Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 113: Phát Hiện Bí Mật Của Ông Anh Hoàng Minh 1
Lúc đầu chỉ nghĩ ông này đi lung tung đâu đó thôi, thảo nào cũng gọi lại cho mình, ai ngờ đâu đến tận bây giờ, trôi qua mấy tiếng đồng hồ rồi còn không thấy một chút nào phản hồi lại. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Chương 113: Phát Hiện Bí Mật Của Ông Anh Hoàng Minh 1
Trong một cái bàn lúc này, chỉ còn lại hai người ngồi, là Hoàng Minh cùng người phụ nữ lạ mặt vừa rôi.
Trầm mặc chốc lát bên kia mới chuyền đến âm thanh, nghe có vẻ hơi thiếu sức sống.
Lát sau, Nguyễn Anh đã kết nối thành công với đầu dây bên kia.
“Không có gì đâu, em chỉ gọi xác nhận anh còn sống không đấy mà”.
Lát sau dừng máy của mình, cất vào trong túi, đựng dậy di chuyển đi đâu đó.
Một người lạ mặt tiến lại gần phía ông anh Hoàng Minh, nhẹ giọng nói.
Nghĩ chút, đây không phải là tốt nhất cái cớ sao, vịn vào cái này cớ, bản thân có thể thoát ra ngoài, còn có thể đi dạo nữa, chứ cứ ngồi một chỗ này cũng c·hết mệt. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Đám người này xuất hiện, lại không mấy thu hút chú ý của mọi người, người thì sợ không tiến lại gần, người thì tưởng đây là một đoàn Coser bình thường nào đó mà thôi. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Âm thanh vang lên từ điện thoại, một loại cảm xúc hoài niệm hiện lên trong đầu, nhạc chuông này chỉ có ở thời đại này mới có, sau này do thời gian trôi đi và thời đại của nền âm nhạc mới.
Thảo Mai dẫn đầu nói, các cô gái còn lại gật đầu vô cùng đồng ý với lời nói của cô nàng.
Một Hoàng Minh mà Nguyễn Anh biết, sẽ không bao giờ phản ứng như vậy, Nguyễn Anh chắc chắn như vậy, chắc chắn với những ngày qua giao tiếp với ông anh, làm quen bạn bè với ông Hoàng Minh. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Nghĩ thì nghĩ như thế, nhưng Nguyễn Anh biết được rằng, chắc chắn ông này gặp vấn đề gì đó rồi.
Làm gì thì làm, cứ xác nhận ông anh này ở đâu đã, rồi muốn đi đâu thì đi.
“Vậy tốt, xin cậu cho tôi ít thời gian, tôi có chuyện muốn nói với cậu”.
Đợi đến khi người này đã đi mất, Hoàng Minh mới nhẹ thở ra một hơi, không ai biết lúc này ông anh này nghĩ gì. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Loại này âm thanh biến mất dần, không phải nói là ít người sử dụng chỉ còn lại số ít người dùng cục gạch còn dùng nó mà thôi.
“Ngài còn thời gian 1 ngày nữa, xin khi hết thời gian, mau chóng trở lại nhà”.
“Uhm, anh đang xem một cái triển lãm có gì không vậy”. Hoàng Minh nói, âm thanh có gì đó là lạ.
Vội vàng gật đầu, thế là Hoàng Minh cùng người phụ nữ lạ mặt rời đi.
…
Hoàng Minh nhìn đột ngột có một đám người bao quanh mình, có chút sợ hãi mà nuốt nước bọt, vội vàng gật đầu.
Nguyễn Anh mà đứng đây, chắc ngại không còn chỗ chui rúc, là bạn của bản thân, mà ông này quá nhát cáy, phải có sự trợ giúp của bản thân mới được.
Vì ngồi vị trí khá xa so với chỗ đứng của 4 cô gái, Hoàng Minh không bị cuốn vào sự việc này, nhưng lại gặp phải vấn đề khác.
Động tác vô cùng uyển chuyển, lấy muỗng, khé khuấy đảo ly cà phê của bản thân, bộ dáng vô cùng ung dung tự tại, khác hoàn toàn với đối diện một bộ khúm núm Hoàng Minh.
Nguyễn Anh có thể coi nó là chuyện qua loa, nhưng cậu không thể làm vậy được, cậu tin vào cảm giác của mình.
Nhẹ chào Hoàng Minh, người này rời đi, theo dòng người, không còn thấy thân ảnh của con người lạ mặt này nữa.
“Nè, mọi người, em đi tìm anh Hoàng Minh, chứ giờ không thấy ông liên lạc lại, thế này thì không được tốt lắm”. Nguyễn Anh nói với giọng chính khí nhất có thể, để cho mấy cô gái nghe không ra được cảm xúc thực sự bên trong của anh ấy.
Túm cái váy lại, khi người phụ nữ bị tổn thương, gặp những trường hợp như Hoàng Minh đang gặp này, thì Nguyễn Anh chắc chắn sẽ biết, còn với đàn ông thì hên xui.
“Alo, ông anh ở đâu đấy”. Nguyễn Anh vô cùng vô tư mà nói chuyện với ông anh Hoàng Minh.
Nói cho dễ hiểu là chỉ dùng được với những người phụ nữ, nó như kĩ năng bị động vậy, còn nếu muốn dùng với đàn ông, thì phải tự tạo ra kĩ năng cảm nhận.
Bên đầu dây bên kia, Hoàng Minh lúc này chán chường vô cùng, ngồi tại một cái ghế đá, trên tay cầm một chai nước, nhẹ uống một hơi, ánh mắt thì nhìn lên trời xa xăm, không biết nghĩ gì.
Nghĩ ngợi một lúc, Nguyễn Anh gọi thêm một cuộc điện thoại nữa.
“Cậu là Hoàng Minh phải không?”.
Trở lại mấy tiếng về trước, lúc này chính là lúc 4 cô gái vừa mới thay quần áo Coser xong, bước ra ngoài, ngay lật tức bị đám đông bao quanh vây lại.
“Uhm, nếu không còn gì nữa, thì anh tắt máy đây”.
Người phụ nữ dẫn đầu, đi lên đến với chỗ của Hoàng Minh, nhẹ giọng mở miệng.
Nói chưa kịp cho Nguyễn Anh tiếp tục mở lời, bên đầu bên kia đã báo mất kết nối.
Có một sự phân biệt không hề nhỏ ở đây.
Còn đám vừa rồi người, tất cả lúc này đều đã biến mất, không phải nói là ẩn núp một góc nào đó bảo vệ cho cô gái trước mắt. Hoàng Minh tin tưởng vào suy nghĩ đó, nên hành động hiện tại vô cùng khúm lúm, mất hết tự tin lúc đầu.
Nguyễn Anh cũng vì đám đông cuốn vào mà không biết chuyện gì xảy ra với ông anh Hoàng Minh.
Đối diện lời nói của người này, Hoàng Minh chỉ lạnh lùng mà nhìn không đưa ra một chút đáp lại.
Người dẫn đầu đám người này là một người phụ nữ vô cùng trẻ tuổi, nhưng không vì vậy mà người ta có thể coi thường người phụ nữ này.
Vừa ra ngoài, cảm giác được gió mát thổi vào mặt Nguyễn Anh vô cùng thỏa mãn.
Đầu dây bên kia nhanh chóng được kết nối, Nguyễn Anh bắt đầu mở miệng gì đo.
Không biết từ đâu, xuất hiện mấy người ăn mặc trang phục chỉnh tề, giống nhau, nhìn qua là thấy như là một tổ chức có quy luật.
Gật đầu đáp lại, Nguyễn Anh đi ra bên ngoài theo hướng vừa vào đường.
Có người sẽ hỏi, làm sao Nguyễn ANh không cảm giác được chứ, Nguyễn Anh không phải là toàn năng, năng lực của Nguyễn ANh cũng có những quy luật đặc biệt.
Cầm chiếc điện thoại từ trong túi quần ra, vẫn là cục gạch quen thuộc, bấm bấm một loạt các chữ số, rồi nhấn nút gọi.
Mà thằng cu này chúa lười, và khá ích kỉ, nếu không phải là người phụ nữ, khó mà khiến tên này làm được.
Trên bàn đã được đặt 2 ly cà phê, một của Hoàng Minh một của cô gái này.
Hoàng Minh muốn từ chối nhưng không thể từ chối được, nhìn đám người vây quanh mình thế kia. Hoàng Minh dám chắc, nếu bản thân mà không đồng ý, thì xác định khó mà ra khỏi được đây.
“Uh, em đi đi, có gì thì gọi cho bọn chị, bọn chị tới liền”. Thảo Mai cố nén cười mà nói, rõ ràng đối với lời nói của Nguyễn Anh, nó hoàn toàn đã triệt để bại lộ rõ ra rồi đối với cô nàng.
Có vẻ người này chỉ là người truyền tin mà thôi, dẫu cho không được Hoàng Minh đáp lại, còn bị nhìn như vậy, người này vẫn chả phản ứng mấy.
Khuôn mặt Nguyễn Anh lúc này đúng kiểu, má ông này hôm này bị sao vậy, sáng này còn tươi vui mà giờ nghe thôi cũng thấy thiếu sức, buồn tủi như vậy cơ chứ.
Ngay từ khi xuất hiện, khí chất của cô gái đã khiến cho những người xung quanh không dám tiến lại gần, lại càng không dám hơn, khi xung quanh cô gái là một đám người cao lớn lực lưỡng, mặc trang phục giống nhau.
Biểu hiện của ông này có vẻ khiến cô gái trước mặt khá là thất vọng, dừng lại động tác trên tay, nhìn về phía Hoàng Minh không cảm xúc.
Đi theo người phụ nữ, Hoàng Minh tiến vào một quán cà phê bên ngoài hội trường này.
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.