Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 159: Mỗi Cuộc Đời Là Một Số Phận, Không Ai Giống Ai
“Uh, vậy là tốt rồi, chúc em có một chuyến thăm quan vui vẻ”.
Mang theo đứa trẻ sơ sinh này sinh sống, may là bà còn một số tiền nhỏ làm vốn, mở quán phở gà chật vật mà sinh hoạt.
“Tôi là Vũ Giang Tuân, người sẽ phụ trách cho chuyến đi tham quan lần này của cậu”.
Giọng bà khá yếu, nhưng tập trung thì vẫn có thể nghe rõ được, càng kể bà lại càng buồn hơn, thậm trí ánh mắt còn có chút gì đó vô hình nước mắt, Nguyễn Anh nghe mà không khỏi thở dài.
Nguyễn Anh vẫn còn có chuyện phải làm, báo cáo cho bà chị Trâm cái, rồi muốn làm gì thì làm.
Vũ Giang Tuân nghe, không nói gì nhiều chỉ nhẹ gật đầu.
“Alo, chị Trâm à em đến nơi rồi nhá, gặp được ông anh Tuân rồi”.
Bà lão chỉ mỉm cười nhẹ nhàng, từ tốn nói. “Trên đời này, còn có nhiều khổ hơn bà, lúc đó bà chỉ nghĩ bản thân còn trẻ còn khỏe, nên dành phần của mình cho người khác thì tốt hơn”.
Nói xong, không quan tâm bà lão có đồng ý hay không đứng dậy, rời đi, trước khi đi còn không quên lên tiếng.
Bà vô cùng mạnh mẽ đã từ cú sốc mà vực dậy, bà nuôi con trai mình đến trưởng thành, đến ngày con trai cưới vợ sinh con.
Nguyễn Anh dò hỏi, người đàn ông này là ai.
Nguyễn Anh không lật tức trở về công ty, mà từ trong túi lấy ra một chút đồ.
Nhìn người phụ nữ vẫn có thể bình tĩnh nói, Nguyễn Anh thực sự khâm phục đến tận cùng, nếu đặt bản thân mình vào trong đó, không biết sẽ có thể làm gì được nữa. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Đúng lúc này, tiếng điện thoại reo lên, Nguyễn Anh mở điện thoại ra.
Tưởng như bản thân có thể về hưu, được hưởng phúc không phải nghĩ nhiều nữa, một cú sốc nữa giáng thẳng xuống đầu bà.
Nhìn số tiền trong tay, bà lão dưng dưng mà xúc động, nhìn về đứa bé đứng đằng kia, nhẹ vẫy tay gọi vào chỗ minh.
“Chị Trâm, sao lại gọi cho mình thế nhỉ?”. Nguyễn Anh tự hỏi như vậy trong đầu, nhưng thực ra lúc này cậu đã có đáp án.
Có vẻ đã khá quen thuộc với cảnh tượng này, người đàn ông mở lời.
Người đàn ông này đưa tay ra, tỏ ý muốn bắt tay với Nguyễn Anh. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Bà lúc tuổi thanh niên vừa sinh ra được một đứa con trai đầu lòng, thì nhận được tin dữ, chồng mình đã hi sinh trong trận chiến biên giới lịch sử.
Gồm 8 tờ 500, đưa cho bà lão, mà nói.
Giọng nói không chút hối tiếc nào, Nguyễn Anh không khỏi khâm phục.
Trong một thời gian ngắn, bà mất hết người thân.
Mượn tạm cái danh nhà báo, Nguyễn Anh thành công biết được hoàn cảnh của hai bà cháu.
Quyết định rồi, không giúp thì thôi, nếu mà đã giúp thì giúp đến cùng. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
“Alo, chị Trâm à, kêu em có chuyện gì đấy?”. Nguyễn Anh vô cùng tự nhiên mà cười nói.
Đứng trong một góc, Nguyễn Anh nhìn thấy này, rồi mới rời đi.
Thời gian cứ thế thấm thoát mà trôi đi, kể từ ngay đau khổ đó đã là năm năm rồi.
Nói đến người vợ này cũng có số khổ không kém, cha mẹ qua đời từ sớm, chỉ để lại mình nàng, người con dâu này bằng một cơ duyên nào đó, đã lên duyên vợ chồng cùng con bà.
“Em qua ngay”. Nguyễn Anh vội vã mà đáp, cậu không đến mức quá ngu, để không nhận ra được cảm xúc của chị Trâm lúc này được.
Mỉm cười, đây là mục đích mà Nguyễn Anh muốn, nhẹ giọng nói.
Nguyễn Anh nghe đến đoạn này mà thắc mắc, không lẽ bà không nhận được đền bù sao. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Cảm thụ hơi ấm của bà, cô bé không biết tại sao bà lại khóc, chỉ có thể lấy đôi tay nhỏ bé nhẹ nhàng ôm lại bà an ủi.
“Cậu có phải Nguyễn Anh”.
Con dâu bà chuyển dạ, con trai vội vàng trở con dâu đi đẻ, ai ngờ đâu bị một tên đi xe công không chú ý tông phải. Con trai bà c·h·ế·t ngay tại chỗ, con dâu thì rơi vào tình trạng nguy kịch.
“Bà à, bao giờ con có thời gian con ra thăm bà, con sẽ tìm kiếm cho bà mạnh thường quân giúp”.
“Được rồi, anh sẽ gọi em là em, còn giờ chúng ta đi thôi chứ”.
“Tên tôi là Vũ Giang Tuân, mong cậu đừng có nhầm sang Vũ Gian Tuân”.
Vẫn cứ là mở máy ra nghe xem đã, khỏi phải thắc mắc.
Nguyễn Anh lúc này mới để ý, ai ngờ đâu được đã hơn hai giờ rồi, đúng là thời gian qua nhanh thật.
Vừa rồi, Nguyễn Anh không thực sự rời đi, mà cố tình ở lại nhìn ngó một chút, còn về lí do, thì tự mọi người tưởng tượng vậy.
“Anh là”.
“Vậy, xin một lần nữa chào anh Vũ Giang Tuân, anh có thể gọi em là Nguyễn Anh, trông anh có vẻ lớn hơn em nhiều, anh cũng có thể gọi em là em”.
Dừng lại động tác của mình, Nguyễn Anh nhìn về phía tiếng nói, một người đàn ông trẻ tuổi xuất hiện trước mặt.
Ném xuốn lời này, Nguyễn Anh cũng đã biến mất trong tầm nhìn của bà lão.
Vũ Giang Tuân gật đầu, nhẹ giọng nói.
“Em đi đâu vậy à, gần hai tiếng đồng hồ rồi chưa thấy người đâu?”. Bên đầu dây bên kia, truyền đến giọng của một người con gái nhẹ nhàng, nhưng lại dễ dàng nghe ra được, sự tức giận xen lẫn bên trong.
“Chào anh Vũ…”.
Nhìn bà thấy thương, nhưng nhìn đứa trẻ còn thương tiếc hơn nhiều.
“Bà nhận hộ con, mua cho em nó tí sữa tí bánh, chứ nhìn nó gầy gò thế này tội lắm”. Nguyễn Anh chân thành mà nói, động tác dứt khoát vô cùng.
Chương 159: Mỗi Cuộc Đời Là Một Số Phận, Không Ai Giống Ai
“Bà có thể làm gì để nhận được sự giúp đỡ”. Bà lão nói với giọng hơi nhỏ nhẹ, có vẻ như chất chứa một điều gì đó khó mà có thể nói lên được bằng lời. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Bà lão không phải là người gốc ở đây, từ nhỏ vì chiến tranh cả dòng họ của bà chạy vào đây, nhưng chuyện không may đã xảy ra, vì một trận bom giật bom rung, mọi người c·h·ế·t hết, chỉ còn lại gia đình bà may mắn sống sót, bà theo chân bố mẹ chạy nạn vào đây. Từ đó cả gia đình định cư tại nơi này.
Gật đầu, bà lão buồn lòng, bắt đầu kể lại mọi chuyện.
Nếu nói lúc đó bà không nhận, Nguyễn Anh còn hiểu phần nào, vậy mà bây giờ khi đang trong tình trạng khó khăn, bà vẫn có thể mỉm cười khi nói, Nguyễn Anh không thể nói lên lời.
Không biết là có phải có phúc trong họa hay không, bằng một cách kì diệu nào đó, đứa trẻ thành công sinh ra đời, nhưng mẹ nó thì không may mắn như thế.
Mất không bao lâu, Nguyễn Anh đã đến cửa công ty mang điện thoại ra, muốn gọi cho chị Trâm, lại bị một giọng nói ngăn lại.
Nghe vậy, đôi mắt bà lại lần nữa nhìn về con bé ngồi kia, rồi như quyết định điều gì đó, nhìn về phía Nguyễn Anh nghiêm túc mà nói.
Nếu tình huống đó rơi vào Nguyễn Anh, Nguyễn Anh không biết mình có thể vô tư như bà lão không.
Nguyễn Anh cười cười, mà cũng chỉ biết cười cho tình huống này, thở nhẹ ra một hơi, may là không đọc tên người ta ra, không thì chả biết ra sao nữa.
Cô bé đang nhìn các bạn chơi, nhưng khi thấy bà kêu mình, vẫn là vô cùng ngoan ngoãn đi đến trước mặt bà lão.
Bà lão tiếp tục kể cho Nguyễn Anh nghe, về cuộc đời của mình.
Nguyễn Anh bắt tay người đàn ông, muốn nói tên người ta ra, nhưng cảm thấy cấn cấn, không nói ra lời.
Nhìn đứa trẻ hiểu chuyện trước mặt, bà lão không nói gì, nước mắt đã rơi mà ôm cô bé vào lòng.
“Chờ em chút, em gọi cuộc điện thoại”.
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.