Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 111: Nói Về Độ Tưởng Tượng, Khó Có Người Sánh Bằng Phụ Nữ
Hơi thất vọng đôi chút, nhưng người giám khảo này không nói gì nhiều, nhẹ kêu gọi MC.
Cả khán đài chìm trong sự im lặng đến tột độ, b·ị b·ắt Hiền Linh hoang mang, tìm kiếm sự giúp đỡ.
Thậm trí có cả một đám người đứng dậy tại chỗ, hô vang lên cổ vũ nàng, không khí vô cùng vui tươi và vui vẻ.
Bà lão nhìn về phía ông lão mỉm cười, ông lão cũng cười đáp lại.
Ánh mắt của nàng khẩn cầu, nhìn về phía phòng chờ, mong muốn có người sẽ cứu được bản thân mình.
“Chị Hiền Linh, không phải sợ a, em tin chị sẽ làm được”. Nguyễn Anh cổ v·ũ k·hích lệ cô gái vừa gia nhập phái đoàn này của mình.
10/10 phiếu, Hiền Linh vô cùng dễ dàng mà thông qua được vòng tuyển chọn đầu tiên.
Quả không hổ danh là một giám khảo, nhìn thôi là đủ thấy được sự khác biệt.
Cô MC cũng là lần đầu tiên gặp phải tình huống như này, cũng chả biết giải quyết ra sao. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Bà lão này, không phải là khá giống Hiền Linh sao. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
“Cố lên”. Hải Ninh, Nguyễn ANh cùng Nguyệt Thanh đồng thanh cổ vũ cho Hiền Linh.
“Này, đây là số liên hệ với vị giám khảo kia, nếu em có hứng thú với nghề có thế gọi theo số này”.
Hải Ninh ngồi nghe, gật gù, nàng cũng có cảm giác giống Nguyệt Thanh vậy, nhưng có vẻ khá hơn vì đã có sự chuẩn bị tinh thần từ trước.
Đột nhiên một âm thanh vừa xa lạ, vừa quen thuộc vang lên.
Cứ vậy, nửa thực nửa mơ, nửa mờ nửa ảo, Hiền Linh đứng tại chỗ của mình chờ đợi kết quả.
Nguyễn Anh vẫn ngồi đó, vẫn là Thảo Mai tựa lòng, ngồi nghe các cô gái nói chuyện. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Đột nhiên một cảnh tượng bất ngờ xảy ra, từ trên trời, một người bay thẳng xuống.
Thường thường, nếu có gì đó quá bất ngờ, khán giả chỉ im lặng chốc lát, rồi lại ầm ĩ cả lên, nhưng không hiểu sao lần này, im lặng lâu quá.
Đương nhiên là thế rồi, chứ giờ chắc bả đòi như vừa rồi ảo tưởng, được anh hùng cứu mĩ nhân, phải thực tế lên.
“Chị, chị không sợ”. Hiền Linh ngay lật tức tỉnh táo lại, vội vàng chối cãi, nhưng bị Nguyễn Anh nhìn chằm chằm, tiếng nói dần dần nhỏ lại.
Tâm thái vẫn còn xúc động, bắt đầu chia sẻ lại cảm xúc của mình.
Đám người di chuyển rất nhanh, di chuyển đến trước mặt Hiền Linh, ngay trước mặt mọi người tuyên bố.
Tự dưng nghe Nguyễn Anh nói vậy, Hiền Linh ngơ ngác mà nhìn lên, trong khi Hải Ninh cùng Nguyệt Thanh nhận ra điều gí đó.
Đúng là không biết nên khóc hay lên cười.
Ánh mắt nàng nhìn về phía khán đài, không còn sự im lặng, cũng chả có gì đám người, mà lại lại tiếng cổ vũ reo hò bên dưới.
Đằng này, người nhà cụ thể là chị gái thì không thấy đâu, à đâu nằm trong lòng trai, còn người khác lại cổ vũ động viên mình.
Từ một góc khán đài, một đám người lạ mặt xông lên.
“Vì cô vi phạm về trang phục, ai cho phép cô có quyền ăn mặc trang phục như này, người đâu, bắt giam và điều tra cô ta cho tôi”. Một giọng nói tràn ngập uy lực vang ra, khó có biết được đây là thật hay là đùa nữa.
Hiền Linh giật mình tỉnh giấc, hóa ra vừa rồi tất cả là do nàng quá lo lắng, sinh ra ảo giác.
Hải Ninh cũng giống như vậy, thấy người ta buồn là an ủi, thấy người ta căng thẳng là an ủi, thấy người ta khóc thì an ủi, tóm lại cái gì làm được thì bản thân sẽ làm, tiểu chí sống của nàng là như vậy a.
Một màn trình diễn khá bình thường, nhưng ai lấy cũng cổ vũ tung hô, Hiền Linh cảm giác thật hạnh phúc.
Hải Ninh cùng Nguyệt Thanh, tạm gác câu chuyện của mình, quay ra an ủi cô bé Hiền Linh.
Cô bé mang theo lời cổ vũ, bước lên đài, ngay lật tức cả sân khấu lặng thinh lặng như tờ.
Giọng nói này còn là của ai khác ngoài người MC kia nữa.
Chương 111: Nói Về Độ Tưởng Tượng, Khó Có Người Sánh Bằng Phụ Nữ
Trước sự bàng hoàng của mọi người, người này cứu Hiền Linh ra, rồi lại lấy một cái mắt thường không thể thấy tốc độ, mang Hiền Linh biến mất tại chỗ.
Hiền Linh từ ảo giác của mình thoát ra, hít một hơi thật sâu, thực hiện hành động của bản thân mình.
Biểu hiện ấy, làm sao có thể qua mắt được một người như Nguyễn Anh chứ, suy nghĩ trong đầu một chút, Nguyễn Anh nói.
Một câu chuyện, một bức tranh hạnh phúc được dựng ra, và kết thúc có hậu đến với mọi người.
Mà cũng hài hước thật đấy, vừa rồi là bản thân mình được an ủi, giờ lại quay ra thành bản thân mình an ủi người ta, Nguyệt Thanh thầm nghĩ.
Người MC nhét vào trong tay của Hiền Linh một tờ giấy nhỏ, có vẻ như bên trong cất giữ thứ gì đó như phương thức liên lạc hoặc cái gì đó tương tự như vậy. Mà dù có là gì đi chăng nữa thì cũng là một khúc nhạc đệm nho nhỏ mà thôi, không phải để ý.
Hiền Linh vội vàng từ chối, bày tỏ bản thân chỉ tham gia Coser với tư cách trải nghiệm lần đầu, chưa có suy nghĩ gì nhiều.
Gật gật đầu, MC vội vã chạy đến chỗ Hiền Linh, nói nhỏ với bé.
Con bé hiểu ý, khóe miệng co giật, không biết phải nói gì cho tình huống này nữa, mình vừa trình diễn xong, đãng nhẽ phải có gia đình khích lệ khen ngợi.
Một mặt nghĩ thế, nhưng Nguyệt Thanh vẫn vô cùng vui lòng an ủi Hiền Linh. Không vì mục đích gì nhiều, vì nàng thích thế à.
Hiền Linh rụt rè sợ hãi, không hiểu mọi người bị cái gì, làm sao vậy, sao tự dưng yên lặng vậy cơ chứ.
Chả có ai, không một ai đứng ra cả, cứ thế Hiền Lịnh bị kéo dần dần ra phía cửa.
Sống với người trong lòng thì ai trả thích, nhưng gì cũng bớt bớt lại, ảo tưởng quá cũng không tốt.
Đây mới là cuộc sống cô muốn.
Người giám khảo này là một phụ nữ không biết bao tuổi, nhan sắc thường thường nhưng Coser trang phục vô cùng tinh tế.
Nào là khi đi lên, nào là nhìn thấy mọi người, nào là khi đợi kết quả, cảm xúc mỗi lúc lại khác.
Người có vẻ đứng đầu lên tiếng, ngay lật tức, một đám người nhìn có vẻ là bảo an của sự kiện này tiến lên, bắt giữ Hiền Linh mà đi.
Ai lấy cũng lặng thinh, vì nhìn đám người này vô cùng hung dữ.
Nhận được kết quả tính cứ vậy đi vào, nàng lại bị một âm thanh cản lại.
Hiền Linh cứ đứng đực ra đó, cúi đầu đang phân vân, có lên bước đi, hay lên dừng lại trở về.
Ý tứ vô cùng rõ ràng, ban giám khảo này muốn Hiền Linh trở thành một thành viên của cái gì đó hiệp hội, chắc là về Coser.
Nhìn về phía xa xa, thấy đám trẻ cùng một người đàn ông ngang tuổi đang vui đùa với nhau.
“Xin lỗi, em có sao không nhỉ, có trình bày được phần biểu diễn của mình không”.
Trái ngược với tâm trạng vui tươi của mình, Hiền Linh lại có biểu hiện khá lạ.
Mấy chục năm sau, trên một cánh đồng bao la bát ngát, có một bà lão đang ngồi trên một cái ghế đung đưa, tay đang đan áo len.
Dưới sự hộ tống của Hải Ninh cùng Hiền Linh, Nguyệt Thanh trở lại chỗ của Nguyễn Anh đang ngồi kia.
Người giám khảo tự xưng mình là gì đó tên, Hiền Linh không nghe rõ ràng được, nhưng nàng lại nghe rõ lời nói phía sau của người giám khảo này. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Nếu room rõ khuôn mặt của người này ra, thì đây không phải khá tương tự gương mặt của Nguyễn Anh sao. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Nó không đến từ MC, cũng không đến từ khán giả, mà xuất phát từ một giám khảo.
Thời gian dần trôi đi, cuối cùng đã đến lúc Hiền Linh lên sàn, khi MC vừa đọc đến số báo danh của mình, Hiền Linh đã sẵn sàng để bước lên đài.
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.