Nhiều Truyện.com truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 177: Nhất Quyết Phải Đạt Bằng Được

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 177: Nhất Quyết Phải Đạt Bằng Được


Lắng nghe lời nói của Nguyễn Anh, mồi hồi sau người bên kia đã đưa ra phản ứng.

Nước mắt từ từ tuôn rơi, nàng khóc như một đứa trẻ, nàng khóc thương tâm, con mắt xưng đỏ lên.

“Cháu chào ông, cháu có chuyện muốn nói”. Nguyễn Anh không ngần ngại gọi cho người ông này của mình, quyết tâm phải thực hiện việc này bằng được mới thôi

“Cái Dương có ngồi đấy không, có thể đưa máy cho nó được không?”.

“Cậu, cậu có thể giúp tôi chữa khỏi bệnh này chứ, nếu có thể, tôi xin cảm tạ cậu thích đáng”. Lời nói nhẹ nhàng, nhưng lại vô cùng dễ dàng nghe ra sự khẩn cầu bên trong lời nói đó, nghe vừa thương vừa tội.

Nói rồi, không đợi cho cô nàng kịp đưa ra câu trả lời, Nguyễn Anh liền đã kết nối với người đứng đầu.

“Điều kiện gì a, nếu có thể tôi sẽ thực hiện”. Đôi mắt Hồ Thùy Dương sáng lên, chỉ cần là một điều kiện thích hợp, không vi phạm vào giới hạn của bản thân. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Nàng là người có ơn tất báo, có thù tất trả, đối với người đứng đầu, đã mở ra cho nàng một đầu mới “Sinh lộ” nàng đã thề phải phục vụ người này, giúp đỡ và trả ơn cho.

Cô nàng vậy mà lại có một loại thiên phú vô cùng đặc biệt, theo giới thiệu của Nguyễn Anh, nếu cô gái này có đủ thời gian, hoàn toàn có thể trở thành một con quái vật về cả chính trị kinh tế cùng võ lực. Cái thiên phú đến Nguyễn Anh cũng phải nể phục.

Tiếp lấy điện thoại, nàng nghe lấy giọng nói quen thuộc, đây không phải âm thanh của người đứng đầu sao, bao nhiêu năm cùng nhau chung sống, làm sao nàng có thể nhận sai được cơ chứ.

Đúng, đúng hết, Nguyễn Anh không nói sai một chút gì, phải biết tất cả những chứng bệnh này, chỉ có nàng biết mà thôi, người khác còn chả biết.

Nói ông lão dừng lại đôi chút, lại mở miệng.

Nguyễn Anh đưa nàng vào thế khó xử, nàng không biết giải quyết tình huống này ra sao. Đồng ý cũng không được, mà không đồng ý cũng không xong.

Điều này đã luôn trở thành chăn trở của nàng, đến tận bây giờ, Hồ Thùy Dương vẫn sống trong lo sợ, nàng có s·ợ c·hết, nhưng nhiều hơn là sợ không thể trả ơn được người đứng đầu.

Phải chăng vì có được hai loại này thiên phú, cô gái mới bị mắc bệnh, kiểu như không ai có thể hoàn mĩ được vậy, luôn bị thiếu thốn, thiếu xót gì đó.

“Cân đối phát triển”: Thiên phú giúp cho cô gái có thể phát triển mà đồng đều tất cả mọi năng lực của bản thân.

“Hài tử à, con cống hiến cho ta đã quá đủ rồi, hãy vì cuộc sống của mình mà sống thôi”.

Giống như Nguyễn Anh vậy, là một con người không hoàn hảo, giống mọi người, Nguyễn Anh đều có thể phát triển để tiến xa hơn, nhưng khác với người khác, Nguyễn Anh có thể vô hạn phát triển mà không bị hạn chế.

Hồ Thùy Dường vô cùng ngoan ngoãn mà đáp, đối chiếu thái độ của nàng với ông lão bên kia, có thể thấy Hồ Thùy Dương dành cho ông lão sự tôn trọng to lớn.

Thiên phú của cô gái đã khiến Nguyễn Anh nảy ra ý định muốn thu cô vào dưới trướng của mình, hiện tại Nguyễn Anh thực sự quá thiếu nhân tài rồi, đợi đến khi Thảo Mai các nàng phát triển còn cần thời gian mấy năm nữa.

“Nếu tôi nói, tôi có thể yêu cầu người đứng đầu nhường cô cho tôi thì sao”. Nguyễn Anh nói tiếp, lôi ra con át chủ bài của bản thân, Nguyễn Anh tin tưởng, khi bản thân sử dụng con bài này ắt hẳn tỉ lệ thành công là 99% 1% còn lại mất đâu thì không biết.

Nguyễn Anh nghe lời Hồ Thùy Dương, giả bộ trầm tư làm cho Hồ Thùy Dương có chút căng thẳng, hai tay nắm chặt lấy nhau.

“Dương à, con có ở đó không”.

Đối với câu nói thành khẩn của cô gái, Nguyễn Anh chỉ nhẹ nhàng mà lên tiếng.

“Nghe đi”. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

“Không thể đổi điều kiện sao”. Hồ Thùy Dương dò hỏi, nếu có thể nàng muốn Nguyễn Anh thay đổi điều kiện, nàng nghĩ ngoại trừ vừa rồi điều kiện, ắt hẳn bản thân có thể thực hiện những điều khác.

“Ồ, Nguyễn Anh à, có gì cứ nói quan hệ chúng ta như nào cháu còn không biết nữa, cứ tự nhiên đi thôi”. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Có vẻ như ông lão đã thở dài một hơi, mở miệng từ từ nói.

Do thế, khi thấy được Hồ Thùy Dương, Nguyễn Anh ngay lật tức hiện lên ý đồ muốn chiếm hữu.

“Không có giới hạn”: Ý nghĩa như tên, chỉ cần có đủ thời gian, cô nàng này có thể vô hạn phát triển, kĩ năng buff siêu lỗi.

“Tôi muốn chị từ bỏ thân phận nhân viên đặc biệt, về làm việc cho tôi”. Nguyễn Anh nói thẳng ra ý định của mình, đôi mắt của cậu nhìn thằng vào mắt của Hồ Thùy Dương, rõ ràng đây không hề là một lời đùa nghịch.

1 là tên quản lí khiến Nguyễn ANh khó chịu lúc sáng, hai là người quản lí họ Trần, cùng người cuối cùng là tên đàn ông trung niên không biết tên.

Nhưng ai biết được, mục đích đó đã dần bị chuyển đổi khi biết được thông tin của cô gái này.

Hồ Thùy Dương sờ lên giọt nước, nàng không nghĩ rằng sao bao nhiêu năm, nàng mới lần nữa khóc.

Ngồi đối diện, Nguyễn Anh chỉ có thề tiến đến, ôm nàng vào lòng.

(Cá đã mắc câu) Nguyễn Anh cười cười, thực ra, nguyên nhân Nguyễn Anh đến đây là để lấy thông tin về ba người, cả ba đều là thành viên trong công ty anh Hải.

“Vâng ạ, chuyện là thế này…”.

Cúp điện thoại, ông lão nằm dài ra chiếc ghế, miệng nở một nụ cười lẩm bẩm.

Trong khoảng thời gian này, Nguyễn Anh bị hạn chế khó buông tay mà làm mọi việc, vì vậy mới dẫn đến nguyên nhân xin Nguyễn Gia cho mình giúp đỡ.

Đôi mắt của Hồ Thùy Dương trợn trừng lên, nàng không thể tin vào những gì mình nghe thấy, đây là cái gì ma quỷ điều kiện.

Vì vậy, trước những thông tin Nguyễn Anh cung cấp mà ra, nàng thấy kích động vô cùng, ánh mắt nhìn về phía Nguyễn Anh lại lần nữa thay đổi, tràn ngập sự chờ mong, run run giọng mà dò hỏi.

Nguyễn Anh bắt đầu trang bức, mượn nhờ tin tức trong đầu, bắt đầu nói ra chứng bệnh của cô gái, theo Nguyễn Anh nói ra càng nhiều, khuôn mặt của Hồ Thùy Dương càng ngày càng trắng xám.

Nguyễn Anh nghe, tại chỗ đứng dậy đi đến trước mặt Hồ Thùy Dương, đưa cho cô nàng chiếc điện thoại đang cầm trên tay.

Suy cho cùng cô nàng này cũng chỉ là một cô gái mới đôi mươi mà thôi.

Không đợi cho nàng nói gì, ông lão đã cúp máy.

“Chữa thì có thể chữa, nhưng mà cô phải đồng ý với tôi một điều kiện”. Nguyễn Anh giơ một ngón tay lên, ý bảo gì thì cũng đã rõ.

“Ông biết con đang suy nghĩ gì, nhưng hãy tin ông mà đi theo tên nhóc kia đi, ông đảm bảo con sẽ không hối hận”.

Hồ Thùy Dương nghe vậy, vội vàng lên tiếng đáp.

Nàng không hiểu tên này nghĩ gì, không nói đến quyền lực của nhân viên đặc biệt, chỉ nói đến công ơn của người đứng đầu với nàng, đã quá đủ khiến nàng không từ bỏ rôi.

Đợi một lúc sau, Nguyễn Anh mở lời.

Hồ Thùy Dương cứ vậy mà ngây ra như phỗng, ngồi tại chỗ ngơ ngác, không biết từ bao giờ, một giọt nước mắt đã lăn dài trên mắt nàng. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Nàng đã từng vì mình chứng bệnh mà lo lắng, nàng từng đi đến bao nhiêu bệnh viện quân sự, nhưng lại không tìm ra được nàng mắc bệnh gì. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

“Ông tuyên bố, từ giờ con bị cách chức, hồ sơ của con sẽ bị tiêu hủy ngay lật tức. Dương à, nếu con thực sự coi ông là một người ông, hay là vì muốn trả ơn ông cũng được, hãy đi theo Nguyễn Anh, đó sẽ là sự trả ơn tốt nhất đối với ông, vì vậy hãy sống một cuộc đời thật hạnh phúc”.

“Dạ có ạ”

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 177: Nhất Quyết Phải Đạt Bằng Được