Giấc Mộng Đế Vương
Cuồng Càng Thêm Cuồng
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 83
Vệ Lãnh Hầu cảm thấy trong lòng mình mềm nhũn như nước, dù Trứng gàkhônghiểu tìnhyêunam nữ, nhưng trong lòng của nàng, thời gian dần qua mình trở thành chỗ an toàn, dù bị thành huynh trưởng… cũngkhôngsao, ít nhất trong lòng Trứng gàhiệnnay,khôngai có thể vượt qua “huynh trưởng”hắnthay nàng che gió che mưa rồi.khôngbiết gió tanh mưa máu của trận cung biến lúc trước có lưu lại chút gì trong lòng nàngkhông, nhưng trong cuộc sống sau nàyhắntuyệt đốikhôngđể cho bảo bốiđangởtrênngựchắnbị tổn thươngmộtchút nào.
Niếp Thanh Lân bị ánh mắt nóng rực củahắnchiếu đến, cả ngườikhôngđược tự nhiên, mà lờinóivà hành động kế tiếp của Thái phóthậtlà làm cho nàng xấu hổ, tai nóng rực, nhưng vẫn mở đôi môianhđào sợ hãinói: “Sao Thái phó vẫnkhôngđứng đắn như vậy, vụng trộm chạy vào cung để đòi Bản cung chúc mừng chiến thắng sao?”
Cung yến mừng quân được cử hành ngày thứ hai sau khi đại quân quay về thành đô.
Thái phó nghĩ sao làm vậy. Kéo giáptrênngười xuống némtrênmặt đất: “Thầnđigấp ngày đêm để sớm nhìn thấy công chúa, kính xin công chúa c** q**n áo, an ủi nỗi khổ tương tư của thần.”
trênchiếc giường lớn như vừa trải qua trận chiến kinh hoàng nơi sa trường, giường lộn xộn, ngay cả mành bên giường cũng bị dùng sức kéo bị rách như lưới đánh cá, lại nhìntrêntấm trải giường, ẩm ướt đến mứckhôngthể hình dung. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Thái phó vốn vìđãno say mà buông lỏng lập tức căng thẳng. Thảo nào vừa rồi Trứng gà lại có phản ứng mạnh mẽ như vậy trong bóng tối, kêu to cũng hơi phát run, đúng là bị Cát tặc kia dọa rồi! (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Đến lúc Vệ Thái phómộtthân quân trang cưỡi con ngựa cao lớn xuấthiện, tiếng hoan hô lập tức nổ tung trời.
Thái phó nhìn vị ái tướng tâm phúc của mình gật đầu cười, gần đây mìnhkhôngởtrêntriều, nhưng có chút gió đều vào tai củahắn. Khâu Minh Nghiên này có tài hoa, trong khoảng thời gian này, cho dù là chuyện lũ lụt kênh đào hay là chuyện kiếm lương thảo đều chuẩn bị chu đáo, vốn còn lo lắng người này ở trong quân doanh quá lâu,sựtàn bạo quá nhiều, nhưng ngoài việc giam giữ Ngô các lão nhiều chuyện vài ngày rồi thả ra ngoài, làm việc chung với các quan viên khác cũng coi như hòa hợp, coi như đây làmộtlần Khâu Minh Nghiên lịch lãm rèn luyện, đợimộtthời gian nữa nhất định có thể trọng dụng.
Nghĩ vậy, Khâu Minh Nghiênkhôngkhỏi đưa mắt nhìn về phía ngự doanh của Hoàng đế, lại pháthiệnlong tọađãtrống trơn, có lẽ tiểu Hoàng đế chỉ uốngmộtchén rượu liền tuyên bố cáo lui vì cảm giáckhôngkhỏe.
Khâu Minh Nghiên và Hoàng đế đứngtrênthành, chờ đại quân vào thành. Trộm nhìn Hoàng đếđãlâukhôngthấy, lại pháthiệnhình nhưhắnthậtsựcó bệnh, đáy mắt có màu xanh nhạt, giống như chưa nghỉ ngơi đủ, lúc mới lên cầu thang, chânrõràng lảo đảo, suýt nữa ngã xuống. Lúc ấy mình đứng ngay bên cạnh Hoàng đế nên đỡ hoàng thượng trước Nguyễn công công, khi đỡ lấy eo hoàng thượng,mộtlàn hương bay tới, cảm giác mềm mại làm cho lòng Khâu Minh Nghiên lay chuyển: Cho dù Hoàng thượngkhôngchú trọng võ, nhưng vòng eo sao có thể mềm mại như vậy, nếu ôm vào trong ngực…khôngkịp nghĩ nhiều, Hoàng thượngđãlặng lẽ muốn giãy thoát khỏi cánh tayhắn.
Lúc này Niếp Thanh Lânđãsớm bủn rủnkhôngcó sức, Thái phó liên tiếp sai người chuẩn bị khăn mỏng, lau thân thể cho nàng rồi mới có thể ngủ, nghe Thái phó vừa hỏi như vậy, cố gắng mơ hồnói: “Tướng quốc rất giỏi,khôngcần trẫm phí công…”nóixong, hơi chuyển người, đúng là ngủ rồi.
Namđangmặcmộtchiếc trường bào có thêumộtcon mãng xàđanggiương oai trước biển cả, mặt trời chiếu sáng kim quantrênđầu rực rỡ, dáng người cao lớn, khuôn mặt tuấn mỹ như ngọc làm cho người khó có thể bỏ qua,rõràng là Thái phó đại nhân. Còn nữthìyểu điệunhỏnhắn xinh xắn, mặc váy lụa mềm dài màu sữa ngà, nhan sắc thanh lịch giữa cúc trắngđangvây quanh lại nổi bậtmộtcách lạ thường, là Đế cơ Vĩnh An công chúa.
Khâu Minh Nghiênkhôngbiết từng câu từng chữ của Niếp Thanh Lân đều là lời tâm huyết đúng thực tế,hắncảm thấysựlạnh lùng cao ngạo của “ông” tiểu Hoàng đế này lại leo lênmộtbậc thang mới, chẳng thèm ngó tới Thái phó lập công lớn, tức giận đến mức nốt ruồi son giữa lông mày trở nên đỏ chói.
Vì vậy cung yến được sắp đặt trong ngự hoa viên, cử hành yến hội ở giữa những cây hoa cúc nở rộ rất lịchsựtao nhã. Bắt chước quân doanh dựng lều vải, sử dụng vải tơ thêu với ngân tuyến, dưới ánh mặt trời sáng loáng,đãchiếu lên những tia sáng đủ những sắc màu rực rỡ.
Quả nhiên, Thái phó thấy thế, lông mày nhíu chặt,đitới trước mặt tiểu Hoàng đế, giọng trầm thấp khiển trách: “Nguyễn công công, ngươi làm việc càng ngày càngkhôngkhéo léo,khôngthấy giótrênthành rất lớn à! Lại để cho thánh thượng ngồi trong gió như vậy, cònkhôngmau cầm áo choàng đến!”
Khâu Minh Nghiên kiên nhẫn nghe kẻ say đầu lưỡi cứngnóicả buổi,mộtcâu có ích cũngkhôngnghe được. Lỗ Dự Đạtnhỏhơn Đan Thiết Hoa chừng mười tuổi, nhưng khẩu vị rất nặng, trongmộtlần cùng Đan Thiết Hoa trải qua chiến trường sống sót trở về, lại đột nhiên sinh lòng ái mộ với lão quả phụ tuổi gần bốn mươi. Đáng tiếc Đan Thiết Hoamộtlòng thủ tiết vì vong phu (chồngđãchết),khôngcó khả năngsẽtái giá với tiểu trượng phunhỏhơn mình,khôngcho Lỗ tướng quần chút xíu mặt mũi nào, Lỗ Dự Đạt liên tục bị nhục, còn ầm ĩ trong quân doanh ai ai cũng biết, cuối cùngthìcũng là muốn thể diện đàn ông, trong thoáng chốc thẹn quá hóa giận, càng ngày càngkhôngvừa mắt với Đan Thiết Hoa, mỗi lần gặp nhau ầm ĩ dữ dội là chuyện bình thường.
Đây là ý của Niếp Thanh Lân, trước kia khi cử hành cung yến đều xúm lạimộtchỗtrênđại điện,thậtra quân thần đều gò bó, mấtđiý nghĩ ban đầu quân thần cùng vui. Mà giờ từng lều vải đều có biển hoa ngăn cách,thậtrakhôngkhiến mọi người mất tự nhiên, có thể chè chén thoải mái với đồng liêu quen biết rồi.
Vừa từ chiến trường đầy máu, thây chất đầy đồng trở về, hôm nay đắm chìm trong biển hoa khó gặp, tâm tình các tướng sĩ cũng rất sung sướng, trong thoáng chốc tiếng hoan hô vang lênkhôngngừng trong ngự hoa viên.
nóixong, vươn tay nâng thánh thượng dậy, dặn Nguyễn công công chuẩn bị tốt loan giá hộ tống Hoàng thượng hồi cung. Các lão thầntrênthành nhìn thấy cảnh này, Thái phórõràng còn giả bộ quan tâm hoàng thượng nóng lạnh, hẳn là vẫn chưa có ý phế đế ngay, trong lòngnhẹnhàng thở phào.
Thái phó nghe xong, đúng là giọngnóiyêucái đẹp của thánh thượng liềnkhôngtrách móc nặng nề Nguyễn công công nữa, chỉnóimộtcâu: “Đúng là hồ đồ!”
Đêm hôm đó, cả triều văn võ ôm thê thiếp trong nhà ngủ yên tâm khác thường, chỉ có Khâu đại nhân nằmtrêngiường trằn trọc, chợt nhớ tớisựmềm mại nắm trong tay, lại nghĩ tới Thái phónóichuyện dịu dàng với tiểu Hoàng đế,khôngbiết trong lòngđangcó những ý nghĩ giằng có dày xéo thế nào, lại là trắng đêmkhôngngủ.
Trong thư phòng Thái phó căn bảnkhôngbiết tâm tư nữ tướngđangđào ngũ (ýnóiĐan ma ma về phe Niếp Thanh Lân),hắnđangvui vẻ nhìn bàn taynhỏbé cong cong gây họatrêngương mặt tuấn tú củahắn.
Sau khi nghiền tờ giấy kia thành mảnhnhỏ, Thái phó lại hỏi Đan ma ma những việc lớnnhỏtrong cung lúc mìnhkhôngở đây, sau đó phất tay cho bà lui ra, cònhắnchậm rãi thong thả trở về tẩm cung, tới bên giường.
“Hơi thở công chúa như lan,đãtrêu chọc trái tim của thần xôn xaokhôngyên, hôm quakhôngthể thỏa mãn, kính xin công chúa nhận thêmsựbồi tội của thần thêmmộthai lần nữa…”nóixong khuôn mặt tuấn tú của Thái phó nở nụ cười xấu xa, cánh tay dài duỗi ra, trực tiếp kéo công chúa vào ngực, màn trướng cuộn xuống, tiếng thở gấp tán loạn của nữ tử bị giữ lại… (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Long Châu bị hôn đến mứckhôngthở nổi, nhưng chóng mặtkhôngđẩy ra được nam nhânđangôm chặt mình. Nhiệt độ vừa lạ lẫm vừa quen thuộc từ lồng ngực chứng minh đâykhôngphải trong mơ, Vệ Lãnh Hầuthậtsựtrở về từ chiến trường rồi.
Trong nháy mắt, Khâu Minh Nghiên cảm thấy tai của mình ù lên rồi nổ vang.hắnluôn có ảo giác, người Thái phó ôm trong ngực kiakhôngphải là công chúa, mà là thiếu niên thiên tử luôn mỉm cười cao ngạo
Bởi vì bình định Nam Cương mang ý nghĩa trọng đại, mà mình rời kinh thànhđãlâu, cũng nên dẹp loạn những người có tâm rục rịch, Thái phó mặc bộ giáp vàng hiếm khi mặc. Bộ giáp này là lễ vật thái tử chuẩn bị tỉ mỉ ngày sinh nhật thứ bốn mươi của tiên đế, gọi những người có tay nghề giỏi và họa sĩ nổi tiếng Đại Ngụy, sau ba năm mới hoàn thành. Nhưng chưa làm xong, cao tổ Đại Ngụy đời thứ haiđãbăng hà rồi, mà chiến giáp Thái phóđangmặc bây giờkhôngcó người nào dám đứng ra chỉ trích, bởi vì ngày hôm qua Hoàng đế tự mình ban thánh chỉ, đem bộ giáp kim long trong quốc khố ban cho Định Quốc Hầu đại nhân, vinh sủng như thế, dù là lão thần cũngkhôngdám chỉ trích.
Đây người ta gọi là “tiểu biệt thắng tân hôn”, bị nghẹn lâu như vậy, Thái phó như lại trở về thời thiếu niên đầy nhiệt huyết,trênchiến trường mọi việc thuận lợisẽkhiến cho người cảm thấy thoải mái, nhưngkhôngthể so với lúc này ởtrêngiường hoa sen màn ấm.
Trứng gà cũngđãlâu chưa được mưa móc, nên vô cùng nhạy cảm. Sau trận tình ái nóng bỏng kia quađi,thìchiếc giườngđãkhôngthể ngủ được nữa rồi. Lúc Đan ma mađangđợi được gọi vào thu giường, công chúađãđược Thái phó ôm đến giường êm trong thư phòng.
Chương 83
Sau nụ hôn sâu, nam nhân thắp sáng đèn bên giường, tham lam nhìn giai nhântrênđầu quả timđãlâukhôngthấy, ngọn đèn lay động làm cho da thịt như ngọc của mỹ nhân mông lung mềm mại, gương mặt tinh xảođãtrở nên xinh đẹp hơn rất nhiều, thiếu nữ đôi támđãtrở nên hoàn toàn khác, Trứng gà củahắnthậtsựlà càng thêm xinh đẹp, mái tóc dày đen nhánh làm nổi bật khuôn mặtnhỏnhắn làm người ta thươngyêu, ngay cả vành tainhỏtrốn trong mái tóc mượt cũng giống như trân châu vừa mới lấy, để cho người muốn ngậm mãikhôngmuốn nhả ra.
Niếp Thanh Lân đau thắt lưng, đau xương sống, đau chân, vất vả lắm mới bò lên thành cao,đãlập tức ngồi bệttrênghế mà Nguyễn công công vừa mang đến, sau khi nghe xong lời trách móc nặng nề của Khâu Tướng quốc, th* d*cnói: “Gần đây trẫm ốm đau, thân thể yếu, chắc Thái phó cũngsẽthông cảm, Tướng quốc, vẫn nên bắt đầuđi, lưng trẫm đau,khôngkiên trì được lâu đâu!”
Khâu Minh Nghiên thu ánh mắt, bước thong thả vài bước, dần rời xa yến hội ầm ĩ, lúchắnleo lênmộthòn giả sơn, chuẩn bị nhìn ra xa toàn bộ ngự hoa viên đột nhiên thấymộtđôi người ngọc đứng ở đình nghỉ mát bên cạnh ngự hoa viên.
Vì là ở trong góc ngự hoa viên, có tường hoa ngăn cách tầm mắt của mọi người, lại có ma ma thái giám trông coi cửa vào duy nhất cho nên hai người rất vui vẻ. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Ánh mắt Thái phó mềm lại, trong lòng biết hai ngày nay mìnhyêuthương làm cửu ngũ chí tôn mệt c·h·ế·t rồi. Lúc sáng sớm nay, Trứng gà vốnkhôngtỉnh táo lắm, mấy ngày nay toàn ởtrêngiường, sáng nay lúc rời giường oán giậnkhôngngừng.hắnlại cắt móng tay nàng vất vả chăm sóc, miệng nàng chu lên nhưmộtđứa trẻ ba tuổi khóc nức nở trong lồng ngực mình. Tiểu Trứng gà hiếm khi tức giận, đúng là làm Thái phó mở rộng tầm mắt.
Đến ngày hôm sau, mắt tiểu Hoàng đế lại cũnghiệnra chút xanh.
Nhưng lăn qua lăn lại như vậy, làm lỡ giờ rời giường, nhìn trời cũngkhôngcòn sớm, tiểu Hoàng đế cũng mệt mỏi, nênhắnnói: “Các vị tướng sĩ cũng rời nhàđãlâu,hiệngiờ phần lớn vợ và con đều ở trong thành đợi trượng phu về đoàn tụ, nghi thức mừng quân cũngkhôngcần dài dòng, làm sớm rồi cho họ đoàn tụ với cha mẹ, vợ con mới đúng! Thân thể hoàng thượngkhôngtốt,khôngcầnđixuống, lát nữa thầnsẽtiễn Hoàng thượng hồi cung, ngày mai trong bữa cung yến cùng mời rượu đám tướng soái lập công là được.”
Chạy mấy ngày cũng mệt mỏi, ngày hôm sau Thái phó thức hơi muộn, nhưng mắt còn chưa mở ra,đãcảm thấy có chútkhôngđúng. Khóe mắt hướng lên,hắnthấy Vĩnh An công chúađãdậy rồi, áo mỏngtrênngười xộc xệch, lộ ramộtnửa vai, nửa quỳ g*** h** ch*nhắn, tóc dài khẽ rũ xuống khỏi bờ vai, khuôn mặtnhỏnhắn vươn vào g*** h** ch*n,mộtlọn tóc vô ý quét vào chânhắn, nhột nhạt như có nhưkhôngđóđãlàm nhiệt huyết sáng sớm của nam nhân sôi trào.
“Hôm qua trong đêm Trứng gà chưa kịp nhìn kĩ, nên hôm nay muốn bổ sung lễ chào hỏi cho nó sao?” Thái phó đột nhiên lười biếng hỏi thăm.
Trứng gàmộtchút tiến bộ cũngkhôngcó, chia cách mấy tháng lại quay về nét ngây ngô lo sợ như mới lần đầu, khuôn mặtnhỏnhắn đỏ lên, đôi mắt chớp liên tục, bất lực, lúng túng trước những ngón tay củahắn, mặc chohắnthuận lợi làm xằng làm bậy.
“Làm phiền Khâu ái khanh rồi, hãy buông tay!” Cảm giác lựctrêncánh tay sắtđangđỡ eo mình càng tăng thêm, Niếp Thanh Lân khẽ nhíu màynói. Vẻ mặt Khâu Minh Nghiên nhất thời cứng lại, biết mình vượt quá lễ nghi, vội vàng thu tay, tự nhiên trong lòng bực mình liền lạnh lùngnói: “Hôm nay mừng quân, hôm trước thầnđãnhờ Nguyễn công côngnóivới Hoàng thượng, sao hôm nay Hoàng thượng vẫn ham ngủkhôngdậy nổi,hiệngiờđãchậm trễ, đại quân vì chờ Hoàng thượngđãchờ bên ngoàimộtcanh giờ rồi! Thờ ơ với Thái phó như vậy, liệu có ổnkhông?
Nghĩ vậy, Thái phó quay người liền thấy người kia ngồitrênghế bành, tuy tiểu Hoàng đếđangmặc lễ phục long trọng nhưng lạiđangngủ gật, đầu gật gù như gà mổ thóc, hoàn toànkhôngbiết quyền thần Đại Ngụy Vệ hầuđãlên thành.
Sáng nay, lúc Niếp Thanh Lân vừa thức dậy,thìđột nhiên nhớ tới việc Thái phó bị thương ở chân, xuất phát từ hiếu kì, muốn nhìn thử con rắn kiađãcắn ở những nơi nào, mới thừa dịp Thái phó chưa tỉnh để xem xét. Thái phókhôngbiết xấu hổ, ngủkhôngmặc quần, nhưng nhờ vậy mới thấy đượcrõmiệng vết thương. Dấu răng rắn cắn rất sâu, đến bây giờ vẫn chưa khép miệng lại,khôngphải nước bọt của công chúa Nam Cương có khả năng chữa thương rất thần kì sao? Vì saotrênmặtthìcó hiệu quả, đến bắp đùithìlại mất tác dụng? Thái phó đúngthậtlà,đingủ còn có phản ứng, lúc Khất Kha công chúa chữa thương có phải cũng từ từ ngẩng cao đầu thế nàykhông?
Thái phómộtlần nữa leo lên giường, bàn tay hướng về phía quần áo của công chúa: “khôngphải là đòi hỏi, mà là thầnđangnhận tội, chinh chiếnkhôngthuận lợi,đãlàm chậm trễ thời gian lâu, làm giường của công chúa vắng lạnh, hôm nay phải làm cho nó nóng lên…”
“Dưỡng dài như vậy, gần đây công chúakhônglên triều sao?” Thái phó xem đủ rồi, đột nhiên hỏi.
Lỗ Dự Đạt uống hơi nhiều, cái lưỡi thẳng đuộtnóira: “Phạt?nóilà vào cung hưởng phúcthìđúng hơn! Lão tú bà mẫu dạ xoa gần đây lại học đòi thoa son phấn, mang trâm hoa, lão tử tốt tính khen nàng ta hai câu,nóinàng ta ngửi rất thơm, lại cho lão tử hai bạt tai! Phi! Mắt c·h·ó mới có thể vừa ý quả phụ ôn thần này!”
Đan ma ma thấy nhưngkhôngthể trách,khônggiống hai tiểu cung nữ sau lưng lại xấu hổ, bà chỉ cau mày nghĩ: Mai phải dặn dò ngự thiện phòng làm cho công chúa chút đồ bổ dưỡng, Thái phó giày vò như vậy, thân thể mảnh mai sao có thể chịu được?
Đúng lúc này, đại quân chiến thắng trở về cuối cùng cũng vào cửa thành, dân chúngđãchen chúc hai bên đường từ sớmđãsôi nổi hoan hô, tiếng hô tên Định Quốc Hầu và Hắc Kỳ Quân vang lên liên tiếp.
Mặt già của Nguyễn công công đau khổ: “Thái phó đại nhân, sáng sớm nô tàiđãlấy áo choàng để Hoàng thượng mặc thêm, nhưng Hoàng thượngkhôngchịu,nóilong bàotrênngười hôm nay là được thêu thủ công từ kim vàng, chỉ bạc hòa nhau, dưới ánh mặt trời rồng có thể chuyển màu, sợ bị áo choàng che mất vẻ rực rỡ… Việc này, nô tài cũngkhôngcó cách nào!”
Nhớ tới lúc gia đình mình chưa có biến, mỗi lần đến trung thusẽbày đầy cúc đặc biệt, toàn bộ già trẻ Khâu phủ tập trung lại, vui vẻ hòa thuận biết bao. Hôn quân đáng hận kia ham mê sắc đẹp, bịyêucơ Ninh phi mê hoặc, trọng dụng gian thần Vinh thượng thư, hại mình cửa nát nhà tan! Bởi vậy có thể thấy được, "nữ sắc cùng với quyền lực,sẽlàmộttai họa còn hơn cả hùm beo lang sói"!
Lúc Thái phó đại nhân leo lên lầu, Khâu Minh Nghiên vội vàng quỳ xuống: “Cung nghênh Thái phó về triều, Khâu Minh Nghiên vui mừng vìđãkhônglàm nhục sứ mệnh, cuối cùng chờ đến lúc Thái phó chiến thắng trở về.”
hắnđương nhiên biếtrõTrứng gà củahắntốt bao nhiêu, nhưng gã Cát Thanh Viễn kia xứng với nàng sao?! Nếu nhưkhôngnhanh chóng bắt được Cát Thanh Viễn phanh thây xé xác,hắnkhó mà tiêu mối hận trong lòng!
Khâu Minh Nghiên hơi cảm thấy thất vọng, cũng lười để lời Lỗ tướng quânnóira đầy ghen tuông, bưng chén rượu đứng dậy,đithưởng thức hoa cỏ trong ngự hoa viên.
Khâu Minh Nghiên xoay người nhìn theo ánh mắt của Thái phó, tiểu Hoàng đế trong lúc cả nước vui mừngthìlại ngủ đến mứckhôngcòn biết trời trăng gì nữa. Đứa trẻkhôngbiết điều này! Cuồng vọng tự cao tự đại đến mức này! Mình còn có thể miễn cưỡng tha thứmộthai cho tiểu Hoàng đế, nhưng tính tình Thái phókhônggiống mình, ở chỗ nàykhôngcho Thái phó thể diện, quả đúng làkhôngbiết trời cao đất rộng rồi!
Thế nhưng Tướng quốc Khâu Minh Nghiên lại như bị sét đánh, ngây người ngay tại chỗ: Người vừa mớinóilời dịu dàng hỏinhỏthậtsựlà Thái phó đại nhân màhắnsùng bái kính ngưỡng sao? Tiểu Hoàng đế rốt cuộcđãdùngyêuthuật gì? Có thể làm cho Định Quốc hầu coi trời bằng vunghiệnra vẻ mặt ôn hòa vớihắn?
Chỉ thấy Thái phónhẹnhàng nâng cằm của công chúa lên, chậm rãi dựa vào, hônthậtlâu giai nhân xinh đẹpkhôngkhác Hoàng đế trong ngực.
Khâu Minh Nghiênđitheo Lỗ Dự Đạt đến doanh trướng của các đồng liêu ngày xưa chè chén thoải mái, đột nhiên hỏi: “Cómộtkhoảng thời gian ta ở bên ngoài tiêu diệt thổ phỉ, tình huống trong kinh thànhkhôngrõlắm, nhưng sao Đan Thiết Hoa lại vào cung làm ma ma? Là vi phạm quân quy nên bị Thái phó xử phạt sao?”
Đan ma ma đem tờ giấy mới nhận được hôm qua đưa cho Thái phó: “Nô tài có tội, chỉ cho rằng bồ cầu đưa tin tới nhất định là thư Thái phó tự tay viết,khôngkiểm trađãđem tới cho công chúa, công chúa xem xong hình như trong lòngkhôngyên, hẳn là có hơi hoảng sợ.”
Bởi vì biết nàng bị dọa sợ, động tác cũng càng dịu dàng, sợ nàngđangngủ bị mình dọa gặp ác mộng,khôngngờ, lúc mình vừa mới nằm xuống, bé conkhôngtự chủ được nhích lại gần, cọ cọ khuôn mặtnhỏnhắn vào ngựchắn, lại ngủ.
Thế nhưng phần ngây ngô thế này này lại mạnh mẽ hơn cả tình dược mạnh mẽ nhất, làm cho Thái phó đại nhân muốn nhịn cũngkhôngthể nhịn được!
Móng tay trắng muốt được chăm sóc rất đẹp, mặc dùkhôngquét sơn móng tay, lại dán ngọc bích rất mới lạ, tính mê cái đẹp của công chúa đúng là chưa từng thay đổi! Vừa nãyhắnsoi gương, vết càotrênmặtđãbắt đầu sưng đỏ, cũngkhôngbiết lúc đại điển mừng quân có tanđikhông. Nếu đổi ngược lại là người bên ngoài gây ra đại họa ngập trời như thế này,thìbàn tay l* m*ng ngang tàng kiađãbị đao băm thành thịt viên từ lâu! Nhưng lúc thấy ngón tay trắng như ngọc lại chỉ muốn đặt vào lòng để cưng chiều nựng nịu, đôi môi mỏngnhẹnhàng đặt lên đómộtnụ hôn.
Vốn Niếp Thanh Lân ngủ gậtkhôngsâu, nghe thấy giọng Thái phó, mở đôi mắt buồn ngủ đầy mờ mịtnói: “Thái phó lên đây lúc nào, đến lúc trẫm phải xuống dưới mời rượu các tướng sĩ rồi ư?” (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Mùa thu, hoa cúc nở vàng ươm rực rỡ, Lục gia Trầm phủ biết chậu mẫu đơn “Xanh” của mình được hoàng thượngyêuthích, cũng được cổ vũ, dĩ nhiên là tinh thần hăng hái, thừa dịp hoa khoe sắc đem mấy chậu hoa cúc quý báu của mình vào trong cung. Những chậu cây này có những đóa hoa dài rộng, màu sắc giao thoa, cánh lá mập mạp, chân lá xanh xanh,trênnhánh chi chít những nụ hoa chưa nở làm cho người ngưỡng mộkhôngngớt,thậtsựquên đây là mùa vạn vật tiêu điều rồi.
Niếp Thanh Lân vội vàngkhôngkịp chuẩn bị, hơi bối rối thẳng người, nhớ lại hình ảnh hơi có vẻ thô bỉ mới vừa rồi, bỗng nhiên xấu hổ: “NghenóiThái phó bị thương, nghĩ là nhìnmộtchút. Nếu Thái phó bị Bản cung đánh thứcthìcứ ngủmộtlát.”
Vệ Lãnh Hầu nhíu mày, đợi đến lúc khăn trải giườngđãđổi cũngkhôngđành lòng đánh thức nàng, dịu dàng lau dưới thân cho nàng liền ôm nàng trở vềtrêngiường, thay áo ngủ bằng gấm,nhẹnhàng hôn lên khuôn mặtnhỏnhắnđangngủ say, gọi Đan ma ma tới thư phòng.
Sau hai ngày v**t v* an ủi trong cung Phượng Sồ, cuối cùng trước khi đại quân đến, Thái phó cũng bí mật ra khỏi thành, cùng nhận đại điển mừng quân.
Saumộttrận mưa hôn và dỗ dành, vẻ kiathậtlàm cho người tayêuthương, nếukhôngphải hôm nay phải xuấthiệntrước mặt quần thần,hắnthậtkhôngnỡ để cho nàng cắt bộ móng tay xinh đẹp đó, cuối cùng ôm con mèonhỏnửa tỉnh nửa mê nằm trong ngực, tự tay dùng kéo bạc cắt mười móng tay trắng như hoa của nàng
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.