Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 156: Có Chút Không Hiểu Ra Sao A?
Đương nhiên Nguyễn Anh cũng chỉ kinh ngạc mà thôi, dù gì cũng là con của nàng, nàng muốn làm gì thì cũng không quan hệ mấy với Nguyễn Anh, trừ khi nàng nhờ ra, hoặc vì nguyên nhân nào đó, như bản thân nổi hứng chẳng hạn.
“Sao chị lại biết a”. Đôi mắt của Nguyễn Anh hơi mở ra, cảm giác có chút hơi ảo rồi đấy, nhưng cũng nhanh chóng, Nguyễn Anh thu hồi ánh mắt tự nhủ bản thân lớn rồi phải biết tự kiềm chế cơ chứ.
“Mấy ngày không gặp, đi cái gì hội chợ gì có vui không?”. Luu Pai mỉm cười mà hỏi, đây không chỉ đơn thuần là câu hỏi mà cũng là sự tò mò.
Nguyễn Anh không ghét, thậm chí còn muốn làm chuột bạch nhiêu hơn, ai không biết chứ, tay nghề của Luu Pai không phải bàn.
Chương 156: Có Chút Không Hiểu Ra Sao A?
Đang trên đường bay, Tohru có chút ửng đỏ, vừa rồi hành động là do bản thân nàng quá khích mà tạo ra a, suy nghĩ không biết Nguyễn Anh cảm thụ như nào a.
“Chị không nói cũng được, nhưng ít nhất có thể cho em biết hoàn cảnh hiện tại được không”. Nguyễn Anh vô cùng bất đắc dĩ mà lên tiếng. vừa muốn thở dài, vừa muốn cười cười.
“Trung thu, thảo nào” Nguyễn Anh bừng tỉnh hiểu rõ, thảo nào không khí nơi đây tươi vui thế, hóa ra sắp có một lễ hội diễn ra.
Chắc là thích rồi, bản thân nàng là một mỹ thiếu nữ mà, nếu mà không thích mà còn ghét bỏ, chắc nàng khóc c·hết mất.
“Phù” thời gian nhanh chóng mà trôi qua, Nguyễn Anh cất laptop đi, rồi lên giường mà ngủ. Hôm nay, Nguyễn Anh quyết tâm ngủ một giấc quá giờ, chứ mấy hôm nay toàn dậy sớm thôi, phải đền bù bản thân mới được.
Luu Pai cũng nhìn ra sự kinh ngạc đó, cười tươi mà nói. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Mà nói mới nhớ, Luu Mao Xing đi đâu rồi, không thấy thằng bé ở đâu nhỉ, Nguyễn Anh nhìn về phía Luu Pai dò hỏi.
Nguyễn Anh có chút kinh ngạc mà nhìn, sao nàng lại biết mình đi hội chợ cơ chứ, mình có nói với ai ngoài ông anh Trọng Hải đâu nhỉ, thế là vội vàng hỏi.
Shokugeki thế giới là nơi cực kì phù hợp cho người mới, không nói đến độ an toàn hơn thế giới này, lại nói đến trình độ của thế giới này, cực kì phù hợp để phát triển gốc rễ.
Chào hỏi Luu Pai đôi lời, Nguyễn Anh xách mông lên trở về nhà.
Những thức ăn vô cùng quen thuộc trong mâm cơm gia đình Việt, ngay lật tức khơi gợi lên sự thèm ăn của Nguyễn Anh.
Múc muôi cơm, chan tí canh, ăn thêm tí rau tí thịt, mâm cơm bình thường, vào tay Luu Pai thành nhân gian mĩ vị.
Nói như vậy, không phải xem thường “Trung Hoa Tiểu Đương Gia” thế giới, thế giới này cũng có thể rèn luyện cơ sở, cũng phù hợp để phát triển, nhưng vấn đề là thế giới này, không cẩn thận là m·ất m·ạng như chơi, kể cả không m·ất m·ạng cũng bị hạn chế khi càng ngày càng lên cao.
Trước khi Nguyễn Anh kịp phản ứng, Tohru vậy mà hôm trộm Nguyễn Anh.
Trong không gian tĩnh mịch, chỉ có tiếng âm thanh của côn trùng, Nguyễn Anh không ngủ luôn, đầu đang suy nghĩ lung tung.
Nguyễn Anh nhìn mà không khỏi cười cười, mà nói.
Lát sau, nàng từ dưới bếp mang lên mấy đĩa thức ăn, Nguyễn Anh có chút kinh ngạc nhìn chỗ thức ăn trước mặt.
Nguyễn Anh ăn ngon lành, nhanh chóng diệt sạch mồi.
Luu Pai mỉm cười, nấu ăn luôn là sở trường và sở thích của cô, đối với mỗi vị thức khách ăn đồ ăn của cô, bất kể đó là ai, đều sẽ nhận được sự chăm sóc tận tình nhất.
Nhận ra quen thuộc Nguyễn Anh, không ngay lật tức giải đáp câu hỏi, Luu Pai còn hỏi ngược lại Nguyễn Anh.
Cười cười, Luu Pai không nói, điều này khiến Nguyễn Anh khó chịu. Cảm tưởng như chuyện người khác mình không biết cái gì, nhưng chuyện của mình thì ai cũng biết, khó chịu ghê đấy nhưng cũng không thể làm gì.
Bên kia Tohru nghĩ như nào, bên này Nguyễn Anh không hề biết rõ. Hiện tại, Nguyễn Anh đang trên đường đến với tửu lâu của Luu Pai.
Cầm đồng hồ ra xem, thấy đã hơn 9h, Nguyễn Anh không trước hết ngủ, mà là lấy con Laptop ra đánh đánh cái gì đó.
Không còn thắc mắc, vậy thì đến lúc nói đến vấn về ăn uống rồi.
Không nhận được câu trả lời, Nguyễn Anh không thể làm cách nào khác hơn là quay lại chủ đề vừa rôi. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Nguyễn Anh đi thẳng đến chỗ Luu Pai đang ngồi, dò hỏi.
Không biết hai con bé Phương Hiền cùng Đông Thy có nhờ mình không, cái Hòa có còn bị cái Nhi bắt nạt không.
“Luu Mao Xing đi đâu rồi chị”.
Sờ sờ lên chỗ vừa bị hôn, Nguyễn Anh đúng là không biết nên nói gì với con bé này. “ Muốn hôn thì cứ chính diện mà tới, lại còn hôm trộm nữa chứ”. Nguyễn Anh không biết lên sướng hay lên buồn mà nghĩ, chắc là sướng nhiều hơn, buồn chắc là vì không kịp đánh trả lại ấy mà vô cùng dễ hiểu mà thôi.
Trên miệng ngậm một que tăm, Nguyễn Anh đi vài bước, mở cánh cửa quen thuộc, vậy là về đến nhà.
“Ồ” Nguyễn Anh có chút kinh ngạc, nhưng suy nghĩ chốc lát lại cảm thấy hợp lí. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
“Mấy ngày nữa diễn ra lễ hội trăng giằm trung thu a”. Luu Pai như thực chất mà nói, không biết có dấu diếm gì bên trong không.
Qua hơn nửa tiếng đồng hồ, cuối cùng Nguyễn Anh cũng đã ăn no lê.
Suy nghĩ đến thế thôi, Nguyễn Anh tập trung vào mấy món ăn trước mắt. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Nằm trong chăn, cảm thụ thời tiết hơi xe lạnh, Nguyễn Anh lại đột nhiên nghĩ về trường cấp hai.
“Chị à, có vụ gì à”. Nguyễn Anh nói với ngữ khí tràn ngập sự tò mò, cậu cũng muốn biết chuyện gì xảy ra mà đến mức phải để Tohru đến gọi cho bản thân trước như vậy.
Gật đầu, đây coi như là đem mình ra làm chuột bạch sao.
Lúc đầu chỉ xin nghỉ từ thứ 6 tuần trước đến thứ 2 tuần này thôi, ai ngờ phát sinh nhiều chuyện lại phải nghỉ thêm nữa.
“Đây là chị mới học được thức ăn Việt, thử đi xem nó thế nào”.
Nghe là cho mình cầm về ăn dần, con mắt của Tohru sáng lên, ngay lật tức thu hết vào không gian thứ nguyên của mình.
“Chị cho em chút đồ ăn, em đói lắm rồi”. Nói còn sờ sờ bụng, biểu hiện ra sự đói ăn của mình.
Từ đầy ắp các đĩa thức ăn, có thể thấy bằng mắt thường vơi bớt đi liên tục.
Nói liền đi vào phòng bếp để mặc bên ngoài ngồi một mình Nguyễn Anh. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Đợi cho bản thân tỉnh táo, con bé rồng này đã biến mất rời đi từ bao giờ rồi.
“Thằng bé à, cho đi Shokugeki thế giới đào tạo rồi”.
Bước ra từ một cánh cửa, Nguyễn Anh ngay lật tức cảm nhận được nơi này có gì đó khang khác.
Lần này, rốt cuộc cũng nhận được đáp án như mong muốn.
Múc một muỗng canh lên thử đầu tiên, ngay lật tức hương vị quen thuộc trong miệng, nhưng khác ở chỗ, nó như được phóng đại lên, ngon lành hơn.
“Đấy mang về đi, bao giờ ăn hết thì đến lấy”. Nguyễn Anh còn làm sao không biết được tính cách của con bé này cơ chứ, lại nữa, bản thân còn vô cùng yêu quí và mến con bé này lên cũng không tiếc gì tí đồ, nếu mà có tiếc, thì đúng thật là bản thân mình quá nhỏ mọn rồi.
Con người, không khí nhà cửa được trang trí tươm tấp, như là chuẩn bị cho ngày lễ gì đó.
Tohru nghe mà nước bọt, không tự chủ mà rơi xuống.
“Ngồi chờ chị tí, chị đi nấu ăn”.
Dù gì thì gì, thế giới hiện đại luôn là dễ dàng có thể thu thập thông tin hơn, huống chi ở đó còn có boss Mana nữa, vậy thì lại càng dễ.
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.