Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 160: Bắt Đầu Chuyến Thăm Quan Công Ty Bạc Tỷ
“Là sao” Nguyễn Anh không hiểu lắm nghi hoặc hỏi, sao lại nửa này nửa kia.
“Anh là con người có tính khá đặc biệt, công việc ra công việc, sinh hoạt ra sinh hoạt, không được, à không hạn chế đến mức tối thiểu cho hai thứ này không bị lẫn lộn”. Vũ Giang Tuân như thực chất mà trả lời. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Như đã quen thuộc, và có sự chuẩn bị trước, ông anh lôi ra 2 cái khổ trang, một cái đưa cho Nguyễn Anh, một cái của bản thân mình. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
“Lúc đầu, anh không có quyền cho em vào bên trong, nhưng là do đã được tổng giám đốc Hải thông báo trước, nên em có thể đi vào”.
Những chuyện này, Nguyễn Anh cùng Vũ Giang Tuân không biết, vẫn đang đợi thang máy đi lên.
Vũ Giang Tuân không đáp chỉ nhẹ nhàng gật đầu, kéo theo Nguyễn Anh vào một chiếc thang máy, đi thẳng lên tầng 10.
Vũ Giang Tuân hiểu được ý Nguyễn Anh nói rồi, suy tư đôi lát, trả lời.
“Thì là vừa rồi đấy, em thấy anh có vẻ khá vô cảm trước lời chào của mấy chị tiếp viên”. Nguyễn Anh cảm giác lạ, hay là do bản thân mình không quen với cách giao tiếp như vậy ha.
Liền chào hỏi một chút mọi người bên trong, Vũ Giang Tuân cùng Nguyễn Anh đến với căn phòng khác.
“Không trong đây chỉ có là khu vực thử nghiệm thôi, bọn anh có phòng sáng tạo riêng, ba phòng dành cho 3 đội ngũ chuyên trách sáng tạo, sửa chữa lỗi. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Mấy ông anh bên trong không tắm rửa à, má nó người bình thường mà vào đây chắc c·hết ngạt, chứ nói gì một người có cái mũi thần như Nguyễn Anh chứ.
Dừng lại một chút, Vũ Giang Tuân tiếp tục nói.
“Không biết nữa, nhìn trẻ tuổi thế kia, cùng lắm là mới tốt nghiệp đại học thôi, chắc là tới làm việc”. Người đồng nghiệp hơi suy tư, lên tiếng đáp.
Nguyễn Anh hiểu ý, coi như là tạm chấp nhận này đáp án.
“Đừng lo, phòng này khác với phòng vừa rồi, đảm bảo không có mùi”.
Nói đến như vậy mà còn không tin nữa, thì đúng là hết cách luôn rồi.
“Đi thôi anh”. Nói, Nguyễn Anh đi lên trước, hoàn toàn quên mất rằng bản thân mới là người cần đi đầu để dẫn đường.
“Thật không”. Nguyễn Anh nhìn Vũ Giang Tuân một bộ, ngươi đừng có mà lừa ta.
Chương 160: Bắt Đầu Chuyến Thăm Quan Công Ty Bạc Tỷ
“Chào Vũ quản lí ạ”. Mấy chị tiếp tân làm rất tốt nhiệm vụ của mình, đối với cấp trên, dù không trực tiếp thuộc bộ phận của mình, nhưng họ vẫn chào hỏi một cách vô cùng tử tế.
Thang máy cũng đã tiến đến tầng mười.
Đi vào đến đại sảnh, mấy chị tiếp tân nhìn thấy Vũ Giang Tuân, ngay lật tức mở lời.
“Anh à, bọn họ..”.
“Khu vực này chia làm ba đội, đội vừa rồi là đội 3, cũng là đội yếu kém nhất, vì bị dead line dí mà chạy quên ăn quên ngủ, dẫn đến trong phòng có chút mùi lạ”.
“Chị Trâm dặn anh, vì em không phải là nhân viên của công ty, nên khi giao nhiệm vụ cho anh, mong anh coi đây như là một chuyến nghỉ ngơi cũng được”.
Cả quá trình nước chảy mây trôi, khó làm cho người đi đằng sau nhận ra được điểm khác thường.
Trong thang máy, nơi không có người, Nguyễn Anh mới lên tiếng.
Vũ Giang Tuân nghi hoặc mà nhìn lên Nguyễn Anh, lại có vấn đề gì à.
Vũ Giang Tuân lắc đầu, mở miệng nói.
“Thôi anh ơi, mình chuyển sang chỗ khác đi được không”.
“Đây là khu vực dành cho thử nghiệm game”.
Thở dài, Vũ Giang Tuân không còn cách nào khác hơn là giải thích rõ mọi chuyện.
“Công ty game không làm về game thì làm gì a”. Người đồng nghiệp nghi hoặc lên tiếng.
Đi một lúc, Nguyễn Anh cũng nhận ra một chút vấn đề nhờ việc nhìn thấy mấy bác bảo vệ trước cửa, cậu giảm tốc độ của mình xuống, sao cho ngang bằng với Vũ Giang Tuân.
“Phòng này gốm bốn dãy, mỗi dãy gồm 25 máy, tổng cộng là 100 máy, và luôn có người túc trực 24/24 thử nghiệm game để tìm ra lỗi”. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Ông anh Vũ Giang Tuân nghe vậy, thở dài, cũng đồng ý với Nguyễn Anh, đi đến trước một căn phòng khác, tính mở cửa ra, lại bị Nguyễn Anh ngăn lại.
Gật đầu, Nguyễn Anh thầm nghĩ.
“Vậy anh làm hướng dẫn viên cho em lần này, thì mang theo tâm thế gì”. Nguyễn Anh muốn biết, hôm nay tên này là muốn đi chơi giải lao, hay đơn thuân chỉ là làm công việc, sao cho nó hoàn chỉnh nhất có thể thôi. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
“Nè, người đi cùng ông Vũ là ai đấy”. Một chị tiếp tân lên tiếng dò hỏi người đồng nghiệp, ngồi bên cạnh mình.
“Ông anh Trọng Hải nhìn thế thôi nhưng cũng coi như là biết điều đấy”.
“Đây là khu vực anh vừa nói, chỗ của các nhà sáng tạo game, em có muốn vào bên trong xem thử không”.
“Không biết mà vẫn nói, đùa nhau chơi à”. Người đồng nghiệp ba chấm mà lên tiếng, lắm lúc cũng trả hiểu được người tiếp tân nghĩ gì, nhân sinh đúng thật là vô thường mà.
Ông anh này tiếp tục giới thiệu về phòng thử nghiệm game này.
“Ok chị”. Nguyễn Anh vô cùng tử tế mà đáp lại với chị Trâm.
“Chắc một nửa là công việc, một nửa là cuộc sống đời thường”.
Nguyễn Anh khá là giật mình trước kết quả mà ông này đưa ra, đúng là công ty đứng đầu đất nước có khác, đầu tư thiệt sự.
Mở cánh cửa ra, Nguyễn Anh chuẩn bị sẵn tâm lí.
Hai người vừa bước vào bên trong, mấy chị tiếp tân liền xì xào bàn tán.
“Còn đây là phòng của thê đội thứ hai, đội này không phải là đội chủ lực của công ty, nhưng cũng không phải đội mạnh nhất, ít khi bị deadline dí lên mọi thứ rất là bình thường”.
Mở cánh cửa căn phòng đầu tiên ra, không khí bên trong ngay lật tức khiến Nguyễn Anh khó chịu.
Nguyễn Anh lại càng kinh ngạc hơn trước lời nói của ông anh, trời má đây không phải là thánh địa của mấy ông game thủ sao, thảo nào nhìn trong đây chỗ nào cũng có người ngồi, còn tưởng đây là quán net trá hình nữa cơ chứ.
Đi lên thêm một tầng, tầng này khá là khác so với tầng dưới, được thiết kế thành 3 khu vực.
Hiểu ý hỏi của Vũ Giang Tuân, ông anh từ từ giải đáp.
“Anh à, phòng này có giống phòng vừa rồi không á”.
Nhìn cái khẩu trang mỏng dính trước mắt, nó còn không bằng dùng bàn tay để che nữa, Nguyễn Anh vội vàng nói.
“Em có thể chứ”. Nguyễn Anh hỏi dò, ông anh này không sợ bị lộ bí mật con game bên trong à, có khi mất chức như chơi đó.
Tắt máy, Nguyễn Anh nhìn về Vũ Giang Tuân lên tiếng.
Vũ Giang Tuấn, bừng tỉnh, hóa ra là lo lắng chuyện này sao.
Câu hỏi này có vẻ làm khó ông anh Vũ Giang Tuân, thời gian suy nghĩ lâu hơn, nhưng vẫn là có đáp án.
“Ông anh bình thường ở công ty cũng vậy sao?”. Nguyễn Anh khá tò mò mà lên tiếng hỏi.
Ông anh Vũ Giang Tuân đi lên trước giới thiệu.
“Thử nghiệm game, em còn tưởng khu này là bao gồm cả khu tạo ra game rồi chứ”.
“Chưa chắc a, nếu là làm chuyện khác thì sao”. Người tiếp tân như nghĩ đến gì đó, phản đối ngay lật tức.
Gật đầu, Vũ Giang Tuân dắt Nguyễn Anh tiến vào công ty.
Vũ Giang Tuân nhìn biểu hiện của Nguyễn Anh, cảm thấy có chút tự hào.
“Không biết a”. Người tiếp tân trả lời một câu khiến cho người đồng nghiệp của mình tí thì ngã ngửa ra sau.
May là Nguyễn Anh vẫn là quyết định cho ông một bộ mặt, đồng ý bước vào căn phòng này.
Nói một nửa, không chịu được n·ôn m·ửa cảm giác, Nguyễn Anh vội bịt miệng chỉ vào bên trong.
Vừa bước ra bên ngoài, đập vào mặt Nguyễn Anh là một không gian rộng lớn, với giàn PC chất lượng à không chất lượng nắm, ở thời đại hiện tại thì như thế là quá xịn rồi. Mỗi một chiếc PC đang có một người đang ngồi
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.