Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 179: Chuẩn Bị Bàn Bạc Điều Kiện
Nghe xong, ông lão không lên tiếng, mà rơi vào trầm tư suy nghĩ.
“Được rồi, ông có thể đồng ý, nhưng với một điều kiện”.
Ông lão hơi sửng sốt, không xác định mà hỏi lại.
Nguyễn Anh bắt đầu chậm rãi giảng giải cho Hồ Thùy Dương nghe, con mắt của nàng theo âm thanh của nàng càng ngày càng sáng lên, bộ dáng hiện tại của cô nàng có chút đáng yêu, mặc trên người trang phục của nam, lại sở hữu gương mặt phụ nữ, tạo nên sự kì dị mà không khiến người ghét, đây là một loại khác lạ phong cách mà thôi.
Nguyễn Anh bắt đầu suy tư, bộ não siêu việt người thường cùng với kiến thức vượt thời đại, không mất thời gian nhiều, rốt cuộc đã nghĩ ra cách đối với trường hợp như này.
“Ngươi có thể nói với ta bằng lời không?”. Hồ Thùy Dương nhẹ giọng lên tiếng, lần này cô muốn một điều khác.
“Gì nói đi”. Ông lão có chút tâm mệt rồi, cảm giác lần trước không lên thể hiện bản thân làm gì a. Từ vụ Hoàng Minh lần trước, vì không được Nguyễn Anh nhờ cậy, ông lão đã có chút không thích rồi, giờ khi được nhờ, ông lão mới thực sự hiểu lí do Nguyễn Anh lựa chọn ông bạn của mình.
Hít sâu một hơi, những lời Nguyễn Anh vừa nói với nàng thực sự có tầm ảnh hưởng quá lớn.
“Cháu nói, ông có thể khôi phục chức vụ cho Thùy Dương sao?”. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Cầm thẻ trên tay, Hồ Thùy Dương quay lại bên cạnh Nguyễn Anh, bắt đầu giải thích mọi chuyện cho Nguyễn Anh hiểu.
Ngay lật tức mang ra điện thoại, kết nối với người đứng đầu.
Chương 179: Chuẩn Bị Bàn Bạc Điều Kiện
“Sao vậy, có chuyện gì xảy ra à”.
Cầm trên tay, nhìn phía trên hiện rõ tên, khóe miệng ông lão co giật đôi phần. “Vậy mà lại là thằng cu Anh, nó làm gì mà gọi nữa nhỉ”.
“Được rồi, nói đi, nếu lí do không chính đáng thì đừng trách ông không nể tình”.
Nguyễn Anh cười cười, lấy nụ cười của bản thân đã hòa hoãn chút cảm xúc của ông lão, rồi từ từ nói ra ý định của bản thân mình.
Điều Nguyễn Anh bây giờ cầm làm là nghĩ cách lấy tài liệu, chứ không phải như thế buồn rầu.
Cầm lấy đôi bàn tay trắng trẻo, nâng lên trước mặt mình, trước ánh mắt của nàng, Nguyễn Anh từ từ hôn vào đôi tay, thể hiện một bộ dáng thành khẩn đến cùng cực, có vẻ đây là câu trả lời tốt nhất mà hiện tại Nguyễn Anh có thể nghĩ ra.
“Alo, ông à, cháu có chuyện muốn nhờ”.
Chẳng cần biết cô nàng này có mục đích gì, nhưng đã nói ra những lời như vậy, Nguyễn Anh sẽ cho cô gái thực hiện bằng được lời nói của mình.
“Ti thì quên mật mục đích đến đây rồi”. Nguyễn Anh lầm bà lẩm bẩm mà lên tiếng. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Nguyễn Anh muốn Thùy Dương quay trở lại cương vị, nhưng không phải làm việc của cương vị. Hiểu rõ hơn thì là Nguyễn Anh muốn Thùy Dương trở về làm nhân viên đặc biệt, sử dụng quyền lực, nhưng không làm việc dưới trướng của người đứng đầu nữa.
Khuôn mặt Nguyễn Anh hiện rõ sự khó hiểu, tại sao bây giờ lại không được, thế là thế nào cơ chứ.
Một sự tức giận hiện lên, ông lão đã sống bao nhiêu năm rồi, đây là lần đầu tiên gặp phải trường hợp như này, có chút khó chịu, muốn đi đến trước mặt thằng cu này mà đánh cho nó một trận.
“Thùy Dương, anh đã nghĩ ra cách rồi, cách này phải có sự đồng ý của em mới có thể thành công”.
Hiểu được nỗi lo của Hồ Thùy Dương, Nguyễn Anh nhẹ giọng mà nói.
Nhưng nếu đã nhận định một người, thì cả đời này sẽ không bao giờ thay đổi. Nguyễn Anh đã trở thành người đàn ông đầu tiên có thể lấp đầy tâm linh của nàng. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Khi vừa nghe, Hồ Thùy Dương muốn phản đối, vì bản thân sao có thể làm như vậy được, đã không giúp người ta làm việc, còn sử dụng quyền lực của người ta, đây là cái gì kì hoa suy nghĩ a.
“Vậy, sau này xin chiếu cố”. Nguyễn Anh gật đầu, đôi mắt nhìn thẳng vào đôi mắt xinh đẹp của Hồ Thùy Dương, nở một nụ cười tiêu chuẩn nhưng lại không tiêu chuẩn chút nào.
Nguyễn Anh xòe tay ra trước mặt Hồ Thùy Dương.
Không gian yên bình ấy lại bị phá vở, âm thanh từ chiếc điện thoại trên chiếc bàn gần chỗ ông lão vang lên. Âm thanh này có vẻ đã thức ông lão kia, từ từ mở mắt ra, hơi nghi hoặc mà nhìn về phía trên bàn điện thoại.
Hồ Thùy Dương không lật tức trả lời, mà đi đến trước bàn của mình, từ ngăn bàn lấy ra một tấm thẻ.
Hai người lại bắt đầu dành cho nhau khoảng thời gian tốt đẹp nhất.
Nở một nụ cười thật tươi, Nguyễn Anh lắm lấy đôi tay của Hồ Thùy Dương, lên tiếng.
Đầu dây bên kia, trong một căn nhà xưa, một ông lão đang nằm trên một chiếc võng, theo gió đung đưa, mắt nhắm lại, cơ thể không hoạt động, thoạt nhìn qua có vẻ ông lão này đang ngủ.
“Nhân viên đặc biệt là thế lực có thể sử dụng tài liệu quốc gia, nhưng hiện tại em đã bị hủy thân phận, đồng nghĩa với việc không thể sử dụng nó nữa, từ lúc anh gọi điện cho ông, đến giờ chắc tài liệu của em đã bị hủy sạch rồi”. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Hồ Thùy Dương nghe, suy tư chốc lát, bất đắc dĩ mà nói.
Bước ra chiếc võng, ông lão chắp hai tay sau lưng, tản mát ra khí thế của một “thượng vị giả” đi bộ từ tốn đến phía trước.
“Uhm, anh cứ nói đi, em luôn ủng hộ anh hết mình”.
Có vẻ như khu vực này gần gũi với thiên nhiên, ngoại trừ tiếng gió, thỉnh thoảng còn có thể nghe thấy tiếng chim hót, tiếng động vật nhỏ kêu.
“Cách của anh là như thế này đây…”.
Nguyễn Anh nghe, đầu kêu “Ong Ong” “Ta đi, đây là tự rước họa vào thân à, biết trước đã lấy tài liệu trước a”. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Nguyễn Anh làm sao mà không cảm nhận được tâm ý cô gái, có chút ngạc nhiên sau lại mỉm cười chấp nhận.
Đang tận tình trong cảm xúc, Nguyễn Anh nhớ ra được điều gì đó, vỗ vào đầu mình một cái.
“Làm sao hôm nay lắm cuộc gọi thế a, vừa rồi là thằng cu Anh, giờ thì là ai đây”.
Tự suy luận không bằng nghe trực tiếp, đây là phương pháp tốt nhất cho trường hợp này, ông lão liền nhấc máy.
“Ông nói đi ạ, nếu có thể cháu sẽ cố gắng mà làm”.
Nguyễn Anh làm sao mà không hiểu tâm trạng ông lão, vừa mới hủy đi thân phận của nàng, giờ lại muốn khôi phục thân phận cho nàng. Cái này trò đùa mở hơi bị lớn rồi đấy.
“Nếu là vừa rồi thì có thể lấy được, nhưng giờ thì không rồi”.
“Ông à, cháu muốn ông khôi phục chức vụ cho Thùy Dương?”.
“Thùy Dương à, tài liệu ấy đã chuẩn bị xong chưa”. Nguyễn Anh cười cười lên tiếng nói, xòa đôi tay ra không khác nào một đứa trẻ nhỏ, đang mong ngóng được quà, bộ dáng vừa hài hước, vừa khiến người bất đắc dĩ vì phá vỡ không khí.
Hồ Thùy Dương ngẩn ngơ mà nhìn Nguyễn Anh, nàng có chút xúc động khó có thể nói ra lời, lúc đầu nàng đã chuẩn bị sẵn tinh thần bị từ chối, ai ngờ lại được đồng ý chứ, nhưng nàng vẫn còn chút lo nghĩ, run giọng mà mở lời.
“Cháu nói cái gì cơ”.
Có vẻ như đối với Hồ Thùy Dương, hành động còn chưa đủ, phải chính tai của mình nghe thấy nàng mới có thể hoàn toàn chắc chắn được.
Khuôn mặt Hồ Thùy Dương hiện rõ sự nghi hoặc, tại sao cần mình đồng ý, nàng nghĩ không ra, nhưng trước hết vẫn là đồng ý cái đã.
Nụ cười lần này của Nguyễn Anh là thật lòng, mọi chuyện xem như đã hoàn thành một nửa, cái còn làm nữa là xem điều kiện mà ông lão sẽ đưa ra mà thôi.
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.