Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 121: Ăn Uống Vui Vẻ Bên Cạnh Những Người Mình Quan Tâm, Cũng Không Đến Nỗi Tệ Lắm
Dùng chính chuyên môn của bản thân( Méo biết miêu tả thế nào) Nguyễn Anh nghĩ theo mặt bằng chung, những món ăn vượt hơn cả.
Quán ăn trước mắt mọi người khá là bình thường, phải nói là không hề đặc sắc lắm. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Khuôn mặt của Joon Yoo cấp tốc đỏ lên, may là giờ trời đã tối, khó mà có người nhìn ra được dị dạng trên khuôn mặt nàng.
Một bộ nũng nịu, nhìn Nguyễn Anh, đôi mắt uông uông, không khác nào một chú cún con.
Nói hiện tại mọi người đang ngồi ở cái bàn tròn, mọi người tạo thành một vòng, Nguyễn Anh ngồi giữa Thảo Mai cùng Hina.
Hiền Linh trong trường hợp này cũng vậy, đã đồng ý, thì sẽ làm hết sức có thể.
Rất quen thuộc với quán, Hiền Linh nhanh chóng gọi lên những món ăn ngon nhất quán.
Thảo Mai không biết tại sao lại để bát mình xuống, làm ra hành động như này, mọi người cũng dừng đũa, chờ đợi lời giải thích của nàng.
Cái thứ như đá đồ chơi này, vừa mang ra, không chỉ Thảo Mai, mà vô cùng quen thuộc nó Hải Ninh cùng Nguyệt Thanh, ánh mắt sáng lên, theo bản năng nuốt nước bọt.
“Tôi, tôi được sao”. Hiền Linh lại có chút ấp úng mà lên tiếng, đối với cô nàng này có vẻ việc làm này là lần đầu lên mới vậy.
Như một thói quen, Thảo Mai từ tay Nguyễn Anh chụp lấy hũ gia vị, rắc một chút vào nồi lẩu cháo, rồi theo tất cả các đía thức ăn, cũng đều rắc lên cái này gia vị. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Không đạt được điều mình mong muốn, Thảo Mai có chút tức giận, đang định thể hiện trước mặt người khác, lại bị Nguyễn Anh không hiểu ý.
Nguyễn Anh với tư cách là đầu bếp đỉnh cao của Shokugeki thế giới, rất nhanh phát hiện ra điểm đặc biệt của những món ăn này.
Đây là lần đầu Hiền Linh đươc trông cậy như vậy, việc này tuy nhỏ nhưng đối với Hiền Linh, nó lại như một sự khẳng định vậy. Không nói quá khi đối với một người không bị coi trọng, được coi trọng trong một việc nhỏ, người này cũng sẽ làm hết minh.
“Là tôi sao”. Hiền Linh tự nhủ nói, cô có chút không chắc lắm.
“Được rồi, vậy mọi người đi ăn tối đi”. Nguyễn Anh lên tiếng, cũng coi như là giải vây cho cô nàng này.
“Hiền Linh có sẵn sàng làm hướng dẫn viên ẩm thực hôm nay cho mọi người được không”. Nguyễn Anh cười cười, dẫn đầu lên tiếng nói cho mấy người nghe. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Chiêu này thì không bao giờ nàng thất bại được, đã có bao lần kinh nghiệm thành công, Thảo Mai chắc chắn lần này cũng vậy.
Nguyễn Anh nhìn cánh tay trắng muốt, chìa sang phía bên cạnh mình, giả bộ không hiểu, nhìn Thảo Mai với bộ dáng ngơ ngác.
Hiền Linh dẫn mọi người đến một cái quán trong ngõ, quán ăn mà cô cho là ngon nhất mà bản thân mình từng ăn.
“Đồng ý”. Mấy người đồng thanh mà lên tiếng nói.
Đặc biệt, có vẻ như toàn bộ những đĩa thịt này làm từ thịt tươi, với ánh mắt của bản thân, Nguyễn Anh khẳng định như thế.
Mọi người, bao gồm cả Nguyễn Anh đã cầm sẵn bát trên tay, chờ đợi thịt lần nữa chín, sẽ bắt đầu thưởng thức món ăn này.
Tuy hơi có chút thất vọng, nhưng không ai nói câu nào, theo chân Hiền Linh vào bên trong.
Dùng hết trí nhớ, vận dụng tất cả, để cho mọi người có một bữa tối thơm ngon. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Chính giữa đặt một nổi lẩu cháo, Nguyễn Anh nhìn mà hơi kinh ngạc.
Kể ra cũng hay, từ một bát cháo mà có bao cái thứ để nói, bao thứ để nghĩ, từ một chi tiết nhỏ, ta có thể hóa nó thành một vấn đề lớn.
Rồi như không có gì xảy ra, lẫy một cái muỗng, khuấy đều nồi lẩu, dẫn đầu múc vào bát của mình một tí nước, một tí thịt.
Nhìn qua, đây chỉ là một hũ gia vị mà thôi, có cần phản ứng quá như vậy không cơ chứ.
Đi được đến ra bên ngoài cổng, Nguyễn Anh dừng bước lại, mọi người tò mò không hiểu sao lại dừng lại.
Đương nhiên Nguyễn Anh cũng chỉ nghĩ vậy thôi, dẫu cho chuyện gì đến, cũng trả làm gì được Nguyễn Anh, là một tên có buff bẩn nam nhân, Nguyễn Anh có tư cách nói những lời này.
Hành động của Thảo Mai khiến Nguyễn Anh bất đắc dĩ, con bé này thật là, nếu thích thì có thể nói a, Nguyễn Anh không thiếu.
Nói về kinh nghiệm, mọi người liền nghĩ ngay đến cô bé Hiền Linh này, lí do cũng vô cùng đơn giản mà thôi, vì Hiền Linh là gái Hà Thành, nói về độ hiểu biết, có thể không đến mức quá uyên thâm, nhưng so với những người ở nơi khác, chỉ có hơn chứ không có kém được.
Đợi cho nồi cháo sôi, Hiền Linh như vô cùng quen thuộc, bắt đầu gắp rau, thả thịt vào nhúng, cho thêm một chút loại nấm, cùng vài ba miếng lòng.
Cũng đúng thôi, sao có thể so sánh hai thế giới khác nhau với nhau được, kể cả bây giờ có nói với Nguyễn Anh rằng, thật ra thế giới này đã có người định cư trên mặt trăng, cũng có khả năng tin được. Nói quá lên cũng chỉ để khẳng định một điều, thế giới này chắc chắn không thể 100% giống kiếp trước của Nguyễn Anh.
“Đúng a, chứ ai còn có kinh nghiệm ở đây nữa”. Mọi người đồng loạt lên tiếng, khẳng định nó cho Hiền Linh nghe.
Lại không thể như bình thường dùng vũ lực, bắt Nguyễn Anh quy phục. Thảo Mai đành phải sử dụng chiêu cuối.
“Đương nhiên là được á”.
Lần này, mọi người vô cùng đồng ý với lời nói của Nguyễn Anh, ánh mắt tràn ngập hi vọng nhìn về phía Hiền Linh, mong đợi sự đồng ý của cô nàng.
Làm xong, còn không thèm trả lại Nguyễn Anh, coi cái này như một bảo vật, cất gọn vào trong túi sách của mình.
Các cô nương nhất thanh đồng ý, với Nguyễn Anh dẫn đầu đi tìm quán ăn.
“Kinh nghiệm’. Mọi người không hẹn mà nhìn về phía Hiền Linh.
Trước sự chứng kiến có mọi người, Thảo Mai nhẹ nhàng thu tay lại, giơ đôi tay trằng nõn đưa sang bên cạnh Nguyễn Anh.
Dừng lại cuộc nói chuyện của mình, Hiền Linh nhận thấy được ánh mắt của mọi người, có chút ngơ ngác, vừa rồi lời Nguyễn Anh nói nàng cũng nghe thấy, cũng tò mò không biết người Nguyễn Anh nói là ai.
Nói đến đây, mới thấy được điểm khá đặc biệt, không phải tự dưng Nguyễn Anh nồi như vậy, mà là mọi người xếp như vậy, còn mục đích là gì chắc chỉ có người trong cuộc biết được mà thôi.
Biểu hiện của 3 cô gái quá rõ ràng, khiến còn lại Hina hai người, cùng ngồi bên kia Hiền Linh có chút không hiểu.
Và đương nhiên, như cô nàng này dự đoán, Nguyễn Anh không có sức chống cự trước cái đáng yêu của Thảo Mai.
Giờ như này, nàng hiểu rồi, bởi hiện tại, trừ nàng ra, có ai là người gốc ở đây đâu cơ chứ, cánh tay nhỏ nhẹ chỉ vào mặt mình, nhẹ giọng dò hỏi.
Để tránh lật thuyền trong mương mới được.
Mọi ánh mắt đổ dồn về phía Thảo Mai, khiến cô bé có chút ngại ngùng.
Bởi lẽ, món lẩu cháo này, ở kiếp trước thời điểm hiện tại còn chưa có, chưa phổ biến, hay chưa được đặt tên như này.
Dẫu cho đại khái không sai, nhưng không thể toàn nghĩ như vậy, phải có cách phòng hờ được mọi trường hợp.
Chương 121: Ăn Uống Vui Vẻ Bên Cạnh Những Người Mình Quan Tâm, Cũng Không Đến Nỗi Tệ Lắm
Quán này phục vụ rất nhanh, không cần tốn bao nhiêu thời gian, đã mang đủ món ăn lên rồi.
“Thay vì lần này kiếm quán ăn lề đường, không biết ngon hay dở, em muốn nhờ người có kinh nghiệm đến chỉ đường cho chúng ta”. Nguyễn Anh cười cười lên tiếng nói. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Khá là nhanh chóng, nổi nẩu sôi lên, mọi người vừa động đũa, lại bị một đôi tay cản lại.
Vội giơ tay đầu hàng, từ trong túi móc ra một cái quá quen thuộc hũ gia vị.
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.