Nhiều Truyện.com truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 122: Đi Đến Tiệm Của Hiền Linh

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 122: Đi Đến Tiệm Của Hiền Linh


Nguyễn Anh nghe, lau trên chán không tồn tại mồ hôi, chả lẽ lại nói là mình kêu ông về, không được không thể để mấy cô bé này biết.

“Vậy à, ông anh này vô trách nhiệm thật, đi mà không nói cái gì cho ai cả”. Thảo Mai có chút bất mãn mà nói, có vẻ rất không thích như vậy Hoàng Minh. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

“Ủa, anh Hoàng Minh đâu rồi, không tìm thấy anh ấy à”. Ăn đã gần như no cái bụng, bụng căng căng cả lên rồi mới nghĩ đến người khác, thật đúng là chỉ có cái này vô tư không lo nghĩ chút nào Thảo Mai mới làm được.

“Với cả, tiệm cà phê này, Hiền Linh chỉ ra tiền thôi, còn bạn Hiền Linh mới là người làm tất cả”. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Theo lời của Hiền Linh nói, ở chỗ bắn pháo hoa, cụ thể địa điểm được bắn lần này chia ra làm hai nơi, một là ở Hoàn Kiếm, hai là Vườn Hoa Lạc Long Quân.

Lời nói của cô nàng này cũng khiến cho ngồi gần đó 3 cô gái khựng lại, trong đầu hiện lên sự tội nỗi. Ăn gần xong rồi, mới nhớ đến ông anh này.

Nhìn lại bản thân mình đi, ngoài cái tài năng game thủ, cùng chút tự tin ra, đúng là không còn gì cả.

“À xin lỗi, mọi người có thể đi đến quán của Hiền Linh, có thể xem được a”.

Mà cả mấy bà kia nữa, đừng tưởng tôi không để ý, biểu hiện của mấy bà xuất hiện rõ hết trong mắt tôi rồi, nếu không phải Thảo Mai hỏi, có khi không bao giờ nhớ luôn ấy cơ chứ.


Hải Ninh cùng Nguyệt Thanh là người dẫn đầu, ngay sau Thảo Mai, cũng tương tự múc cho mình chút thức ăn từ nồi lẩu này.

Mấy cô gái cũng mang tâm trạng như vậy, bầu không khí đang vui vẻ lại lâm vào sự buồn bã. Hiện tại chả ai muốn nói gì nữa.

Cái này Thảo Mai sao mà biết được cơ chứ, bởi theo quan niệm của nàng, vật hiếm thì quý, đối với nàng, nọ gia vị này là đồ hiếm, chỉ có thể tìm được ra từ trong tay Nguyễn Anh mà thôi, nên có cơ hội là thó luôn.

Khuôn mặt của Hina ngay lật tức tràn ngập niềm vui, cô bé thật là dễ đoán mà.

“Hừ” vẫn không có chút hài lòng lắm, nhưng lần này Thảo Mai không phản ứng thái quá nữa.

Thảo Mai lúc này có vẻ như khá là no bụng, mới nhớ tới một chuyện mà hỏi.

Nguyễn Anh chen ngang, ngắt lời của mọi người, một tay chỉ đồng hồ treo tường, một bên thúc d·ụ·c.

Chương 122: Đi Đến Tiệm Của Hiền Linh

Mọi người lại từ chuyện của Hoàng Minh đi ra, tiếp tục thưởng thức món ngon nơi đây.

Nhìn trước mặt mình ngon lành thức ăn, Thảo Mai dùng một tay múc chút nước, tay còn lại gắp chút thịt, cho vào cùng một cái muỗng, một lần thưởng thức.

“Thôi, dừng lại, giờ phải đi đến quán chị nói đã, còn có mười mấy phút nữa là bắn pháo hoa rồi”.

“Quán của Hiền Linh”. Thảo Mai cùng Hải Ninh đồng thanh mà nói.

Qua lời giải thích của Hiền Linh, mọi người như lấy lại sức sống, không còn buồn nữa vui vẻ hẳn lên.

“Bớt giận lại a, dù gì cũng là trường hợp bất khả kháng, chắc là ông anh lo lắng quá, nên mới quên vậy thôi”.

Ăn xong, ai cũng mang trong mình tâm trạng háo hức, nhất là Hina, đây là lần đầu đến với quốc gia này, lại còn đúng lúc có lễ hội pháo hoa nữa. Giờ lại nghe không được đi, Hina làm sao mà không buồn bã cho được cơ chứ.

Đứng bên cạnh Thảo Mai, Nguyệt Thanh không nhịn được nữa, hỏi ra sự tò mò trong lòng mình. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Một lần thì thôi đi, đến lần thứ hai, 3 cô gái còn lại không chịu được nữa, cũng học theo bộ dáng của 3 người, làm theo động tác đó, rất nhanh lại có thêm 3 người gia nhập vào đoàn đội.

Nhẹ nhàng gật đầu, bắt đầu giải thích cho mọi người hiểu.

Làm động tác có chút tương tự nàng, không lâu lắm cũng vô cùng thỏa mãn mà kêu lên.

Nguyễn Anh nhìn 6 cô gái này, thực sự là muốn cười nhưng lại phải kiềm chế, thế này mới là cuộc sống chứ.

Nguyễn Anh nhìn trước mắt, một bộ đã no căng diều Thảo Mai, không biết phải nói gì bây giờ được cơ nữa. Ăn chán chê rồi, mới để ý rằng tại đây thiếu người.

“Ông anh có việc, phải đi về trước à, có vẻ là việc gấp hay sao ấy, nên đã đi từ chiều rồi. Lúc em gọi cho ông, thì ông đã trên đường về nhà rồi”. Nguyễn Anh bắt đầu từ tốn chậm dãi mà nói cho mọi người nghe.

“Nè, Hiền Linh tự làm hết sao, cái việc mở quán cà phê ấy”.

Nguyễn Anh nói lên suy nghĩ của mình.

Người tài xế ngồi đằng trước, hơi chút lo lắng mà hỏi.

Vì bản thân nàng có kinh nghiệm rồi, Nguyễn Anh sẽ không nói gì với hành động của nàng, thậm trí còn có chút thích thú nữa.

“Thế là thế nào a” Hải Ninh cũng bị cuốn hút lấy, tò mò mà hỏi. Bên kia Joon Yoo cùng Hina, người đang ngồi nghe chăm chú lời tường thuật lại, người thì đang cố nghe hết câu chuyện để nói lại cho người sau nghe.

Chủ nhân bị bệnh, là kẻ hầu người hạ, không hỏi han sao được.

Đằng kia, đang ngồi trên một chiếc xe Hoàng Minh hắt xì một cái, lấy tay nhẹ di mũi.

Và nàng có một quán cà phê 4 tầng gần chỗ bắn pháo hoa ở chỗ số 2.

Hiền Linh nghe vậy, ngẩn người, vội vàng xua tay đáp.

“Không phải a, cái này tiệm cà phê, là Hiền Linh cùng với một người bạn thành lập”.

Bên kia Hina, tuy không biết được Hiền Linh đang nói cái gì, nhưng vẫn may mắn là Joon Yoo bên cạnh nàng hiểu, lấy đại khái ý tứ nói cho nàng hiểu.

Nghĩ là như vậy, nhưng vẫn phải trả lời cho mọi người biết, dù gì thì cũng là ý tốt.

“Thiếu gia, làm sao vậy”. Có vẻ như người tài xế khá quan tâm đến sức khỏe của Hoàng Minh, hay nói đúng hơn là lo lắng đến an nguy của bản thân mình.

Giờ mà có đi đến địa điểm bắn, tuy là vẫn kịp nhưng đảm bảo giờ phút này, nơi đó đã vô cùng đông người và trật trội.

Bình thường thì bắn pháo hoa, chỗ của nàng theo như lời kể, thì là vị trí đắc địa để xem pháo hoa. Vậy thì phải không còn chỗ chứ.

“Không có gì đâu, chú không cần lo, tập trung vào đường đi”. Hoàng Minh từ chối cho ý kiến nói, chỉ là một cái hắt xì thôi, không đến mức phải làm quá lên, bản thân không phải là một cái công tử bột.

Như để khẳng định thêm bản thân chả có bao công sức, Hiền Linh còn nói thêm.

Ăn uống, tận hưởng cái đẹp, luôn là một trong những sở thích của Nguyễn Anh.

“Có thằng nào nhắc đến mình a”. Hoàng minh nghĩ nghĩ trong đầu.

Những đĩa thức ăn, tưởng như khá nhiều với 7 người, vậy mà lại nhanh chóng hao giảm gần hết, 6 cô gái nhìn trông ăn không có lực, lại ăn hết sức ngon lành.

“Ngon thật”. Mấy cô nàng trong đầu, đồng loạt hiện lên suy nghĩ như vậy. Quả không hổ là xuất phẩm đến từ Nguyễn Anh, chắc chắc là tinh phẩm.

“Ăn đã ăn xong rồi, tí nữa lễ hội pháo hoa tổ chức, giờ đi vẫn kịp nhưng sẽ không có chỗ đứng ngồi a”. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Thảo Mai xúm lại bên Hiền Linh, ánh mắt tràn ngập ánh sáng, nàng cảm thấy bản thân hâm mộ cô gái này rồi, cô gái nhìn qua không hơn kém bản thân bao nhiêu, vậy mà lại có hẳn một quán cà phê do mình làm chủ.

Nhưng khi nghe nàng giải thích, ai cũng hiểu được rõ ràng hơn, hóa ra tầng thứ 4, không đối ngoại mở ra, nói túm cái váy lại thì còn nguyên một tầng, không có khách, mọi người có thể đến đấy. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

“A, vẫn ngon lành như thế a”. Động tác của nàng quá có tác động đến thị giác, khơi gợi lên thêm ham muốn, muốn ăn của các cô gái.

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 122: Đi Đến Tiệm Của Hiền Linh