Nhiều Truyện.com truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 123: Quán Cafe " Nga Linh"

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 123: Quán Cafe " Nga Linh"


Nguyễn Anh lúc này lại lên tiếng.

Biểu hiện của Hiền Linh, sao có thể qua mắt được cô gái tên Quỳnh Nga này chứ, ánh mắt phức tạp mà nhìn về phía nàng.

Thật không sai khi có câu, gái xinh thường chơi theo hội, Hiền Linh đã dễ thương rồi, cô gái tên Quỳnh Nga cũng không chút nào kém cạnh.

Không phải nói là đứng cạnh tên đàn ông duy nhất kia, tên này cho nàng một cảm giác gì đó là lạ, không mấy phản cảm.

Mọi người cũng vô cùng nhanh chóng theo sau bước đến, trong khi đó, hai ông bà Nguyễn Anh cùng Thảo Mai, di chuyển vô cùng chậm chạp.

Mọi người hiểu ý, theo chân Hiền Linh đi lên, Nguyễn Anh là người đi sau cùng, liếc nhìn cô gái trước mắt, rồi lại thu vào tầm mắt quán này nét đẹp.

Hiền Linh vô cùng quen thuộc, nhẹ đẩy cánh cửa ra, dẫn mọi người tiến vào quầy.

“Vậy xin chào mọi người a, tôi là Quỳnh Nga, một trong những người sáng lập tiệm cà phê này”. Quỳnh Nga nhìn bạn mình một chút, lại nhìn về phía đám người, chậm rãi lên tiếng, thể hiện ra một bộ vô cùng nghiêm túc, lại không khiến người nghe có cảm giác xa lánh chút nào.

Được thiết kế với cửa kính hai chiều, bên trong nhìn ra bên ngoài được và ngược lại cũng vậy.

“Xin lỗi, cửa hàng chúng tôi hiện tại đã hết chỗ, mong quý khách thông cảm cho”.

Trên người mặc lấy trang phục của nhân viên công tác.

“Hiền Linh a, có thể nói cho mọi người biết, vị này là”. Nguyễn Anh cười cười nói

Từ bên ngoài, nhìn vào bên trong, thấy rõ ràng hơn cả là đã trật kín bàn, không còn chỗ ngồi nữa.

Cũng có chút may mắn, đường đến quán của Hiền Linh không mấy xa, chỉ qua có hai, ba đoàn người đã đến rồi.

Từ cửa ra vào, có thể dễ dàng nhìn thẳng đến Quầy nước mở, nơi có thể dễ dàng quan sát cách cửa hàng pha một ly nước, thấy được một người có vẻ là một nữ phục vụ đang đứng quầy.

“Phù, may là vẫn kịp”. Mọi người nhẹ thở ra một hơi, nhìn cảnh tượng trước trước mắt, trừ Hiền Linh ra, mặt mũi ai lấy cũng vô cùng choáng ngợp. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

“Đúng, là bạn”. Hiền Linh nghĩ, cô bé này thực sự quan tâm đến hai chữ bạn, có lẽ đối với cô gái nhỏ nhắn xinh xắn đáng yêu này, bạn, thực sự là vô cùng quang trọng. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Nếu không làm vậy, tí nữa muốn tìm được người trong đám đông quá khó khăn, thảo nào cũng phải chờ cho lễ hội kết thúc mới tìm được, biết điều đó, nên ai lấy cũng không thả lỏng, vì quả này mà thất lạc, thì đúng là xác định luôn đi.

Tình thế có vẻ không ổn lắm, Nguyễn Anh nhanh trí đứng ra.

Hiền Linh lẩm bẩm trong đầu, đây là lần đầu tiên, có người công nhận là bạn của cô ngoài Quỳnh Nga. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

“Đây là Quỳnh Nga, là bạn của Hiền Linh, cũng là người cùng Hiền Linh thành lập tiệm cà phê này”. Từ giọng nói đấy, có thể dễ dàng nghe ra tâm tình vui sướng trong lời nói của cô bé Hiền Linh. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Ánh mắt của cô nàng này nhìn về phía mọi người, không hiểu sao, bản thân lại cảm thấy khá thoải mái khi đứng cạnh mấy người này.

Hiền Linh càng cười tươi hơn trước lời nói của Quỳnh Nga, cũng đồng thời nói luôn lí do bản thân đến đây.

Chương 123: Quán Cafe " Nga Linh"

Lúc sau nữa, mới thấy hai người này đến, nhưng không còn thấy hai người cầm tay nhau nữa, chỉ biểu hiện ra một bộ rất bình thường.

“Thảo nào”. Nguyễn Anh nhẹ nhàng mà lẩm bẩm, từ trước khi vào tiệm cà phê này, nhìn thấy bảng tên, Nguyễn ANh đã có chút suy đoán rồi.

Có chút kinh ngạc trước hành động của nàng, nhưng mỡ đã dâng đến miệng làm sao mà không húp cho được, Nguyễn Anh cũng nhẹ nhàng mà lắm lấy đôi tay của nàng.

“Quỳnh Nga, ngẩng đầu lên”.

Nhìn qua một lát, không chỉ là mặt đường, mà mọi quán đều đã chật kín người.

Nhìn thấy trước mặt mình, đây không phải là chị em của mình sao.

Nhìn ngó một chút, xác định không thiếu người, Hiền Linh dẫn đầu mọi người tiến vào quán cà phê.

Nguyễn Anh nói, quay lại ra hiệu cho mọi người, ngay lật tức Hải Ninh, cùng Thảo Mai các nàng hiểu ý, cũng phụ họa theo.

Nhìn vào tiệm cà phê, tạo cho người cảm giác về những gì hồi xửa hồi xưa ở Thập Niên 2000.

“Đây là…”.

Các cô gái nghe vậy, vội vàng đi, may là khoảng cách từ chỗ quán ăn này, đến với chỗ quán cũng không xa lắm, chỉ mất tầm 10 phút là đến nơi.

Vì hai người là những người đi cuối, lại do đám đông che chắn, mấy cô gái đi trước không nhìn thấy điểm này.

“Ồ muốn mở tầng 4 đúng không, nếu bà chủ muốn thì đơn giản mà thôi, mọi người theo Hiền Linh tiến lên trên trước đi, tôi còn có việc không thể theo lên được”. Quỳnh Nga khi nói chuyện với Hiền Linh vô cùng khác, là người ngoài cũng có thể nhận thấy được sự thân thiết của hai người, bởi chỉ khi người ta thân với nhau, mới có thể đùa cợt với nhau một cách tự nhiên như vậy mà thôi.

Linh, chắc chắn từ tên của Hiền Linh, vậy Nga thì sao, bây giờ đã rõ rồi, không còn thắc mắc gì nữa.

Thảo Mai đứng cạnh Nguyễn Anh, không tự chủ là nuốt nước bọt, tay của nàng không biết là vô tình hay cố ý, lắm lấy bàn tay của Nguyễn Anh.

Dù gì, có chuyện gì xảy ra hay không cũng chỉ có trời biết, đất biết Nguyễn Anh biết, Thảo Mai biết mà thôi.

Nụ cười tươi hiện lên khuôn mặt.

Sau cái ôm nồng nhiệt, Quỳnh Nga cũng đã chú ý đến sau lưng của Hiền Linh đám người, nhìn về phía Quỳnh Nga, muốn một lời giải thích.

Vội vàng rời khỏi chỗ quầy, cho Hiền Linh một cái ôm.

Đi đến trước nữ nhân viên, người này đang ngồi trong quầy tính toán gì đó, cảm nhận được có người tiến đến, người này không hề ngẩng đầu, vẫn chăm chú vào việc của mình miệng thì nói.

Thứ đầu tiên đâ[j vào mắt, là tấm biển hiện màu đen chữ trắng, trên đó ghi hai chữ “Nga Linh” uốn lượn nhịp nhàng, không quá bắt mắt nhưng lại thu hút ánh nhìn.

Âm thanh quen thuộc vang lên, người nhân viên theo bản năng ngẩng đầu.

“Là bạn sao?”. Hiền Linh nhìn về phía từng người một.

Quỳnh Nga có chút áy náy mà nhìn mọi người, cánh tay chỉ về số lượng khách đang ngồi kia.

Được Hiền Linh giới thiệu, Quỳnh Nga cũng không thể để cho cô nàng này khó xử được, cũng nở một nụ cười.

Mọi người cũng vô cùng bá·m s·át Hiền Linh, người bám gần người, để tránh thất lạc nhau. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Trước mặt họ lúc này là đoàn người rộng lớn chen chúc vào với nhau, liếc ngang liếc dọc, đâu đâu cũng là người.

Hiền Linh nghe vậy, có chút vui sướng mà ôm lấy bên cạnh Quỳnh Nga mà giới thiệu.

Mọi người cũng chả suy nghĩ gì nhiều, ai mà nghĩ được, trong khoảng thời gian ngắn như vậy, hai người có thể làm gì nhau, huống chi đây còn là chỗ đông người cơ chứ.

Nàng tính nói gì đó, lại ngơ ngác không biết nói gì, bởi nàng cũng không biết rốt cuộc mối quan hệ của mình cùng những này mới quen người là như thế nào.

Lúc này ai lấy mới có cơ hội chiêm ngưỡng quán cà phê của Hiền Linh.

Lúc này mọi người mới có thể thấy rõ được cô gái này, cô gái tên Quỳnh Nga này, không mấy cao, nhìn qua chưa được m6, nhưng bù lại, nhan sắc thì miễn bàn, khuôn mặt trắng bóc, để mái ngố, cùng bện tóc thành hai trùm bên đầu.

Với tư cách là người duy nhất biết quán cà phê ở đâu, Hiền Linh làm người dẫn đầu, chen chúc lên đám người đông đúc.

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 123: Quán Cafe " Nga Linh"