Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 157: Đến Thăm Công Ty Của Ông Anh Trọng Hải
Chiếc xe dừng lại trước một tòa nhà cao tầng, nhìn qua phải hai mấy ba mươi tầng.
“Chị còn có việc à, không thể đi theo em được đấy”. Chị Trâm nói ra nguyên do tại sao phải bắt thằng cu em này, lên công ty của mình sớm như vậy.
Mang theo tò mò tâm tư đi theo mùi vị này, Nguyễn Anh bị dẫn đến một quán ăn nhỏ.
“Cả tòa nhà này đều thuộc quyền sở hữu công ty”.
Nhìn thấy mới có 6 giờ thôi, Nguyễn Anh không khỏi nghi hoặc, thằng nào mới sáng sớm đã đến làm phiền giấc ngủ rồi, nếu mà không có cái lí thích hợp thì đừng trách.
Chuyến đi này khá nhàm chán, Trâm cùng Nguyễn Anh không có đề tài để nói chuyện với nhau, lên bên trong xe khá trầm mặc.
“Uh thế cũng được, nhưng nhớ bao giờ muốn vào thì gọi cho chị đấy nhá”. Trâm nghe vậy, cũng cảm thấy hợp lí, thế là cho tiến hành thôi, không cần suy nghĩ nhiều.
Trong đầu suy nghĩ.
Nguyễn Anh nhìn mà bất đắc dĩ thôi rồi, người phụ nữ này là chị Trâm, vợ của ông anh Trọng Hải. Không biết hai ông bà có bị lây cho nhau không, rất thích chơi trò bí bí hiểm hiểm.
Nguyễn Anh nhìn về phía người kia đang đứng, lại nhìn về phía túi quần.
Hơi khó chịu vì bị gọi dậy sớm như vậy, Nguyễn Anh để mặc tiếng chuông đang kêu bên ngoài kia.
“Vậy chị chỉ cần tìm cho em một người hướng dẫn ấy, rồi chị làm gì thì làm”. Nguyễn Anh hơi suy tư, nghĩ ra một cách vẹn cả đôi đường.
“Đi thẳng vào, tầng 1 là của lễ tân, từ tầng 2 đến tầng 10 là của nhân viên công tác các thể loại, từ 11 đến tầng 15 là của nhân viên phụ trách sáng tạo game, trên nữa là tầng của các cán bộ, của phòng họp, có cả căng teen, cùng chỗ để giải trí, thư giãn sau những giấy mệt mỏi (mặc dù ít người dùng) riêng phòng giám đốc, cũng là phòng của anh Trọng Hải nằm ở tầng cao nhất, một mình mình một nơi, không có ai làm phiền”.
Từ từ mà đứng dậy, đánh răng rửa mặt vô cùng từ tốn, trong quá trình này, tiếng chuông đã ngừng, động tác của Nguyễn Anh lúc đó cũng khựng lại, nhưng nhanh chóng thực hiện tiếp.
Với suy nghĩ tìm vào ngõ, thảo nào cũng có đồ ăn, Nguyễn Anh thực hiện ngay và luôn.
“Em khinh thường công ty này đến thế sao, sao không nghĩ rộng ra”.
Đừng nhìn có từng đây tầng mà chê, vào thời điểm hiện tại, có công ty trong một khu vực như này là quá tuyệt vời rồi.
Trâm nghe vậy, cười khúc khích, rồi đột nhiêm nghiêm mặt lên.
Đây chắc hẳn là hương vị của sự chăm chỉ cẩn thận, muốn phục vụ tốt nhất cho thực khách, tuy không biết có ngon hay không, nhưng thái độ phục vụ này là thấy thích rồi
Giờ có thời gian, thì ít nhất phải kiếm lấy bát bánh đa, cái bánh mì mà lót dạ chứ. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Lúc người này gọi đi, thật trùng hợp thay, trong túi quần Nguyễn Anh cũng vang lên âm thanh.
Không biết từ lúc nào, cữ suy nghĩ lung tung, Nguyễn Anh đã ngủ một giấc ngon lành.
“Chị được anh Hải nhờ, trở em đến công ty”. Chị Trâm nói từ từ, khó có thể nghe ra được cảm xúc gì, Nguyễn Anh cũng không biết.
Người bên ngoài cổng có vẻ vấn không đi, tay đang bấm bấm gì đó ở cục gạch, chốc lát đặt lên tai, chắc là đang gọi điện rồi.
Nguyễn Anh hiểu ý cũng vẫy lại, tiến ra mở cửa cho người này bước vào.
Nguyễn Anh theo sau nàng, lên chiếc xe đã dựng bên ngoài kia.
“Ok, chị”.
Lại mất mấy phút để tắm rửa, Nguyễn Anh mới hoàn thành công tác vệ sinh cá nhân của mình.
Trâm nghe vậy, mất luôn sự thích thú, sự bât đắc dĩ lên ngôi.
Nguyễn Anh nghe mà gật đầu, nghĩ gì đó mà nói.
Nguyễn Anh hiểu ý, nhưng vẫn cố giả ra một bộ, cậu bé ngu si, nghiêm túc mà suy nghĩ.
Trâm có vẻ rất hài lòng trước biểu hiện này của Nguyễn Anh, bắt đầu giới thiệu sơ sơ về công ty.
Nghe vậy, đầu óc của Trâm cấp tốc vận chuyển, sau một lát nàng nhanh chóng mà đưa ra câu trả lời.
Mục đích mà cậu đến con ngõ này vì gì chứ, đã dậy từ sớm, còn chưa kịp ăn uống cái gì đã phải đi rồi.
“Vâng vâng”. Nguyễn Anh vội vã gật đầu đáp lại.
Có vẻ như Nguyễn Anh đã đúng, ngay khi vừa bước chân vào con ngõ, đã ngủi thấy mùi phở gà. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
“Tổng bộ công ty nằm ở tầng nào vậy chị”.
Lát sau, Nguyễn Anh đã đứng một mình ở một con ngõ, nhìn qua cậu nhóc này đã đi xa khu vực công ty.
“Keng, keng keng”. Âm thanh vang ra khiến Nguyễn Anh đang mơ ngủ, thức giấc.
“Alo” âm thanh vang ra từ chỗ người trước mặt, cùng từ chỗ Nguyễn Anh.
“Chị ơi, chị thả em xuống đây đi, để em đi lượn vòng quanh xem, tí nữa quay lại, bao giờ trở lại ấy, chị kêu người dẫn em đi là được”.
Hương vị này có phần gì đó đặc biệt, với bản năng ăn hàng, cùng trù nghệ của bản thân, Nguyễn Anh có thể dễ dàng đánh giá được bát phở gà này qua mùi vị.
À mà đúng rồi, không biết con bé Nhi đã gọi điện cho số kia chưa nhỉ, mà thôi kệ đi, mấy ngày nữa đi học lại thảo nào chả biết.
“Chẳng lẽ là, tổng công ty là hai tầng nhà”.
“Vậy chúng ta đi thôi nhỉ”. Trâm làm ra điệu bộ rất vội vàng, Nguyễn Anh không thể chịu được nữa mà than phiền.
Động tác đầu tiên là túm cái đồng hồ, mà xem giờ.
“Hừ, mệt rồi chứ gì, sáng sớm đi gọi người ta”. Nguyễn Anh muốn chửi bậy người bên ngoài kia, mặc dù giấc ngủ đối với bản thân là không cần thiết cho lắm, nhưng việc gì đã làm mà bị phá hủy, ngáng chân ngay giữa sẽ khiến cho bản thân cực kì khó chịu, giống như hành động của người ngoài kia. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
“Bây giờ chị cũng có việc mà phải không”.
Có một cảm giác mãnh liệt trong đầu, Nguyễn Anh cầm ra điện thoại, bấm nghe.
Cầm theo chìa khóa cổng, đi ra bên ngoài. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Nguyễn Anh nghe, như đã tiên liệu trước, nhưng đã diễn phải diễn đến cùng, chỉ thấy con mắt Nguyễn Anh trố ra, trông tấu hài vô cùng, bộ dạng đang rất ngạc nhiên.
“Uh, đi thôi”.
Nguyễn Anh lúc này dò hỏi. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Trâm gật đầu, kêu Nguyễn Anh lên xe mà đi.
Người này có vẻ cũng đã chú ý đến điểm này, nhìn ngước lên, thấy được là Nguyễn Anh, bèn dùng tay cầm điện thoại vẫy vẫy.
“Chị của em ơi, giờ mới có 6 giờ thôi, lên công ty để làm gì”. Nguyễn Anh lúc này rốt cuộc không thể nhịn được nữa, lên tiếng mà nói, nhưng nói ra rồi vẫn là dùng cái giọng nhẹ nhất có thể, vì phụ nữ được yêu tiên mà, còn nếu lúc này, anh Trọng Hải mà đứng trước mặt, Nguyễn Anh đảm bảo phải Nguyễn Anh, Nguyễn Anh đấm cho mấy phát cho xem.
Cũng may đi đến tổng bộ công ty cũng không mất bao nhiêu thời gian, từ chỗ nhà Nguyễn Anh mà đi chỉ mất 15 phút mà thôi.
Chương 157: Đến Thăm Công Ty Của Ông Anh Trọng Hải
Đi vào bên trong, người này mới cởi ra trên mặt mình kính cùng khăn trùm đầu, để nộ ra khuôn mặt của một người phụ nữ.
“Chị Trâm à, sao sáng sớm đã đến nhà em thế”. Nguyễn Anh cố gắng kiềm chế cảm xúc của mình, dùng giọng nhẹ hết sức nhất có thể mà giao tiếp cùng Trâm cô chị này.
Nguyễn Anh làm sao mà không biết được bà cô này chứ, chắc chắn khi biết anh Trọng Hải đi công tác, bà cô này phải thay ông anh làm việc, vậy nên là lấy cớ đi chở mình, thực chất là muốn chạy ra ngoài chơi, đáp việc lại cho người khác. Đấy là Nguyễn Anh nghĩ thế còn như nào thì không biết được.
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.