Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 119: Một Người Cũng Vậy Mà Hai Người Thì Cũng Thế
“Ok, lát nữa bọn chị đến”. Mấy cô nàng vô cùng vui vẻ hào hứng mà đáp, đi chơi xong xuôi thì đến giờ ăn uống rời, vui chơi thích rồi đến giờ ăn ngon thì còn gì bằng nữa.
Hina hưng phấn mà nói ra lí do, cùng cơ duyên đến với nghề, Nguyễn Anh cùng Joon Yoo nghe chăm chú.
“Nếu là chị, thì em sẵn sàng a”.
Không thể thành công thoát ra, Joon Yoo dùng bài khác, nhẹ nhàng mà lên tiếng. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Nguyễn Anh trầm mặc đã được một lúc, lên tiếng lúc này.
Biết cách này không được, Joon Yoo lại chuyển lời sang cách khác.
Hina gật đầu, cả ba người cứ đứng đó, Nguyễn Anh và Hina nhìn nhau tràn ngập ánh sáng của tình yêu, Joon Yoo lại có chút cứng ngắc, không biết nghĩ gì.
Chỉ cách một ngón tay cái nữa thôi, là hai người đủ sức mặt chạm mặt rồi.
Lật tức Hina bị lời nói của Nguyễn Anh hấp dẫn, ánh mắt phát sáng trông đáng yêu vô cùng, quên mất vừa rồi câu hỏi của bản thân, vội vàng lôi kéo Nguyễn Anh đi vào phòng, để lại Joon Yoo ở ngoài một mình.
Không còn Hina, gian phòng trở lên im lặng một các lạ thường. Không còn người kết nối, không gian trở lên vô cùng ngột ngạt, khó chịu.
Nói dở dang, Hina dừng lại, có vẻ như khát nước vô cùng, chạy vội đi tìm nước.
Nhận lại từ sự đe dọa của nàng, Nguyễn Anh không nói gì, chỉ cười cười mà nhìn nàng.
Thở ra một hơi, Joon Yoo tìm tạm một chỗ khá xa 2 người kia mà ngồi xuống.
“Ồ, chuyện gì mà khiến chị nghĩ vậy, có thể chia sẻ cho Hina biết sao”. Cô bé Hina thì khác lời nói nào thật lời đấy, nhưng chính vì vậy mới khiến cho người ta bất đắc dĩ đến vô cùng mà không thể làm gì cho được. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Bất đắc dĩ, Joon Yoo lại đứng lên, đi về phía Hina cùng Nguyễn Anh, nhìn ngó một lát, chọn lựa đến bên cạnh Hina mà ngồi.
Gọi điện xong, cũng không còn việc gì phải làm nữa, Nguyễn Anh căn thời gian một chút, lại quay lại căn nhà dựng tạm của Hina.
Câu chuyện này khá đặc biệt, hầu như chỉ có một người kể và hai người nghe.
“Sao vậy chị quản lí, em thấy chị hơi mệt a”. Nguyễn Anh làm bộ vô cùng ngây thơ, lời nói bên trong có chất chứa sự quan tâm, nhưng mục đích thực sự là cái gì thì không ai biết.
“Hina à, có thể nói cho Nguyễn Anh biết tại sao Hina lại chọn nghề này không”. Nguyễn Anh nhìn thấy mọi chuyện càng lúc càng có vấn đề, với cả dù gì nó cũng bắt nguồn từ chính bản thân mình, thế lên cậu đứng ra mà hỏi, giải vây cho cô bé đáng yêu Joon Yoo.
“Cậu cậu nói cái gì vậy”.
Nghe được Nguyễn Anh gọi tên của mình, chị quản lí xinh đẹp nhìn lên người trước mặt, giả bộ chấn định, hồ nghi mà hỏi.
Càng nghe, Nguyễn Anh cùng Joon Yoo vậy mà cảm thấy cuốn hút, nghe chăm chú mà không biết bản thân đang gần sát người đối diện hơn.
“Cậu, cậu không sợ sao”.
Joon Yoo có chút sợ hãi, muốn dãy dụa thoát ra cái ôm của Nguyễn Anh, nhưng sức lực của phụ nữ làm sao sánh được với một người đàn ông, huống chi là Nguyễn Anh, một tên bị buff bẩn cơ chứ. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Từ hai người cuộc nói chuyện, thành ba người nói chuyện.
Hina có vẻ thích bóp dái người khác, lời nói tưởng như bình thường lại vô tình dồn Joon Yoo vào thế bí.
Joon Yoo có chút không tin được, giọng run run hỏi.
Hina vui vẻ chào hỏi Nguyễn Anh, Joon Yoo lại có một trạng thái tâm trạng khá khác biệt, tuy có chào đón Nguyễn Anh, nhưng trong ánh mắt hiện lên điều gì đó né tránh.
Vì khoảng cách không quá xa, Nguyễn Anh nhìn thấy hai người, thì hai người cũng nhìn thấy Nguyễn Anh.
“Nước, nói nhiều quá, Hina khát quá rồi”. Hina lấy một cái cớ vụng về lên tiếng nói, muốn cho hai người này một không gian để nói chuyện riêng. Trông Hina hơi giống tiểu ngu ngơ thế thôi, nhưng thực chất thì cô bé cực kì thông minh lanh lợi đó a.
Chương 119: Một Người Cũng Vậy Mà Hai Người Thì Cũng Thế
“Nguyễn Anh à, cậu làm gì đó, cậu làm vậy là x·âm p·hạm tôi, tôi có quyền kiện cậu”.
Biểu hiện của Joon Yoo khó mà qua mắt Nguyễn Anh được, nhẹ nhàng mỉm cười như không có chuyện gì xảy ra, Nguyễn Anh tiến lại phía hai cô gái.
Nói xong, như đang chơi đùa rất vui vẻ, Thảo Mai cúp máy luôn, để lại bên này một mặt bất đắc dĩ Nguyễn Anh. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Vừa vào đã thấy Hina đang nói năng không ngừng, trong khi đó Nguyễn Anh chỉ đơn giản là mỉm cười nhẹ nhàng, thỉnh thoảng còn thấy đầu gật gật.
Joon Yoo nhận ra bản thân mình đã bị lừa rồi, có chút tức giận, tính nói điêu gì đó, vậy mà không nói được nữa.
Có chút ngẩn người, Joon Yoo không biết giải quyết tình huống này ra sao.
Nhưng mãi lại không có gì xảy ra, từ từ mở mắt ra, thấy Nguyễn Anh đang cười khúc khích nhìn mình.
Đợi đến Nguyễn Anh tiến gần bên mình, Hina lên tiếng dò hỏi.
Nguyễn Anh không nói luôn, lại tiến đến sát bên Joon Yoo, tốc độ cực nhanh, mặt đối sát mặt.
Nguyễn Anh đứng cạnh Hina, không khỏi nâng ngón tay, cho Hina một like, giờ phải gọi Hina là “thiên nhiên hắc” mới chuẩn.
“Không, không tôi không sao, chỉ là đang suy nghĩ vài chuyện thôi”. Joon Yoo có chút sợ hãi Nguyễn Anh rồi, ánh mắt không dám nhìn thẳng trực diện vào Nguyễn Anh như lúc đầu.
Cắn cắn môi, Joon Yoo vội suy nghĩ, tìm lời nói trả lời, may mà Nguyễn Anh cũng hiểu sự khó sử của nàng, nhìn hài kịch một chút thôi, giờ đến lúc cứu nguy rồi.
Joon Yoo theo bản năng mà nhắm chặt mắt, chờ đợi điều gì đó.
“Chị Joon Yoo”. Nguyễn Anh nghiêm túc lên tiếng, trong lời nói không còn ý đùa cợt nữa.
Nguyễn Anh chuyển sự chú ý lên người Joon Yoo, vô tình hay cố ý mà hỏi chị quản lí này.
“Chốc nữa là mọi người đến, giờ đang trên đường rồi”. Nguyễn Anh cười cười, sờ vào đầu cô bé đáng yêu này mà nói.
Để lại chỗ còn lại hai người ngồi, đến bây giờ, hai người mới chú ý đến nhau, vậy mà khoảng cách giữa hai người lúc này lại gần sát nhau như vậy.
Rốt cuộc, khi nghe đến đây, Nguyễn Anh mới chịu lên tiếng, nhưng lời nói tiếp theo đây lại khiến Joon Yoo không khỏi kinh ngạc.
Đợi một lúc bên ngoài, Joon Yoo nhanh chóng ổn định tinh thần, cũng theo chân hai người bước vào phòng.
Vậy mà lại nhận được đáp án như vậy, Joon Yoo có chút ngỡ ngàng,
Nhận ra khoảng cách của bản thân cùng Nguyễn Anh quá gần, khuôn mặt của Joon Yoo nhanh chóng đỏ bừng, vội vàng rút lui ra xa, né tránh ánh mắt của Nguyễn Anh.
Hành động tiếp theo của Nguyễn Anh có chút kinh người.
“Tôi biết cậu có một mối quan hệ đặc biệt với HIna, nếu giờ cậu không thả tôi ra, tôi sẽ nói hết chuyện này với nàng”.
Đi chưa đến nơi, đã thấy Hina cùng Joon Yoo đang đứng bên ngoài rồi, có vẻ như đang chờ đợi mọi người.
Lắp ba, lắp bắp, Joon Yoo kiếm tạm một cái cớ, nhằm che mắt Nguyễn Anh về sự bối rối của mình.
Ngồi chưa êm mông, Joon Yoo đã nghe thấy Hina gọi.
“Sao vây, em cần gì ở chị à”.
“Chị Joon Yoo ơi, ra đây cùng bọn em a, sao lại ngồi ở đấy một mình vậy”. Con bé Hina quan tậm cực với Joon Yoo, tuy không biết tại sao Joon Yoo lại ngồi xa như vậy, nhưng Hina biết mình cần phải hành động mới được.
Dùng sức lực hơn hẳn với người bình thường, nhẹ nhàng ôm đối diện cao hơn mình 1 cái đầu người vào lòng, trước sự ngơ ngác kinh ngạc của nàng, ôm Joon Yoo vào lòng, nhẹ nhàng thở một hơi bên tai chị quản lí. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
“Xin mời a”.
Mỉm cười, lên tiếng thay cho Joon Yoo.
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.