Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 116: Chuyện Đâu Còn Có Đó, Có Gì Khó Thì Để Nguyễn Anh Lo
“Có cách” Mắt Hoàng Minh sáng tỏ, vô cùng muốn biết cách mà Nguyễn Anh nói. Trong đôi mắt của ông anh Hoàng Minh tràn ngập sự mong đợi.
“Uhm”.
Nói hai ông lão nhìn nhau mà cười, lại cùng nhau thưởng thức trà. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Chương 116: Chuyện Đâu Còn Có Đó, Có Gì Khó Thì Để Nguyễn Anh Lo
“Thôi thôi, có gì thì nói thẳng ra, tôi biết thừa anh, không có chuyện thì làm sao anh gọi cho tôi chứ, không nói nhanh là tôi cúp máy đấy”.
Nguyễn Anh cùng Hoàng Minh tạm biệt ở đây.
Nguyễn Anh đột nhiên nghiêm túc hẳn lên, ánh mắt vô cảm nhìn về phía Hoàng Minh. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Nuốt nước bọt, Hoàng Minh vội vã gật đầu, cắn răng, coi như đặt niềm tin vào thằng cu này đi, biết đâu nó có thể tạo ra kì tích thì sao chứ. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
“Anh có tin em không”.
“Tại cháu nghĩ chuyện nhỏ như này không cần đến tay của ông, nhờ ông thì phải nhờ những chuyện lớn chứ”.
Bộ dáng kia, trông đáng sợ quá, Nguyễn Anh vội vàng sửa đổi.
Đang mong chờ được cứu rỗi, lại nhận được một cái không đâu vào với đâu đáp án, Hoàng Minh sắp sửa điên rồi với Nguyễn ANh.
Trong truyện này có quá nhiều điểm bất hợp lí khiến cho bản thân cũng cảm giác được trong đây có một vấn đề lớn, là một gia tộc lớn mạnh, tuy không được coi là nhất lưu nhưng cũng không quá kém, sao có thể để chuyện như này xảy ra được cơ chứ.
“Đã điều tra xong chưa”.
“Được rồi, rất nhanh nó sẽ hoàn thành thôi”.
“Bố anh, tôi đang ngồi cạnh cái người anh vừa nhờ giúp đỡ này”.
Vội vàng đáp lại, Nguyễn Anh không muốn dây dưa nữa, lấy một cái cớ lung tung, vội cúp điện thoai.
“Nguyễn Anh, tại sao không nhờ đến ông”.
“Ấy từ từ, cháu nói cháu nói”.
“Không, không, chả là dạo này cháu bận quá”.
“Chắc chắn chứ”.
Không biết từ bao giờ, trong nội tâm của ông anh Hoàng Minh, thân ảnh của Nguyễn Anh đã trở lên có chút vĩ ngạn rồi, như không gì không làm được cả.
Cuộc nói chuyện chỉ vỏn vẹn có 3 câu đã dừng lại, Nguyễn Anh đứng tại chỗ chờ đợi điều gì đó.
Bên kia đầu dây, trong một khu nhà cổ, đang có hai ông lão nhẹ nhàng mà uống trà. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Chỉ lát sau, một người lạ mặt mặc kín, người tiến đến, đưa cho Nguyễn Anh một tệp tài liệu gì đó.
“Tin, anh rất tin”.
“Vâng, xin nhờ ông”.
Cúp điện thoại, Nguyễn Anh nhẹ thở phào, nhìn lên bầu trời, không ai biết lúc này Nguyễn Anh làm việc gì cả.
“Vả lại, giờ anh về có khác nào chịu c·hết đâu, dám qua mặt người lớn, làm chuyện to tác như vậy, chậc chậc”. Nguyễn Anh quái dị mà lên tiếng, ánh mắt nhìn về phía ông anh Hoàng Minh mang theo ý vị thâm trường.
“Thú vị vãi, mọi chuyện càng ngày càng thú vị”.
“Thế em có cách nào không”. Hoàng Minh dùng sức hô, ông anh này hơi bị xấu hổ trước lời nói của Nguyễn Anh, mặc cho bản thân đã kiên định với nó từ trước.
Không để cho đầu dây bên kia chờ đợi lâu, Nguyễn ANh liền kết nối cuộc gọi với người ở bên kia.
“Bận, một thằng nhóc mới học cấp 2 thì bận gì, hay là bận làm bài về nhà, không đúng với bộ não của cháu thì không thể mất thời gian như thế được”.
“Đùa anh à” Hoàng Minh nhìn Nguyễn ANh, một bộ không thể tin được, đây là cái gì quái quỷ cách a, nói như nói ấy.
“Em nhận ra rằng ở đây có quá nhiều nghi vấn, nghe nó cứ bị sao ấy, tại sao một gia đình như anh, lại có thể thiếu người đến mức, phải gọi một người như anh quay lại chứ”. Nguyễn Anh hỏi ra nghi hoặc của mình.
“Vậy được rồi, vậy thì anh về nhà rồi lấy quần áo đi trước đi, em đã có một kế hoạch”.
Đang mơ màng không hiểu, lại có cuộc điện thoại truyền đến, Nguyễn Anh nghi hoặc mà lấy điện thoại ra.
Nguyễn Anh nghe mà không khỏi lâng trán, tránh đường này thì gặp đường khác, má nó xui đến thế là cùng
Ở trong tuyệt cảnh, thì dù có là ai cũng vậy mà thôi, lại nói trước mặt của bản thân ông anh Hoàng Minh là con người đã tạo ra bao kì tích, vậy nên có thể hiểu được.
Trong hoàn cảnh như thế này, Nguyễn Anh vẫn còn trêu đùa được ông anh, phải nói là cậu vô tâm hay chỉ đơn thuần muốn đùa ông anh chơi, giúp cho ông anh tỉnh táo vui vẻ trở lại, chứ cứ buồn như vậy thì cũng không phải là cách A.
Nhanh chóng, bên đầu dây bên kia đã vang lên, người nói bên kia có vẻ là một ông lão.
Vừa kết nối, một giọng nói hung hậu, âm vang hữu lực vang lên, chửi thẳng mặt Nguyễn Anh.
Đọc lướt qua một hồi, Nguyễn Anh cất tệp tài liệu này đi, bắt đầu suy tư chiến lược đối sách giúp ông anh Hoàng Minh.
Bên này, Nguyễn Anh vừa cúp điện thoại, nhẹ nhàng thở phào một chút, trong lòng nói thầm.
“Cách cầu trời khấn phật đó”. Nguyễn ANh nói một câu không biết là đùa hay là thật, nói xong còn cười tủm tỉm nhìn về phía Hoàng Minh.
Đợi đến khi ông anh Hoàng Minh rời đi, Nguyễn Anh mới từ từ lấy ra cục gạch, kết nối cuộc gọi với ai đó.
Nhẹ vuốt cằm của mình, Nguyễn Anh làm ra tướng tá của một ông cụ non chính hiệu.
Nhận lấy nó, Nguyễn Anh gật đầu với người này, người này cũng gật đầu đáp lại, rồi rời đi ngay tức khắc.
“Thôi thôi đi, thằng nhóc gọi cho tôi, thì việc lại ở trong tầm xứ lí, chứ gọi cho ông, thì đây chắc chắn không là một chuyện nhỏ”.
Khi nhìn vào tên trên màn hình, thấy đó là một cái tên vô cùng quen thuộc, khóe miệng co giật mà lẩm bẩm.
Người vừa rồi gọi điện cho Nguyễn Anh nhẹ tức giận nói.
“Có lí, thôi kệ đi”.
“Được rồi, coi như là anh biết nịnh, lần này tôi tha, chứ lần sau thì…”.
“Chào ông, lâu lắm rồi không gặp ạ”.
“Ơ sao ông đã biết rồi’.
Vội điện thoại để xa tai, biết ngay mà, thảo nảo ổng cũng biết nhưng ai ngờ biết nhanh vậy.
“Hừ lần sau mà không nhờ đến tôi thì đừng trách”.
Chốc lát sau, vang lên giọng của ông lão này.
“Có, em có cách”. Nguyễn Anh có vẻ chỉ đợi có thể, ngay khi ông anh Hoàng Minh mở lời, cậu liền tiếp luôn, không ngần ngại chút nào nói ra rằng mình có cách giải quyết cho vấn đề khó khăn trước mắt này
“OK rồi nha, đang mang đến chỗ rồi, đứng yên đi””.
Nguyễn Anh vội vàng điều chỉnh giọng, ăn nói nhẹ nhàng.
Người đầu dây bên kia nghe vậy, hơi sướng sướng.
Mọi chuyện tạm thời đã được xắp xếp đâu vào đó, Nguyễn Anh cũng nhẹ nhàng mà buông lỏng, nghĩ đến ông anh Hoàng Minh, lại mỉm cười.
“Ongoggg”.
“Nguyễn Anh à, sao dạo này ít gọi cho ông vậy, không quan tâm đến ông già này rồi có phải không”.
Muột cuộc điện thoại hơn 10 phút diễn ra, Nguyễn Anh nói, đầu dây bên kia chỉ trầm mặc không đáp.
Gật đầu, Hoàng Minh làm theo chỉ thị của Nguyễn Anh, nhưng trong lòng vẫn còn thấp thỏm lắm.
Mở ra tài liệu, trên đó có rất nhiều hình ảnh cùng bằng chứng gì đó, nhưng tất cả đều có một đặc điểm chung là, những người này đều họ Hoàng. Cụ thể hơn đây là tài liệu về nhà họ Hoàng.
“Mong là mọi chuyện êm đẹp đi, chứ không lại phải dùng đến không thường quy thủ đoạn thì còn gọi gì là bình thường thế giới”.
Nghĩ một chút, có vẻ như đã có cách, Nguyễn Anh lại lần nữa lấy điện thoại ra, kết nối với ai đó.
“Đừng nóng, em sẽ mách nước cho anh, mọi chuyện ta phải giải quyết từ từ”. Nguyễn Anh lên tiếng nói, thái độ quay ngoắt 180 độ, nếu không phải đã quen Nguyễn Anh kha khá thời gian, thì khó mà tin được.
Hoàng Minh nghe cả buổi, vẫn chả thấy giải pháp đâu, tức giận trừng trừng Nguyễn Anh.
“Nhanh thật chứ, chưa chi đã biết rồi”.
“Trước hết, anh cứ phải về nhà trước đi, còn đâu em lo hết”. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.