Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 155: Sự Xuất Hiện Đáng Ngờ Của Tohru
“Alo, Nguyễn Anh à, có ở đây không”. Trọng Hải cố tỏ ra bình tĩnh hết sức có thể, để giao tiếp với thằng cu em này của mình.
“Nghĩ cái gì vậy trời, không phải đã giao cho Tohru nhiệm vụ bảo vệ mọi người sao?” nhẹ búng trán của Tohru, Nguyễn Anh không hiểu con bé này đang nghĩ gì nữa, câu hỏi bình thường thành thử ra là ghét bỏ.
“Tohru còn có việc, phải đi về trước, không cùng Nguyễn Anh ăn được”.
Nguyễn Anh quá mãnh liệt, tuy sức mạnh không bằng nàng, độ bền không bằng nàng, nhưng được cái nàng không thể phản kháng được, thế mới đau cơ chứ.
Cái đứa mà đâm mình ngã chổng vó, lại là người mình quen thuộc vô cùng, Tohru, con bé long nữ bộc.
Đầu óc hơi choáng váng vì cú v·a c·hạm vừa rồi, lắc lắc cái đầu cho tỉnh táo đôi chút.
Vội vội vàng vàng túm lấy chiếc khăn ở dưới đất, chạy vào thay quần áo.
Khuôn mặt con bé lúc này, ngây thơ vố số tội bộ dáng đầu hơi cúi xuống, hai bàn tay miết vào nhau, một bộ tội lỗi vô cùng.
“Bớt lại đi, nói, sao lại đến đây”. Nguyễn Anh không thể nhịn được hành động của con bé này nữa, nói về độ diễn, hình như càng lâu ngày, trình độ của con bé này càng lên cao thì phải, bản thân mình, kẻ biết rõ con bé mà không cần thận là y như rằng dính chưởng ngay.
Vội vàng gật đầu, Tohru sợ mình mà phản kháng, lại bị Nguyễn Anh lôi ra xử phạt.
Mệt c·hết đi được cơ chứ, Nguyễn Anh mệt mỏi thôi rồi, niềm vui đang thảnh thơi b·ị đ·ánh mất hoàn toàn.
Nghe lời Nguyễn Anh nói, tưởng được tha thứ, ai ngờ lại nhận được câu nói như vậy, khuôn mặt lật tức ủ rũ lầu bầu.
Thân ảnh đè hết lên người Nguyễn Anh, che mất tầm nhìn khiến Nguyễn Anh không thể thấy hoàn cảnh hiện tại, mà chỉ biết kêu u u ớ ớ.
Nguyễn Anh chỉ có thể bất đắc dĩ mà lên tiếng.
“Ngồi yên đấy, chờ một lát”.
Hai tay ôm trán, cái mỏ chu ra, Tohru lẩm bẩm.
“Lần đầu không tính, đó là khi kí kết khế ước, bắt buộc mới thấy a”. Giọng nói có chút buồn phiền vang lên.
“À, tại mai anh có việc phải đi mấy ngày, sợ đến lúc quay lại đưa cho em thì đã muộn, với cả đây cũng là cơ hội tốt cho em đó à, xem xem một công ty game lớn vận hành như nào, mà thôi nhá, giờ anh có việc rồi, đi đây, nhớ phải đến đấy nhá”. Ông anh Trọng Hải nói một tràng dài liên tục, có vẻ như đang bận chuyện gì đó thì phải.
“Không có ở đây thì ai nói chuyện với anh à, mà thôi đi, anh có chuyện gì thì nói thẳng ra, em không có thời gian đâu”. Vẫn là Nguyễn Anh, rất chi là thích dài dòng, không thích đi thẳng vào vấn đề.
“Được rồi, được rồi đừng có giả bộ nữa, có phải là lần đầu tiên nhìn thấy đâu mà, nói đi sao lại đến đây”. Nguyễn Anh không thể hiểu nổi chuyện xảy ra trước mắt, có chút muốn cự, mà lại cự không có được.
Vì là sống một mình, lên Nguyễn Anh khá buông thả, cứ vậy mà đi đến nhà bếp, mở tủ lạnh, lấy ra một ly sữa mà uống.
Nguyễn Anh chả còn cách nào hơn là bất đắc dĩ đồng ý, biết thừa ông anh này nếu muốn, thì dù có đi công việc, cũng có thể đưa cho mình. Nhưng vì ổng thù dài, thế là từ việc đơn giản bị phức tạp hóa nó lên.
“Người ta phải có việc mới được đến sao”.
Cảm giác uống sữa lạnh sau khi tắm nước nóng luôn là số một. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Cánh tay chỉ vào từ thùng cao nhất bắt đầu nói.
“Làm gì a?” Nguyễn Anh nghi hoặc mà hỏi, sang công ty ông anh, không hiểu ổng đang nghĩ gì nữa.
Mất mấy phút sau quay lại, nhìn vẫn cứ đứng đực ra đấy, Nguyễn Anh cảm giác con bé này thật là.
Nguyễn Anh sao không thể hiểu ý nàng cơ chứ, ngăn cản nàng lại, bắt con bé ngồi tại ghế mà chờ.
“Tóm lại là các nàng muốn Nguyễn Anh, thứ 7 chủ nhật tuần này đi gặp các nàng tại tửu lâu nhà Luu Pai”.
Có vẻ cảm nhận được sự bất lực của Nguyễn Anh, thân ảnh này vội nàng đứng dậy, giúp đỡ nâng Nguyễn Anh đứng lên cùng mình.
Tohru nghe đến ăn ánh mắt sáng lên, rồi lại nghĩ đến cái gì, con mắt buồn rười rười, nhìn Nguyễn Anh mà nói.
Một thân ảnh bất ngờ xuất hiện đâm thẳng vào Nguyễn Anh, tuy không đau đớn, những cả Nguyễn Anh cùng thân ảnh này lộn một vòng tròn.
“Kia là thùng thịt xông khói, dưới là nước uống, dưới là khô gà, bên cạnh chân gà xốt thái, chân gà xả tắc, bánh tráng.. vân vân và mây mây”. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
“Vậy, vậy Nguyễn Anh không ghét bỏ Tohru chứ”. Con mắt tràn ngập ánh sáng nhìn về Nguyễn Anh, mong đợi vô cùng.
Nhưng khác ở chỗ, lần này theo Nguyễn Anh còn có mười mấy thùng trắng được bọc kín.
Ánh mắt từ từ nhìn xuống phía dưới, không biết từ bao giờ cái khăn quấn thân đã rơi ra rồi, làm cho cơ thể đang hở phần trên, đang cởi trần thành cởi truồng.
Ánh mắt Nguyễn Anh từ từ nhìn về phía người nâng mình lên, con mắt lật tức ngơ ngẩn.
“Được rồi, đã ăn chưa”.
Tắm rửa mới xong xuôi, lúc này Nguyễn Anh chưa thay quần áo mà chỉ quấn cái khăn quanh người.
Quyết định đứng lên tắm rửa, cho nó thỏa mãn đầu óc đôi chút.
Nói Tohru làm một bộ muốn rời đi ngay lật tức.
Nguyễn Anh nghe mà gật đầu, nhìn về phía trước mắt mình đang ngồi quỳ Tohru nói.
Mười lăm phút sau, Tohru rốt cuộc đầu hàng, vô cùng ngoan ngoãn mà khai hết ra.
Uống một hơi hết cốc sữa, Nguyễn Anh mang cốc đi rửa, rồi đặt cốc về vị trí cũ.
Đột nhiên, cảm thụ ở dưới mình có chút man mát, nghĩ ra điều gì đó cả cơ thể cứng đờ lại.
Giọng điệu ‘ mềm manh’ bộ dáng ‘sợ sinh’ nhưng Nguyễn Anh sao có thể bị lừa được, lại tức giận mà búng trán con bé này.
“Ah là lấy cái vé dự thi ấy, dự thi 2 tuần sau ấy”. Trọng Hải như thực chất mà đáp, không dấu diếm, cũng không chút lòng vòng nào.
Nói một tràng dài, không cho Nguyễn Anh chen lời vào, ông anh Trọng Hải cúp máy.
Suy nghĩ như vậy, nhưng lời nói ra thì khác. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Má con bé này lì thiệt, buộc Nguyễn Anh phải dùng ‘ gia pháp’ hầu hạ.
Nguyễn Anh cảm thấy sai sai a, không phải bình thường con bé sẽ xông lên ôm mình cơ mà, sao hôm nay lạ vậy.
“Chẳng lẽ, chẳng lẽ không có việc thì Tohru không được đến đây sao”. Tohru nói tiếp, giọng nói đã mất đi sinh khí mười phần bên trong, không còn tươi mới như trước.
Thỏa mãn tâm trí và linh hồn, tiếp sức cho bản thân làm việc.
“Thế ông anh không đưa cho em được à”. Nguyễn Anh có chút bất đắc dĩ đôi phần, có mỗi cái vé, vậy mà ông anh còn phải bắt bản thân đi đến công ty nữa, chắc chắn là tư thù rồi.
“Uh, anh cũng đang bận, nói nhanh nè, mai em có thời gian không, sang công ty anh một chuyến?”. Trọng Hải vẫn nói với giọng bình tĩnh, thể hiện uy quyền của một tên tổng giám đốc đỉnh cao nhân sinh đời người.
Chốc lát sau, cả phòng vang lên tiếng cười vang dội, may là Tohru đã đặt sẵn kết giới, nếu không thì có người đi qua nghe được, lại tưởng bên trong có người chơi đá, lại kêu cảnh sát thì c·hết. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Bây giờ, Nguyễn Anh mới bắt đầu đi thay quần áo, ai ngờ đâu một chuyện bất ngờ xảy ra.
Vừa tắm vừa hát linh tinh, tắm tắm gội gội, Nguyễn Anh không để ý, từ mộ nơi xa, đang có một thân ảnh cấp tốc phi tới mình. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Chương 155: Sự Xuất Hiện Đáng Ngờ Của Tohru
Đặt đống thúng này xuống đất, Nguyễn Anh kêu gọi Tohru đến chỗ mình.
Nguyễn Anh muốn xem xem, ai mà dám cả gan xông vào nhà rồi đâm cho mình một cú trời giáng như vậy.
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.