Nhiều Truyện.com truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 120: Không Hổ Là Nguyễn Anh Có Khác, Thật Sự Khó Mà Liệu Được

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 120: Không Hổ Là Nguyễn Anh Có Khác, Thật Sự Khó Mà Liệu Được


Như thể ứng nghiệm với lời nói của mình, từ bên trong phòng vọng ra tiếng của Hina.

Không chờ đợi được nữa, Hina trở về chỗ ngồi của mình, bắt đầu công cuộc kể lại của mình.

Nói lẩm bẩm Nguyễn Anh dẫn đầu đi phía trước, càng gần càng thấy rõ hơn.

Nguyễn Anh gật đầu, quay lại nhìn đứng cạnh mình Hina cùng chị quản lí, dò hỏi ý kiến của các nàng.

Những điều trong mơ, thì chỉ có thể xảy ra trong mơ mà thôi, nghe tiếng của Hina, Joon Yoo vội vàng rời xa Nguyễn Anh, trở lại vị trí của mình.

“Uh”. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Nhìn nhóm 7 người, mà có đến 6 cô gái trước mặt, Nguyễn Anh không biết đây có phải là trong truyền thuyết nhân vật chính không, bởi chỉ có nhân vật chính mới được đãi ngộ như này. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Nghĩ tạm cái dàn ý, còn về nhà tạo xương sống sau, giờ trước hết là đi ăn cái đã.

Cánh tay từ cổ chân, dần dần mà lướt lên, không biết do cái kĩ năng quá bá đạo không, vậy mà ngoại trừ khuôn mặt ửng đỏ hơn nữa, Joon Yoo lại không phản kháng trước hành động này.

Đợi lúc sau, Joon Yoo như nghĩ thông một cái gì đó.

Nhóm có 7 người đi ăn, thì có mỗi mình Nguyễn Anh là nam, còn đâu là con gái, đã thế lại vô cùng xinh đẹp đáng yêu, mỗi người một vẻ cơ mà chứ.

Nguyễn Anh nhìn 6 cái xinh đẹp cô gái, cảm thấy thế giới này thật tuyệt vời, lên tiếng nói. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Cảm nhận xúc cảm trên tay, Nguyễn Anh như thằng biến thái, cảm giác có chút hưng phấn, trong khi đấy Joon Yoo lại cứng đờ người, đây là lần đầu tiên nàng bị một người khác phái sờ đùi, dù chỉ là sờ qua tất chân.

Được nước lấn tới, trong khi một tay đang tìm kiếm cánh rừng c·hết trong truyền thuyết, tay còn lại nhẹ mò đến bụng của nàng.

Thế là đoàn người đi đón từ 1 thành 3, đi đón Thảo Mai các cô nàng.

Chỉ may mắn là các cô gái này không bắt Nguyễn Anh đi theo, không thì cũng mệt c·hết Nguyễn Anh, không mệt xác nhưng mệt tinh thần a.

Mà cũng được, như vậy thì bản thân mình với cái tính cách sở hữu cực độ, thảo nào cũng không thích, vậy thì phải làm sao bây giờ.

Nguyễn Anh muốn, có thể ngay lật tức tiến đến bên cạnh nàng, nhưng bên cạnh đứng Hina cùng Joon Yoo thì không thể.

Joon Yoo đã kịp thời thức tỉnh, ngăn chặn lại hành vi của Nguyễn Anh, vội vàng nhẹ giọng nói một câu lập lờ nước đôi.

Đúng lúc này, có vẻ như đã mua sắm xong, 4 cô gái đứng dậy, vậy là theo cách này, mọi người gặp nhau.

4 cô gái có vẻ vẫn đang còn trong giai đoạn mua sắm của mình, vì cả 4 đang tụ tập tại trước một quầy bán đồ lưu niệm.

Kết nối điện thoại, Nguyễn Anh lên tiếng.

Đây không phải là nói, nếu không có Hina thì có thể tiếp tục sao, Nguyễn Anh đang dần sa đọa, suy nghĩ.

“Uống nước xong rồi, kể chuyện tiếp thôi”. Hina vô cùng đúng lúc mà lên tiếng, cảm tưởng như cô bé này căn vừa đứng đó xem hết thảy, đợi đến khi cơ hội thích hợp, liền nhảy ra bắt lấy cơ hội một cách mãnh liệt nhất.

“Alo, chị Thảo Mai à”. Nguyễn Anh nhìn số của điện thoại, thấy đó là số của cô bé Thảo Mai nhà mình, liền lên tiếng dò hỏi.

Nguyễn Anh cười cười, nháy nháy mắt, cho Joon Yoo một cái được ánh mắt.

Có phải là cố tình, hay đây là sự vô ý, Hina mà không nói gì, chị quản lý mà quên mất Hina tồn tại, thì có chuyện gì đặc sắc xảy ra chăng.

“Đừng a, trong phòng còn có Hina”. Cô nàng hoảng hốt mà lên tiếng, vội vã tránh ra bàn tay ác quỷ của Nguyễn Anh, không cho nó tiếp xúc với bản thân.

“Vậy sao không cùng nhau đi a, Hina muốn đi đón mọi người”.

Vậy là lại mất thêm 2 đến 3 phút nữa, đám 3 người mới đến chỗ 4 cô gái đứng.

Đúng lúc này, con bé con Hina tung tăng vừa đi vừa hát chạy ra bên ngoài, khuôn mặt ngập tràn sựu vui vẻ.

“Đi ăn thôi a, nếu hôm nay có thể kết thúc bữa tối sớm, mọi người có muốn đi ngắm pháo hoa không nhỉ”.

Từ túi lấy điện thoại, hai cô gái bừng tỉnh, tự bản thân mình hiểu ý nhẹ im lặng lại.

Lớp áo trên người nàng mặc khá mỏng manh, tuy chỉ đi từ bên ngoài, nhưng có thể phần nào cảm nhận được hết xúc cảm da thịt của nàng.

Đi một quãng, khoảng cách khá gần với căn phòng, Nguyễn Anh đã thấy được thân ảnh của các cô gái.

Hina ánh mắt phát sáng, muốn ngay lật tức đồng ý, nhưng lại nhận ra ánh mắt có chút khó sử Joon Yoo, đành im lặng, ánh mắt nhìn chị quản lí của mình tràn ngập khẩn cầu.

Một lúc sau, một tiếng động vang lên, cắt đứt lời nói của nàng, trong túi của Nguyễn Anh vang lên âm thanh là lạ.

“OK, ok”.

Cả hai cô gái tò mò mà nhìn Nguyễn Anh, âm thanh này khá xa lạ với các nàng, không biết từ vật gì phát ra.

Nguyễn Anh cảm thấy cũng có gì đâu, 1 người đi cũng vậy mà thêm 2 người nữa cũng thế mà thôi.

“Joon Yoo tuyệt nhất”.

“Mọi người đang ở gần đây, Nguyễn Anh đi ra đón, hai người đợi ở đây nhá”. Nguyễn Anh thông báo với hai cô nàng bên cạnh mình, nói bằng tiếng mẹ đẻ của Hina, để cho cả hai đều hiểu.

Mấy thân ảnh này quá dễ thấy, 1 người đã đủ thu hút ánh nhìn rồi, chứ nói gì 4 người cùng đứng cùng một chỗ, Nguyễn Anh dễ dàng mà thấy được, dù khoảng cách khá xa.

À, hay là làm như này đi, Nguyễn Anh như nghĩ ra được gì đó, bắt đầu hình thành cho mình một kế hoạch.

“Được rồi em ra ngay”. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Cả 4 cô gái không còn mặc trang phục Coser nữa, mà hiện tại mang lấy trang phục hàng ngày, chỉ khác với thường ngày là trên tay ai cũng mang mấy cái túi.

Sau vài lời trao đổi, tóm lại việc dễ hiểu theo kiểu Nguyễn Anh đi đón gái, hiểu thế cho dễ dàng đỡ đau đầu.

Hina như nhận được món quà xinh nhật đứa trẻ, nụ cười hiện lên trên môi, ôm trầm lấy người Joon Yoo.

Nghĩ đến này, Nguyễn Anh cảm thấy, bản thân mình có cần phải tìm thêm nam nhân không đây ta, à không sao lại nói những lời dễ gây hiểu lầm như vậy, phải là tìm thêm đội hữu là nam. Đúng chính là như vậy.

Dần dần, cả hai tay sắp tìm được chân lí của đời mình thì bị ngắt dừng lại.

Thảo Mai lên tiếng, đằng sau nàng Hải Ninh, Hiền Linh cùng em gái nàng gật gù.

“Được rồi, có thể đi xem pháo hoa, nhưng phải trở về sơm, vì ngày mai còn việc a”.

Chương 120: Không Hổ Là Nguyễn Anh Có Khác, Thật Sự Khó Mà Liệu Được

“Được a, chị cũng tính nói với em từ trước rồi, giờ em đã tự nói, thì mọi người sẽ đồng ý luôn thôi, phải không chị em”.

Nói trở lại, nếu suy nghĩ sâu xa hơn từ lời nói của cô nàng Joon Yoo này, vậy chỉ cần Hina không ở đây thì.

khuôn mặt đỏ rực lên, khuôn mặt trắng bóc giờ đây như bị khi phụ, trông vừa muốn yêu, vừa muốn trà đạp.

Joon Yoo gật đầu đồng ý, Hina thì lại từ chối lên tiếng.

Tay Nguyễn Anh có chút không kiểm soát được, di chuyển đến đôi tất chân mặc trên người nàng.

Nhìn số lượng nhiều thế kia, ắt hẳn là vừa rồi có cùng nhau đi mua sắm rồi, được cơ hội đến đây, làm sao mà không đi dạo mua sắm cho được, lại nói mua sắm chính là bản năng của con gái.

Cuộc đối thoại diễn ra không được bao lâu, tính toán kĩ ra thì được mấy chục giây, Nguyễn Anh kết thúc cuộc gọi, nhìn về phía hai người trước mặt nói.

“Vậy cũng được, chị Joon Yoo cũng đi cùng đi”. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Huống chi kể cả không cho nhân viên nam, thì đã là làm mấy công việc như của các nàng, trừ khi là chỉ ru rú bên trong, không thì không thiếu thiếu gặp được người đàn ông khác a.

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 120: Không Hổ Là Nguyễn Anh Có Khác, Thật Sự Khó Mà Liệu Được