ không thể như thế này được.

Nhận thấy cô nàng này thực sự đã không còn chút nào lực, Nguyễn Anh liền nhẹ nhàng đưa theo nàng ngồi xuống, cho đầu nàng gối vào đùi mình.

Cô gái này có chăng quá dễ dãi rồi, mới gặp còn chưa được nổi mấy tiếng, đã dâng hiến tất cả. Phải chăng cô gái này chỉ đang lừa bịp Nguyễn Anh mà thôi, dù gì thì quá sức tưởng tượng với lời nói của cô gái. Nếu là một người bình thường, chắc hẳn sẽ ngay lật tức từ chối.

Với suy nghĩ của nàng, Nguyễn Anh không hề hay biết, bởi hiện tại thằng này đang vô cùng hưng phấn.

Cảnh tượng kì dì lại hài hòa vô cùng, hai mỹ nam tử ôm nhau, dành cho nhau những gì dịu dàng đầm ấm nhất.

Hai người cứ vậy mà an tĩnh lấy, không ai làm phiền, không một buồn lo, khoảnh khắc này thật vi diệu.

Đứng tại vị trí cách xa Hồ Thùy Dương vài mét, Nguyễn Anh vô tình đụng phải một cuốn sách, theo bản năng mà nhìn lên, nhìn rõ tiêu đề, khóe miệng Nguyễn Anh không khói có chút cong lên, may là không có thành “Miệng méo long vương “ nhân vật chính.

5 phút đầu, Hồ Thùy Dương cơ thể đã xuống sức, chỉ có thể tựa vào lòng Nguyễn Anh để đứng vững.

Cảm thụ thứ mềm mềm trước ngực, lòng Nguyễn Anh có đôi chút nâng nâng. Cứ vậy mà đứng đực ra, cánh tay vẫn không quên nhẹ xoa dịu lưng cô gái.

Đối với sự im lặng của Hồ Thùy Dương, Nguyễn Anh khá là hiểu, cũng không lên tiếng nữa, mà ngồi lẳng lặng vuốt tóc nàng.

Mọi thứ xảy ra quá đột nhiên, quá nhanh chóng, bản thân nàng từ đầu đến giờ còn chưa tin được mọi chuyện xảy ra đối với minh.

Một lúc sau nữa, Hồ Thùy Dương cuối cùng có vẻ hết bất ngờ, ngay lật tức vội vã đẩy Nguyên Anh ra, cúi đầu xuống, nếu Nguyễn Anh có thể thấy khuôn mặt nàng bây giờ, sẽ thấy được một màu đỏ như máu, có vẻ như cô gái này đang rất ngại ngùng.

Không ngược lại với suy nghĩ của người bình thường, Hồ Thùy Dương lại vô cùng bảo thủ, nếu không phải Nguyễn Anh thì giờ này, người dám động vào cô nàng này đã phải trả một cái giá đắt.

“Hồ…”. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Nguyễn Anh nhìn mà không khỏi nuốt nước bọt, trước khi cô gái kịp phản ứng Nguyễn Anh lần nữa di chuyển đôi tay của bản thân nâng đầu cô gái này lên, trước ánh mắt kinh hoàng của cô gái, Nguyễn Anh dùng ra gia truyền tuyệt kĩ “Hôn là dính”.

Tiêu đề trên ghi rõ “Chịu Trách Nhiệm Cho Hành Vi Mình Làm”.

Không phản ứng cũng không hề có một câu trả lời, Hồ Thùy Dương đang ở trong một loại cảm xúc kì dị.

Ánh mắt tràn ngập sự lo lắng, không chắc chắn đang chờ đợi kết quả từ phía đối phương, Hồ Thùy Dương vừa đưa ra quyết định trọng đại nhất trong đời.

Được trạm vào thứ vũ khí của gái, lại được ôm gái vào lòng, khuôn mặt Nguyễn Anh hiện lên sự sung sướng.

“Em sẽ chịu trách nhiệm với chị”.

Từ khi Nguyễn Anh đến đây, đã làm nàng thể hiện cảm xúc còn nhiều hơn những năm đã sống trên đời, khóc buồn, vui, bâng khuâng, ngại ngùng, khó hiểu, ngạc nhiên… Các loại cảm xúc đan xen nhau trong một khoảng thời gian ngắn ngủi.

Đúng lúc cả hai đang tận hưởng không khí nơi này, bất ngờ xảy ra khiến cả hai không kịp trở tay.

Hồ Thùy Dương đột nhiên phá vỡ nó, nàng nhẹ thoát khỏi người Nguyễn Anh, ngồi trước mặt Nguyễn Anh mà nhìn chăm chú.

Lời vừa ra khỏi miệng chưa hết liền dừng lại, người đàn ông trung niên nhìn cảnh tượng trước mặt mà chợn mắt ngoác mồm.

Cái ôm như một liều thuốc chữa trị tinh thần vậy, cảm giác ấm áp, nhẹ lòng.

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 178: Nhanh Gọn Lẹ Thế Có Phải Hay Không?