Nhiều Truyện.com truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 158: Cuộc Gặp Gỡ Tình Cờ Với Đôi Bà Cháu

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 158: Cuộc Gặp Gỡ Tình Cờ Với Đôi Bà Cháu


Bà lão nhìn lên Nguyễn Anh một chút, nhẹ nhàng mỉm cười nói.

Cảm giác đầu tiên mà bát phở mang lại là có chút chán ngắt, nhưng Nguyễn Anh không hề dừng đũa.

“Ài đúng là đứa bé số khổ mà”. Người đàn ông tuổi trung niên nói (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Không vì ngon, mà vì tâm ý của người đầu bếp, đến cảnh giới như Nguyễn Anh thì ngon đã không phải là tiêu chí duy nhất nữa rồi, muốn nâng cao hơn nữa trình độ bản thân, phải tìm ra cho mình một lối ra, và đó là tâm ý của ngươi đầu bếp.

Nguyễn Anh vô cùng tinh ý mà bắt được ánh mắt này, nhìn ra phía cô bé, trong đầu các mảnh ghép các ngày được kết nối vào với nhau.

Nguyễn Anh bị thu hút bởi cuộc trò chuyện của hai người này.

“Cậu vào ngồi đi, tí nữa có liền”. Bà lão nói với giọng hơi yếu, nhẹ nhàng đáp lại cậu.

“Đứa trẻ mới có 5 tuổi thôi đó, thật là”. Người đàn bà tuổi trung niên đáp

Bà lão nghe vậy mà kinh ngạc, chỉ chỉ vào minh nói.

Nguyễn Anh nhẹ thở ra một hơi, ánh mắt phức tạp mà nhìn về phía bà lão ngồi kia, không ngờ từ một quán ăn tầm thường, lại cho mình nhiều ích lợi như vậy. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Là một người giàu cảm xúc, Nguyễn Anh vô cùng thấu hiểu đồng cảm với số phận của các cô gái, và chỉ có các cô gái mới khiến Nguyễn Anh dễ dàng mà trải lòng. Còn với con trai thì không biết.

Làm xong, Nguyễn Anh mới yên tâm mà ngồi lên, mà quả thật là khả năng này được phết, Nguyễn Anh ngồi trên ghế mà cảm thấy thoải mái cả người.

“Không biết ông trời nghĩ gì nữa, vậy mà, haiz”. Người đàn ông tuổi trung niên có chút tiếc thương mà lên tiếng.

Đợi hai người này đi qua, Nguyễn Anh kết hợp với hoàn cảnh của cô bé trước mặt mà bản thân thấy, cùng cuộc trò chuyện của hai người kia, trong đầu Nguyễn Anh đã hình thái đại khái câu chuyện.

Theo mắt của cô bé, Nguyễn Anh thấy một đám trẻ con đang nô đùa phía xa kia, nhìn ánh mắt chờ mong lại không dám tiến lại, cánh tay Nguyễn Anh sờ cằm.

“Anh ơi, anh ăn phở à, vào quán em đi, bà em nấu ngon lắm”. Cô bé nhìn thấy khách, đôi mắt sáng rực lên.

Lúc này, có vẻ phở đã được nấu xong, bà cụ cho phở vào trong một cái bát tô, tuy cũ kĩ mà sạch sẽ, đặt trên một cái khay nhựa, do cô bé con kia mang đi.

“Nghĩ gì thì cũng có làm được gì đâu, chỉ khổ cho đứa bé thôi”. Người đàn bà tuổi trung niên cũng buồn theo.

Nhìn cô bé lanh lợi trước mắt, Nguyễn Anh có chút thương tiếc không nói lên thành lời, càng hiểu chuyện bao nhiêu, càng khổ đắng bấy nhiêu.

Gật gật đầu, Nguyễn Anh vào kiếm chỗ để ngồi.

Nói cô bé còn biểu hiện một bộ thèm ăn nhỏ dãi, Nguyễn Anh nhìn mà có chút đau lòng, đãng nhẽ một đứa trẻ 5 tuổi, bây giờ còn rất ngây thơ, có khi đang chơi bùn đấy.

Có chút kinh ngạc trước câu hỏi của Nguyễn Anh, nhưng nhìn trước mắt cậu bé trông có vẻ khá là ngây thơ này ( Ngây thơ có mà yêu quái thì đúng hơn) bà lão dù gì nói.

“Vâng đúng vậy, cháu nghĩ bà đang cần giúp đỡ”.

“Bà ở đây hơn nửa đời người rồi”. Nói có vẻ như suy nghĩ đến chuyện gì buồn, nhìn về phía cô bé đang đứng ngóng trông ra đám trẻ kia, lòng càng ngày càng buồn.

Quần áo là như vậy, nhưng cơ thể vô cùng sạch sẽ, tóc được cột kiểu đuôi ngựa để sau đầu, cô bé này trong nhận xét của Nguyễn Anh, thì khá là đáng yêu.

Ăn uống no nê, Nguyễn Anh trả tiền nhưng không rời đi mà đi về phía bà lão, hỏi chuyện. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Đang không biết phải làm sao, đầu óc Nguyễn Anh đột nhiên thông tuệ ra, miệng lẩm bẩm “Cứ làm như vậy đi”.

Cánh tay không tự chủ mà xoa đầu cô bé, mỉm cười nhìn về phía bà lão ngồi kia.

Nhìn trước mắt mấy cái bàn này, Nguyễn Anh cảm giác khá khó xử, ngồi cũng không được, mà không ngồi cũng không xong.

Vừa ăn vừa cau mày, vừa như suy tư điều gì đó, theo đó bát phở cũng dần hao bớt, đến cuối không còn một tí cặn.

Nhưng đó không phải là thứ mà Nguyễn Anh chú ý nhất, mà là cô bạn nhỏ ngồi bên cạnh bà lão kia.

Mang bát phở đến chỗ mình ngồi, Nguyễn Anh nhìn qua, đúng như dự đoán, khá là tầm thường, nhưng nó lại dâng lên cho Nguyễn Anh một loại muốn ăn xúc động. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Cô bé lần đầu thấy có người kì lạ như vậy, cứ vậy ngơ ngác bị Nguyễn Anh cướp đi công việc của minh.

Đến cả bàn, à không, không biết còn có thể gọi cái thứ trước mặt là bàn ghế không, bàn ghế tồi tàn đến mức, Nguyễn Anh sợ mình ngồi vào là đi luôn.

Nguyễn Anh vừa đứng trước mặt hai bà cháu, mắt cô bé liền sáng lên, vội vàng mà nói.

Quần áo có chút cũ kí, không thể nói là rách nát, nhưng những miếng vá chi chít trên chiếc áo cũng đủ để coi nó hơn là rách nát rồi.

“Cháu nói thẳng cho bà biết luôn đi, cháu là một nhà báo trẻ chuyên viết báo kêu gọi mọi người giúp đỡ những người có hoàn cảnh khó khăn”. Nguyễn Anh bắt đầu diễn, nói dối mà không chớp mắt luôn.

Không một bản hiệu, không một ghi chú, nếu không phải là thấy bà lão đang nấu một nồi nước, cùng ở trên có tí thịt tí bún, đúng là không biết đây là quán phở thật.

“Để anh để anh”. Người thi bé, mà mang một cái khay to ngang người, mà lại vô cùng thông thuộc như vậy. Sự thương tiếc trong lòng Nguyễn Anh lại dâng lên.

“Bà cho con một bát phở gà”. Nguyễn Anh nhẹ nhàng mà nói, đôi mắt biết cười khá là ưa nhìn.

Phải nói nhận xét đầu tiên cho quán này là, có chút tồi tàn, cũ kĩ đến quá đáng.

Nhưng vẫn chưa chắc chắn lắm, Nguyễn Anh quyết định vào quán này ăn sáng, dù gì mục đích đến đây cũng vì ăn sáng mà.

“Thôi đi, đến ăn sáng còn phải xin tiền vợ, thì lấy đâu ra tiền”. Người đàn bà tuổi trung niên từ chối cho ý kiến.

Đang suy tư, có hai người trò chuyện đi ngang qua Nguyễn Anh.

“Mà thôi, nhanh cái chân lên, muộn làm bây giờ”. Người đàn ông tuổi trung niên có chút bất đắc dĩ, kiếm một cái cớ để tránh cho mình có chút xấu mặt mà đi.

Không biết có phải quán ăn này nát quá không, Nguyễn Anh không thấy một người khách nào cả.

Cô bé lúc này, vừa giúp bà xong, liền đứng ra trước cửa, ánh mắt nhìn chằm chằm về một phía.

Trong đầu lúc này hiện lên suy nghĩ. “Ừ ha sao mình không nghĩ ra cái này sớm hơn nhỉ, tí về phải buff hết cho đốn ghế với giường mới được”.

“Ý cháu là…”. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Từ phía xa xa, nhìn lại, cô bé đang phụ giúp bà của mình, trông bộ dáng không chút mồ hôi, như đã quen thuộc. Trong tâm trí Nguyễn Anh dâng lên một loại suy nghĩ. “Sao lại thành thạo thế kia, chẳng lẽ con bé thường xuyên phải làm việc này”.

Bà lão không biết được rằng nhờ một bát phở, mà gặp được quý nhân đời minh.

Chương 158: Cuộc Gặp Gỡ Tình Cờ Với Đôi Bà Cháu

“Sao không ủng hộ cho hai bà cháu chút”. Người đàn ông tuổi trung niên do dự đôi chút, mở miệng.

Cầm nên cũ kĩ đôi đũa, cũ kĩ cái muỗng, Nguyễn Anh bắt đầu thưởng thức.

“Bà ơi, bà là người sống ở đây phải không ạ?”. Nguyễn Anh mở đầu với một câu hỏi khá là vu vơ, không rõ mục đích là gì.

Người nấu phở lại là một bà lão, bà lão cho Nguyễn Anh cảm giác, không cẩn thận là đổ, kiểu như gần đất xa trời, một chân bước vào quan tài vậy.

Nguyễn Anh thấy vậy, vội vàng đứng dậy tiến đến phía cô bé, dành lấy cái khay, miệng nói.

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 158: Cuộc Gặp Gỡ Tình Cờ Với Đôi Bà Cháu