Nhiều Truyện.com truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 115: Đi Cũng Không Được Mà Về Cũng Không Xong A

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 115: Đi Cũng Không Được Mà Về Cũng Không Xong A


Không biết bao lâu, một người lạ mặt tiến đến, và sảy ra sự kiện lúc đầu.( Ai không biết thì đọc lại ở phía trên). (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Trước mắt ông anh này là quen thuộc Nguyễn Anh, nhưng ông anh này lại không có phản ứng gì.

Nghĩ ra như thế, nhưng chỉ là suy đoán thôi, vẫn phải cần xác nhận, khuôn mặt của Nguyễn Anh nghiêm mặt lại, dò hỏi.

Ông anh Hoàng Minh kinh ngạc tột độ, vội vàng đuổi theo, chạy hết tốc lực chặn trước mặt Nguyễn Anh.

“Nhưng chuyện này, em không giúp gì được anh đâu”.

“Và cái người anh vừa gặp, là người đưa tin của người nhà anh, yêu cầu anh sớm trở về, với chính suy nghĩ của bản thân mình, anh nghĩ rằng họ kêu anh trở về nhằm mục đích đã nêu trên, anh nghĩ rằng bản thân lần này là một đi không trở lại, hoặc đại loại là như vậy”.

“Không có gì, chỉ là không còn muốn làm nữa thôi”.

“Má ông này chơi đồ à”. Nguyễn Anh ngay lật tức hiện ra suy nghĩ như thế trong đầu, cái khuôn mặt này, chỉ có hai trường hợp xảy ra mà thôi, một là như mình vừa mới suy nghĩ, hai là ông anh đang ở trong tình cảnh khủng hoảng nào đó.

“Em không ngăn cản anh sao”.

Đi cũng không được, mà về cũng không xong.

“Được rồi, để em xác nhận lại các sự kiện cái”.

“Chị tôi tìm tôi có việc gì”. Hoàng minh bình tĩnh mà đáp, nhẹ mà nhấp ly cà phê. Phan Kim Chung mà thấy Hoàng Minh lúc này bộ dáng, chắc hẳn sẽ vô cùng kim ngạc.

Nhận thấy Nguyễn Anh đang cau mày suy tư, ông anh này cảm thấy vô cùng thất vọng, cũng đúng thôi sao mày lại có hi vọng với một thằng nhóc được cơ chứ.

Như đạt được âm mưu của bản thân, Nguyễn Anh tiếp tục mớm lời, khiến ông anh này sập bẫy, khai hết mọi chuyện ra.

Đợi cho người này đi, Hoàng Minh trầm mặc không nói, từ chỗ mình đứng lên, di chuyển.

Nói xong quay lại, có vẻ là muốn rời đi luôn, hành động không chút giả dối chần chừ nào trong đó. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

“Tại sao”.

“Anh Hoàng Minh”.

Hồi lâu sau, đứng trước một gốc cây, Nguyễn Anh mới dừng lại, trước mặt lúc này là đang đờ đẫn Hoàng Minh, ánh mắt cứ nhìn lên một gốc cây trước mắt, không ai biết đang suy nghĩ gì.

“Cô gái này vừa gặp, đã đáp cho anh một tờ giấy hủy hôn, chỉ cần anh kí, là sẽ có được một nửa gia tài của cô gái ấy. Với cái suy nghĩ là kí, thì được 1 nửa, mà số này tài sản hiện tại cô ấy sở hữu bằng đúng tài sản của gia đình anh, thế nên anh kí”.

Mặc dù tinh thần thì nói khả năng là trường hợp thứ nhất, nhưng Nguyễn Anh vẫn thiên về lí trí hơn về cái trường hợp thứ hai, mới là dễ xảy ra hơn.

Bị tác động vật lí, cùng tiếng gọi uy lực bên tai, Hoàng Minh tỉnh lại, quay đầu ra nhìn.

Chương 115: Đi Cũng Không Được Mà Về Cũng Không Xong A

Gọi xong này cuộc điện thoại, Nguyễn Anh ngay lật tức di chuyển.

Mới đầu khi nghe, Nguyễn Anh còn vô cùng gật gù như đúng rồi, nhưng càng về sau, ánh mắt càng mở to ra, trừng lớn mà nhìn ông anh này.

“Sao lại không giúp được, kể cả không được, thì ít nhất cũng phải nói ra chứ”.

Cơ thể có chút run rẩy, khuôn mặt vô cùng đắng, nhìn Nguyễn ANh vội vàng cuời trừ nói.

Ngẩn người nhìn Nguyễn ANh, khuôn mặt của Hoàng Minh bất ngờ trịnh trọng nên, nghiêm túc nhìn Nguyễn ANh.

“Sao phải ngăn ạ, nếu anh muốn đi, em đây không tiễn, với lại em không thể chấp nhận được những người không biết chia sẻ với bạn bè”.

Vội vàng tắt máy, di chuyển đi đâu đó.

Nhưng ngay sau đó, ông anh này đã bị Nguyễn Anh vả mặt không trượt phát nào.

Thở dài, nhìn lên bầu trời, rồi quay lại Nguyễn Anh, nhẹ giọng nói.

“Giờ anh gặp hai vấn đề, một là về vấn đề hôn nhân, anh thừa biết rằng, bản thân mình nếu đã kí, thì sẽ xác định là đánh vỡ mối quan hệ giữa hai nhà, mà thông tin hai người kí, có khi bây giờ đã về đến nhà rồi, giờ mà về thì đảm bảo sẽ c·hết”.

Phải mất đến tầm 15 phút, mới có thể kết thúc câu chuyện, ông anh Hoàng Minh nhìn Nguyễn Anh.

“Nhưng vừa mới kí xong, đã nhận được tin của chị mình, và theo như anh nói thì, trước kia anh đãng nhẽ ra phải đứng ra giúp gia đình việc kinh doanh, nhưng vì đam mê nên anh đã từ chối, may thay lúc đó khá dễ dàng vì được cô chị gái đỡ hộ cho”

Khoan đã, đúng rồi là cuộc gọi vừa rồi, chắc hẳn đã có chuyện gì đó xảy ra khiến cho ông anh này phản ứng thái quá như vây. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

Vẻ mặt sầu vô cùng, cuối cùng dừng lại trước một ghế đà ngồi xuống.

Gật đầu, Nguyễn Anh theo chân Hoàng Minh, tìm đến một quán cà phê ngồi xuống.

“Hai là về vấn đề gia đình anh thiếu người kinh doanh, anh phải đứng ra, nếu không thì sẽ bị mất chuỗi, kiểu đại loại như bị tắc nghẽn, không lưu thông được, nên buộc phải trở về nhà trở thành một trụ cột, nên buộc phải trở về”.

Cánh tay nhẹ nhàng chụp vào bả vai Hoàng Minh.

“Tìm một chỗ nào đó đi, anh sẽ kể cho em nghe”.

Nguyễn Anh cảm giác vô cùng quái lạ, thường thì lúc này ông anh phải cáu nên chứ, thảo nảo cũng lụng bụng, giờ đơ ra như phỗng thế này.

Mấy tiếng sau đó, ở một góc nào đó Hoàng Minh nhận được cuộc gọi của Nguyễn Anh, miễn cưỡng giả bộ, nhưng có vẻ như lời nói của bản thân mình không thể qua mặt được Nguyễn ANh.

Hoàng Minh kể hết mọi chuyện cho Nguyễn Anh nghe.

“Làm sao, ông anh cần gì à”. Khuôn mặt Nguyễn Anh vô cảm xúc mà nhìn về phía Hoàng Minh, đây là lần đầu tiên Hoàng Minh thấy được như vậy Nguyễn ANh.

Hoàng Minh lúc này bất ngờ lên tiếng.

Nghĩ thế, Nguyễn Anh vội vàng tiến đến gần hơn để xem rõ tình hình.

“Anh nghĩ, bản thân mình sẽ xin rời nhóm”.

Quay trở lại về phía Nguyễn Anh, ngay khi nhận ra điều gì đó sai sai, Nguyễn Anh ngay lật tức kêu gọi sự giúp đỡ.

Phong cách lạnh lùng, ít nói nhẹ nhàng, từ tốn, đây mới chuẩn là những gì nên có của một người con cháu, của gia đình quyền lực chứ. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

“Theo anh nói thì, anh là con trai của một gia tộc có quyền nhưng lại thiếu tài chính, vì để nâng đỡ gia đình phát triển, nên đã lấy anh ra làm công cụ, để thông gia với một gia đình khác, mà gia đình đấy lại thừa tiền nhưng thiếu quyền. Hai gia đình kết hợp lại, để hỗ trợ bổ trợ qua lại cho nhau. Và vừa rồi, anh đã bắt gặp vị hôn thê của mình”.

Đợi đến khi người này rời đi, Hoàng Minh mới vội vàng mở tờ giấy ra, bắt đầu cấp tốc đọc, càng đọc, ánh mắt của Hoàng Minh càng nặng nề vô cùng. (đọc tại Nhiều Truyện.com)

“Rời nhóm”. Nguyễn Anh không thể tin được vào lời vừa nghe.

“Vậy được rồi, mời anh rời đi không tiễn”.

Đầu óc cấp tốc vận chuyển, chả nhẽ do mình làm gì sai ư, không thể nào bản thân mình sống sao, thì người khác cũng biết rõ, vậy là do lí do nào vậy.

Đến như một cơn gió, rồi rời đi cũng không khác nào một cơn gió cả, tốc độ quá chóng vánh làm cho ông anh Hoàng Minh cũng không khỏi có chút choáng ngợp đến vô cùng.

Không biết đọc được cái gì, Hoàng Minh trả tiền cà phê, mua thêm chai nước, lững thững đi lung tung.

“Đây, tiểu thư muốn tôi giao cái này cho ngài, nhiệm vụ của tôi đến đây là hết, xin được phép rời đi trước”.

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 115: Đi Cũng Không Được Mà Về Cũng Không Xong A