Giấc Mộng Đế Vương
Cuồng Càng Thêm Cuồng
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 63
Niếp Thanh Lân chủ động nhiệt tình như vậyhắnchưa bao giờ nhìn thấy, Thái phó bị giai nhân nóng bỏng cưỡng hôn, cảm nhận hai cánh taynhỏtrắng nõn quấntrêncổ mình càng lúc càng chặt, thân thể mềm mại dán sát vào lồng ngực cường tráng của mình, vô cùng nóng bỏng.
Cát Thanh Viễn hoàn toànkhôngnghĩ tới tên bang chủ cái bang dưới cổng thành ngay cảnóicũngkhôngthèm, đột nhiên bắn lénhắn, hơn nữa còn làmộtlần sáu mũi tên.
nóixong ra hiệu cho tướng quân khôi ngô mặc kim giáp đứng bên cạnh xuất trận. Vị tướng quân mặc kim giáp này là chiến tướng của thành Lang Tây, xưa nay dũng mãnh hơn người, luônkhôngphục Vệ Lãnh Hầu, nhìn thấyhắnmặc y phục rách nát giống như tên ăn mày, lại càng thêm xem thường,đãsớmkhôngkiềm chế được, phi ngựa chạy tới phía trước hai quân, lớn tiếng quát: “Ta là Bình Định Đại tướng quân của Lang Tây, Vệ Lãnh Hầu mauđitìm cái chếtđi.”
Cuối cùngmộtnhóm người đều giơ tay đầu hàng. Lúc này Lỗ Dự Đạt thổi còi sắt báo hiệu cho những ngườiđangẩnthân, trong thành liến có tiếng đáp lại.khônglâu sau, có hơn mười người mật thám xông lên thành, thân thủ nhanh nhẹn g**t ch*t nhóm người trông coi cổng thành.
Cao Xương biết nếu để cho Vệ Lãnh Hầunóitiếp, lòng quânsẽbị dao động, sợ làsẽtan tác tại chỗ, vội vàng cười lạnhnói: “Vệ Lãnh Hầu, hai quân giao chiến ai mạnhthìthắng, người có dám tỷ thí với Đại Tướng của quân ta?”
Tiếng gọi đó,đãchặt đứt nốt sợi dây lý trí trong đầuhắn. Kinh thành biến động, theo lýhiệntạihắnphải chỉ huy binh mã lùng bắt các phản tặc còn sót lại, sau đó điều động binh mã trấn thủ các cửa thành, còn phải... Nhưng vào giờ khắc này, việc gì cũngkhôngquan trọng bằng giai nhânđangnằmtrêngiường này, Vệ Lãnh Hầu đưa tay muốn ôm lấy giai nhân kia, lại nhìn thấy tay mình dính đầy vết bùn lầy lẫn vết máu... Đáng c·h·ế·t!
Trong nháy mắt, Vệ Lãnh Hầu đưa ramộtquyết định lớn mật khiến mọi người phải trố mắt – Đó là phá núi gọt đồi!
Bị giai nhân náo loạn chê động tác quá chậm, Thái phó đại nhân vừa tức giận vừa buồn cười: “Hoàng thượng đừng quá sốt ruột, thần cũng phải tắm rửa sạchsẽmới có thể hầu hạ Thánh thượng chứ!”
Khihắngiục ngựađivào cửa Cát phủ, chỉ thấy cửa phủ mở rộng, vài hắc y nhânđangdây dưa chém g·i·ế·t với đám người Đan Thiết Hoa.
Lỗ Dự Đạt vốn xuất thân là thợ săn, thị lực rất tốt, tay giơ lên che ánh sáng nhìnmộtchút, hơi tiếc hậnnói: “Chỉ kémmộtchút nữa là có thể nhìn thấy màu sắc bộ óc của tên Cát s·ú·c sinh này rồi. Thái phó, thuộc hạ thấy có phải là mấy hôm trước ngài vung cuốc quá dùng sức, nên giờ lực cổ tay bị yếuđihaykhông?”
Binh lính của Lang Tây vương thấy Đại Tướng tiên phong của quân mình chưa đánh nổi hai chiêu liền bị chém rơi đầu, lập tức hoảng loạn. Cao Xương cũng cả kinh thất sắc,hắnbiết Vệ Lãnh Diêu lợi hại, cũngkhôngbắt buộc tướng quân kim giáp phải thắng Vệ Lãnh Diêu, nhưngkhôngngờ tướng quân kim giáp này ngay cảmộthiệp cũngkhôngchịu nổi người bị chém thành hai phần. Tướng quân chuẩn bị đánh lén còn chưa kịp ngắm bắnthìkim giápđãthua. Ánh mắt Lỗ Dự Đạtđangđứng trong quân đảo qua thấy có người chuẩn bị đánh lén, vội vàng giương cung kéo tên,mộtmũi tên bắn c·h·ế·t người kia, nếu Cao Xươngđãkhôngquan tâm đến võ đức,thìhắncũngkhôngcần khách khí, mũi tên thứ hai bắn trúngmộtcon mắt của Cao Xương,hắnta đau quá hét tomộttiếng rồi rơi xuống khỏi ngựa.
Vẫn chưa kịpđivào, liền nghe thấy tiếng r*n r* trầm thấp mềm mại phát ra sau cánh cửa phòng. Thanhâmkia khàn khàn mang theomộtchút mềm mại, chỉ có mình Trứng gà củahắncó, từng tiếng từng tiếng đánh vào màng nhĩ củahắn.
Đầu óc của Long Châu tử chứa đầy mưu ma chước quỷ, liệu có phải nàng lo lắng mìnhsẽđuổi theo tới đây, biếtrõhắnkhôngbiết bơi nên lập mưu lừahắn?
Nghe đến đây, gương mặt tuấn tú củaVệ Lãnh Hầu dưới lớp bùn lầy cũng thay đổi thành màu xanh tím,hắngằn từng tiếng hỏi: “Ngươiđãtự mình nghiệm thân?”
Ngay cả chân mày Vệ Lãnh Hầu cũngkhôngnhăn lại, khóe miệng khẽ nhếch: “Vốn tưởng rằng Cát phủđãquen thói
Vệ Lãnh Hầu đè lại tiểu Hoàng đế háo sắc, đầy mùi chua của giấm hỏi: “Thái phó nào?”
Trong lòngkhôngkhỏi cảm thấy ảo não, Vệ tặc này quá mức gian trá, cư nhiên vàng thau lẫn lộn, sử dụng cách đánh vào mặt tâm lý! Nhưnghiệntại hối hận cũngđãmuộn, dù sao thắng bạiđãrõ,khôngcó cách nào xoay chuyển!
Nhưng bọn họkhôngcó thời gian để sợ, lại tiếp tục đào bớimộtngàymộtđêm ở giữa sườn núi, cứ như vậy đến tận ba ngày sau, rốt cuộc cũng mở thông được con đường ra ngoài. Lúc bọn họ rốt cuộc có thể an toàn rờiđi,trênngười Hắc Kỳ quân và mọi người dính đầy bùn đen! Tất cả những thứ này đều do Cát Thanh Viễn ban tặng, cảm giác khắc cốt ghi tâm như vậy nếu nhưkhôngđể cho Cát tặc nếm thử, Hắc Kỳ quân bọn họthậtđúng là phải đổi màu cờ!
Trong hai canh giờ ngắn ngủi, Vệ Lãnh Hầu ra lệnh thông báo cho người đứng đầu của mười mấy thôn khu vực lân cận, nhóm phụ nữ và trẻ em có thể lên thuyền của Hắc Kỳ quân rờiđi, nhóm thanh niên tráng kiệnthìở lại cùng bọn họ đào đường núi.
Đám hắc y nhân này là do phụ tử Cát Thanh Viễn nuôi dưỡng làm tay sai, thân thủ bất phàm. Vệ Lãnh Hầu cũngkhôngđivào bằng cửa, mà tung người nhảymộtcái, bay qua tường viện, con đường dọc hành lang đều treo đèn đỏ,hắnthẳng tắpđivào bên trong, lại nhìn thấy lão Cát đại nhânđangcầmmộtthanh bảo kiếm run rẩyđivào phía trong.
Trong lúcđangrối loạn,khôngcó ai để ý tới việc Cát Thanh Viễn đứngtrêntường thànhđãbiến mất từ lúc nào,đinơi nào thầnkhôngbiết quỷkhônghay...
Cát Thanh Viễn! Nếu ta bắt được ngươi,khôngbăm ngươi thành vạn mảnh, khó có thể giải trừ mối hận trong lòng ta!
nóixong giơ đao lên chặt bỏ đầu lão già trước mặt!
Trong thành tinh binh vốnkhôngnhiều lắm, hơn nữa thế lực của Vệ Thái phó quá lớn, nhóm binh lính thủ thành chỉ cần nghe danh tiếngđãbị dọa sợ đến hồn vía lên mây, nào có ai dám liều mình ngăn cản,khôngbao lâu, cửa thành rộng mở, Vệ Lãnh Hầu phi ngựa lên trước, xông vào trong thành.
Nhóm binh lính Lang Tây nhìn lại,thìbất ngờ khi thấy sau lưng bụi mù cuồn cuộn,thìý chí chiến đấu liền biến mất.
“Thánh Thượng có nhìnrõthần là aikhông?” Sau khi hôn xong, Vệ Lãnh Diêu ôm lấy giai nhân khẽ đặt lên giường rồi đột nhiên lên tiếng hỏi.
Mới vừa rồihắnliếc mắt nhìn thấymộtthứtrênbản, tất cả những thứ đó làm cho hốc mắthắnnhư muốn nứt ra, nhìn lại bình sứ ném ở chân giường, phíatrêncó mấy chữ “x**n th** lưu”đãchỉrõtình trạng của giai nhânđangnằmtrêngiường.
“Là... Là Thái phó...” Dường như Long Châu tử cảm thấy khinh bạc thần tử chưa đủ, khóe mắt rơm rớm nước mắt, chu cái miệngnhỏlên còn muốn tiếp tục hôn thêm.
Lúc này binh lính Lang Tây hoàn toàn rối loạn, Vệ Lãnh Diêu nắm chắc cơ hội, dẫn theo binh mã lập tức đánh sâu vào đại quân Lang Tây.
Chiếc cung mà Vệ Lãnh Hầu sử dụng là cung đặc chế, cho nên nếu chỉ sử dụng lực bình thườngthìkhôngthể kéo được. Chính vì vậy mặc dù khoảng cách khá xa, nhưng tốc độ của tênkhônghề giảm, từnhỏCát Thanh Viễnđãtheo danh sư mà phụ thân mời về luyện võ, thân thủkhôngtệ kịp thời tránh né, nhưng gương mặt vẫn bị mũi tên sượt qua, để lạimộtvết máu khá sâu.
Hằng năm binh mã Lang Tây đều được sống trong cảnh thái bình, sao có thể bằng Hắc Kỳ quân quanh năm chém g·i·ế·t sống trong biển máu được, cho nên đừng thấy số lượng Hắc Kỳ quânkhôngnhiều lắm, nhưng bọn họ lại giống nhưmộtđám sói hung ác nhảy vào giữa bầy dê mạnh mẽ cắn xé chém g·i·ế·t!
Niếp Thanh Lân cảm thấy mình sắp bật khóc: “Là Định quốc hầu, Vệ... Vệ Lãnh Hầu! Ái khanh, khanh nhanh lênmộtchút, lề mề chậm chạp như vậy có phải là nam nhânkhông?”
Nghe được có người tiến vào, giai nhân hỗn loạn nâng cái đầunhỏlên, cái trán trơn bóng được bao phủ bởimộttầng mồ hôi, nàng cố sức trừng lớn mắt nhìn,nhẹnhàng run rẩy kêumộttiếng: “Thái phó... Cứu ta...”
Phản binh dưới thành Lang Tây, thủ lĩnh chính là ngườiđãmưu hại soán quyền của nghĩa phụ - Cao Xương,hắnvà Vệ Lãnh Hầu cũng là chỗ quen biết, năm đó khi Cao Xương thi võ cử, Vệ Lãnh Hầu chính là người giám sát.
Đúng lúc này, nhờ ánh sáng của ánh trăng,hắnnhìn thấymộtlão bà mặt đầy nếp nhăn, trong ngực ômmộtcái túi muốn lén lút chạy trốn, từ trong ngực thỉnh thoảng có rơi ramộtít trâm cài ngọc bội, nhưng những vật đó đều là những thứ hiếm cóhắnđích thân chọn lựa đặt mua cho Long Châu tử, lửa uất giận mấy ngày nay ở trong núi đào bới bị đè nén nhất thời trào ra.
“Cát đại nhân dừng bước!” Vệ Lãnh Diêu lạnh lùngnói.
Đúng lúc này, Đan Thiết Hoa cũngđãg**t ch*t hết đám hắc y nhân trong phủ, cũng vội vã chạy tới, khi bà bước vào tân phòng liền thấy Thái phó vội vã buông rèm xuống, xoay người nghiêm trang phân phó: “Mau nấu nước, bổn hầu muốn tắm!”
Hết lần này đến lần khác người trong hồng trướng kia chờkhôngđược, khó chịunhẹnhàng r*n r* thanhâmcàng lúc càng lớn, cuối cùng, sau đó giãy giụa thò cái đầunhỏra từ trong hồng trướng, khóc gọi to: “Thái phó kỳ cọ kỹ làm gì! Muốn ở trong thùng gỗ học bơi sao! Nhanh lên giúp trẫm cởi dây thừng, trẫm... trẫm khó chịu sắp c·h·ế·t rồi!”
“Thái phó làm sao bây giờ? Hay chúng ta quay lại?”
Chương 63
Khóe môi Vệ Lãnh Hầu nởmộtnụ cười lạnh: “Cao Xương, năm đótrêntrường thi võ, ngươi cũng được coi làmộtngười có bản lĩnh.khôngngờ chỉ mới mấy năm,mộtđại hán có khí chất lại trở thành hạng người chỉ biết luồn cúi, vong ân phụ nghĩa, g**t ch*t nghĩa phụ của mình. Hôm naysẽchém đầu ngươi, làm gương cho người trong thiên hạ thấy két quả của việc dẫn binh tạo phản.”
Đợi đến khiđãxử lý xong những ngón tay mạo phạm long uy, Vệ Lãnh Hầu giơ tay chém đứt đầu bà ta.
Nhóm mật thám của Vệ Thái phó trước đó mai phục trong thành khá kỹ,khônghề bị bại lộ, lúc trước bọn họđãđicướp ngục, cứu đám người Đan Thiết Hoa ra, theo kế hoạch là dẫn theo các nàng lao tới Cát phủ giải cứu công chúa. Lúc này Vệ Lãnh Hầu hậnkhôngthể lắp thêm cánh bay ngay đến bên cạnh Long Châu.
thậtra nàng cũngkhôngbiết mìnhyêucầu Thái phó đến để làm gì, chỉ là khi nhìn thấy bắt thịt rắn chắc của nam nhân trong thùng tắm kia,thìcảm thấy cả người nổi lên từng trận nóng ran khó nhịn, chỉ cầu nam nhân kia mau chóng lại đây, cởi bỏ dây thừng sau đó khinh nhờn trêu đùa nàng giống như trước đây, giúp nàng giày vò...
Vệ Lãnh Hầu xoa xoa máu tươi bắn tung tóe vào người, bước vài bước vào bên trong tân phòng.
Đến khi dây thừng được cởi ra, nhìn cả người kia đầy ấn ký màu hồng còn chưa kịp đau lòng, liền thấy tiểu Hoàng đế kia giống nhưmộtcon mèođangrất đói, vội vàng lao vào ngườihắn, cái miệngnhỏnhắn hồng hồng hôn lên mặthắn, gương mặt tuấn tú vừa mới được rửa sạch củahắnlại dính đầy dấu son màu đỏ, vô cùng thơm mát.
Tướng quân này lĩnh mệnh sau đó lấy cung và tên ra, nhìn chằm chằm vào Vệ Lãnh Diêu chuẩn bị đánh lén. Lần này Vệ Lãnh Diêu có chủ ý đánh tốc chiến tốc thắng,khôngmuốn dây dưa với tướng quân kim giáp này quá lâu, nhân lúc hai con ngựađangquấn lấy nhau,hắnliền kìm cương ngựa, đứng thẳngtrênngựa, xoay người chémmộtđao. Kim giáp tướng quânkhônghề đề phòng, bịmộtđao đánh rơi xuống ngựa. Vệ Lãnh Diêu nhảy xuống khỏi ngựa,mộtcước đạp lên bụng tướng quân kim giáp,mộtđao chém rơi cổhắn, máu tươi ở cổ phun ra xa, nhuộm đỏ cảmộtkhoảng đất.
Tuy nhiên, lờihắntanóicũng có lý. Mẹ nó! Nếukhôngphải tại tên Cát tặc gà máitrênthành cao đó,thìsao bọn họ có thể rơi vào tình thế thảm hại như thế này?
Vệ Lãnh Hầu thấy nam tử mặc hồng ytrêntường thành biến mất, trong lòng có chút lo lắng, chỉ muốn tốc chiến tốc thắng, miệng quát to: “Bọn ngươi nhìn bụi mù phía sau xem, đó là quân tiếp việnđangđến, bọn ngươi cònkhôngchịu nộp vũ khí đầu hàng ư?”
Khi bọnhắnnhận được tin tức do mật thám báo tới, biết công chúa xuấthiệnở Lễ huyệnthìngay lập tứcđiđường thủy đến thẳng Lễ huyện. Lúc đến bến tàu,mộtbinh sĩ Hắc Kỳ quânđinhà xí,khôngtới nửa khắc liền vội vàng chạy ra.
nóixong liền thay đổi chủ đề,nóivới các binh lính do Cao Xương dẫn đầu: “Các ngươi có biết các ngươiđanglàm phản, dựa theo luật phải bị tru di cửu tộc. Thấy các ngươi là bị Cao tặc mê hoặc, nếu buông vũ khí chịu trói,thìcòn có thể bỏ qua cho tính mạng người nhà các ngươi.”
Trầm ma ma kia chọn mấy thứ hiếm có trong hộp trang điểm của công chúa muốn nhân cơ hội hỗn loạn chạy trốn, vậy mà lại đụng phải bang chủ cái bang, hung thần ác sátmộtđao chém đứt đầu lão gia. Nhất thời bị dọa đến mức hai chân nhũn ra,mộtluồng ấm áp từ đ*ng q**n chảy xuống giày, bà ta cuống quít lấy những vật trong ngực ra dập đầunói: “Hảo hán tha mạng! Những thứ đáng tiền này đều đưa cho hảo hán, xin cậu tha cho lão bà tađi, nếu hảo hán muốn vui sướng, chỉ cầnđivào bên trong tân phòng, trong đó cómộtvị công chúa vô cùng xinh đẹp,mộtthân trong sạch, lão thânđãtự mình nghiệm thân, vẫn còn là xử nữ, đảm bảosẽkhiến cho hảo hán được thoải mái...”
Thái phó có thểnóilàmộtChiến thần, danh tiếng rất vang vọng trong đám binh lính. Khi biết người mà mình phải chiến đấu là Hắc Kỳ quân tiếng tăm lừng lẫy, binh lính thấy vậy cũng có chút lưỡng lự. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Trầm ma ma kiakhôngbiết giờ chếtđãtới, chỉ nghĩ đây là tên ăn mày vô lại thừa dịp trong phủ hỗn loạn, thèm muốn được hưởng thụ sắc đẹp vội vàngđivào tân phòng lăng nhục công chúa, còn mìnhsẽnhân cơ hội chạy trốn, liền vừa thêm mắm thêm muối vừa nhường đường: “Chẳng những là xử nữ, mà còn vô cùng trơn bóng, trơi sinh trắng nõn, vô cùng khít khao... A--!”
nóixong Thái phó đại nhân đứng dậy, dùng khăn dài lau thân thể mình, sau đó mới bước vào bên trong hồng trướng.
Giai nhân cũngkhôngbiết là bị làm sao. Khuôn mặtnhỏnhắn chôn ở dưới gối, hai bắp đùi được bao bọc trong cái khố màu đỏđangkhôngngừng kẹp chặt, khăn trải giường màu đỏ dường nhưđãbị ướtmộtmảng,... (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Hôm quahắnmới liên hệ với mật thám trong kinh thành, vô cùng bất ngờ khi nghe tin Cát Thanh Viễn muốn thành thân với Vĩnh An công chúa, vội vã dẫn theo thị vệ ra roi thúc ngựa chạy về, nhưng nhìn thời gian, thằng oắt con này hẳnđãbái thiên địa rồi...
sẽkhông, nếu đúng là nàng bị Hung Nô bắtđithìsao lại lừa gạt mình quay trở về làm gì? Sau khi qua cơn kích động,hắnra lệnh cho Lỗ Dự Đạt lấy bản đồ đến, nhìn lướt qua dòng chảy của những con sông gần đó, trong lòng liền biết điều Niếp Thanh Lân để lạikhôngphải là giả, nếu có người nhân lúc này mở đập nước,khôngđến hai canh giờ nơi nàysẽbị nhấn chìm trong nước lũ.
Giai nhân nằmtrêngiường cưới đỏ thẫm, y phụcđãcởimộtnửa, thân thể trắng như tuyết nổi bật dưới cái yếm đỏ thẫm sáng chói đến mức khiến người takhôngthể mở mắt ra được, sợi dây màu đỏ giống nhưmộtloại d·â·m xà quấn quanh thân thể, siết chặt thân thể tạo thành từng vết hằn màu đỏ bắt mắt.
Vệ Lãnh Hầu cười lạnhmộttiếng, giục ngựa tiến lên quơmộtđao. Cao Xương thấy Vệ Lãnh Hầu xuất chiến, vội vàng gọimộtngười có tài bắn tên vượt trội tới, thấp giọng dặnhắnmộtlúc nữa đánh lén Vệ Lãnh Hầu, cần phải bắn chếthắnngay tại chỗ.
Nhưng vào lúc này, nhưng quan binhđãđầu hàng bị trói kia mới pháthiện, bụi mù cách đókhôngxa đâu có phải là tinh binh lương tướng gì? Chẳng qua chỉ làmộtnhóm sơn dân tay cầm chổi dài chạy qua chạy lại để tạo bụi, cộng với việc ban đêm sao thưa, ngược lại nhìn đám bụi mù cuồn cuộn kia giống như thiên quân vạn mãđangxông tới.
Mặc dù Đan Thiết Hoa cũng cảm thấy Hầu giathậtsựrất bẩn, nhưngđanglúc mấu chốt lại đòi tắm rửathìcó chút quái dị, cũngkhôngdám hỏi nhiều, vội vàng tóm lấy mấy tiểu nha hoàn của Cát phủđangkhóc sướt mướt, bảo các nàng đưa thùng gỗ vào tân phòng.thậtmay hôm nay Cát phủ có hỉsự, bếp lò trong bếp vẫn nóng,đãđun sẵn nước nóng, sau khi pha thêm vào cho đủ ấm, Hầu gia liền đóng cửa phòngkhôngthể chờ đợi vội vã tắm rửa.
Vệ Lãnh Hầu ngồitrênlưng ngựa ngẩng đầu lên nhìn lại, liếc mắtmộtcái liền nhìn thấy Cát Thanh Viễn vừađilên cửa thành,hắnta mặcmộtthân hồng y vô cùng chướng mắt.
lạikhôngngờ rằng lão Cát đại nhân lúc tuổi già lại sinh ra chí khí như vậy, đáng tiếc loại danh dự này của Cát Phủ có lau mấy cũngkhôngsạch nổi đâu! Nếu ngươi là người có chí khí, năm đókhôngnên lưu luyến quyền thế, dẫn theo vợ con cao chạy xa bay,thìsao ái thê của ngươisẽphải khuất phục dưới thân của hôn quân? Loại cảm giác nuôimộtđứa con hoang khó chịu lắm đúngkhông? Ngài đúng là đệ nhất công thần của Đại Ngụy! Về phần nhi tử của ngươi, bổn hầu cũngkhôngthèm để tâm đến, chẳng qua là sau này mỗi ngày mỗi đêm,hắntasẽphải lo lắng xem có bị mật thám của bổn hầu pháthiệnhaykhông, cái đầu củahắnta trong đêm tối tĩnh lặng liệu có bị chặt xuống lúc nàokhônghay haykhông, chínhhắnta sau nàysẽkhôngcó ngày nào an ổn.”
Bảo bốihắnluôn đặttrênđầu quả tim, nay lại bị Cát tặc đối đãi như thế, lửa giận khắp người Vệ Lãnh Hầu bừng lên như muốn nấu sôi nước trong thùng!
thậtra ý của Long Châu Tử là hy vọng đại nhân mau chóng ra tay cứu giúp, giải trừ dược tính cho nàng, nhưng nàngđãbị thuốc kia làm cho đầu óckhôngtỉnh táo sao có thể kịp suy xét vấn đề, liệu Vệ Thái phó có cam tâm giúp nàng trị liệu hời hợt đơn giản thếkhông? Hơn nữa câunóivừa rồi của mình đó chính là mồi lửa cuối cùng cho hỏa dược bị đè nén lâu ngày kia! (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Xem xét lại bản đồ, rồi lại tự mìnhđiđến chân núi quan sát, Vệ Lãnh Hầu pháthiệnmặc dù bốn bề nơi này đều là núi, hơn nữa núi đá cao chót vótkhôngthể leo lên, nhưng chỉ cần đào khoảngmộtdặm vào chỗ gọi là miệng ưng dưới chân núi, mở rộng nghiêng về phía kênh rạch, là có thể tách vách núi cao thànhmộtcon đường đểđira.khôngnhững có thể tránh được lũ lụt, chỉ cần đào thêmmộtđường về hướng đông, là có thểđitắt trở lại kinh thành.
đội mão xanh*,
Chân mày Vệ Lãnh Hầu nhíu chặt,hắnxuất thân trong thế gia về hàng hải, mặc dù trời sinh bị say tàu, nhưng việc tính toán tốc độ của thuyềnthìkhôngai bằng. Nếu lúc này lên thuyền, tên họ Cát kiathậtsựmở đập nước ra, mặc dùkhôngphải lo lắng bị c·h·ế·t đuối, nhưng thuyền nhất địnhsẽbị trôi xa xuống khu vực hạ lưu,khôngthểđingược dòng mà quay lại, còn nếuđivòng đường bộthìsẽtốn mấy chục ngày, mười ngày ngắn ngủi cũng có thể xảy ra rất nhiều chuyện, nếu tên Cát Thanh Viễn đó pháthiệnra chuyện của hoàng thượng rồi uy h**p, kinh thành chắc chắnsẽxảy ra biến cố, nàng sống c·h·ế·t chưarõ,hắnkhôngthể làm chậm trễ việc lên đường... Hơn nữa dân chúng trong phạm vi mười dặm quanh đâysẽthế nào? Cho dù có kịp thời thông báo cho bọn họ, nhưng nơi này là thung lũng, con đường duy nhất thông ra bên ngoài chính là đường thủy, nhưng số lượng thuyền ở bến tàu mấy ngày nayđãgiảm hơn phân nửa, chỉ còn lại mấy cái thuyền rách của ngư dân trơ trọitrênmặt sông...
Mặthắnbình tĩnh lạnh lùng, từng bướcđivề phía chiếc giường cưới phía sau hồng trướng, đưa tay vén rèm ra.”Đùng”mộttiếng, chỉ cảm thấy giống như vô số thuốc nổ phá núi vang lên ở trong đầu.
Lão Cát đại nhân lại giống nhưkhônghề nghe thấy, tiếp tụcđivào phía trong, Vệ Lãnh Hầu giơ kiếm chặt đứt gân chân của ông ta, khiến ông ta ngã nhàotrênmặt đất: “Chỉmộtsai sótnhỏmà phải thua cả bàn....khôngngờ ngươi mệnh lớn như vậy, trận lũ lụt lớn như vậy cũngkhôngnhấn chìm c·h·ế·t ngươi....”nóiđến đây, lão Cát đại nhân nở nụ cười quái dị, “Lão hủđãsớm chán ghét cõi đời này, cố gắng sống là muốn g**t ch*t tân nương trong kia giùm con trai của lão, tránh cho nàng ta rơi vào trong tay ngươi, bôi nho danh dự Cát phủ, nhưng vẫn là muộn mấtmộtbước... Nhưng ngươi đừng mongsẽbắt được nhi tử của ta, mục tiêu của nó là lật đổ Đại Ngụy, tađãđưa nóđi, sau này mỗi ngày mỗi đêm, ngươisẽđều phải lo lắng xem nhi tử của tađangở đâu,đangmưu tính cái gì, sau này khó có được những ngày tháng an ổn, ha ha ha ha ha...” (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Bà ta còn chưanóixong,thìthấy hán tử hung hãn trước mắtmộtcước đạp lên tay bà của bà ta,mộtđao chém đứt ngón tay của bà ta. Trầm ma ma đau đớn kêu thảm thiết giống như heo bị chọc tiết.
Vệ Lãnh Hầukhôngthể chờ đợi đẩy cửa phòng ra.mộtmùi hương nồng nặc xông vào mũi. Bên trong ánh nến chập chờn, hồng trướng mùa xuân ấm áp, giống hệt với đêm động phòng màhắnđãtừng tưởng tượng... Nhưng đây lại là tân phòng của Cát tặc và công chúa! Nghĩ vậy, lửa ghen trong lòng nhất thời bùng phát ngập trời!
Đến khi Thái phóđitheohắnđến đó, chỉ thấy bên cạnh gầm cầu cómộthàng chữ nhonhỏsáng lên trong đêm tối: “Cát Thanh Viễn đặt bẫy, dùng nước nhấn chìm Lễ huyện, nhanh chóng rút lui.” Mặc dù chữkhôngnhiều lắm, nhưng Thái phó chỉ cần nhìn qua liền nhận ra đây là bút tích của Niếp Thanh Lân, nhất thời trong đầu Thái phó xoay chuyển trăm ngàn ý niệm.
Nếuhắnđến chậmmộtbước, lão tặc này chẳng phảisẽđược như ý! Chỉ cần nghĩ đến việc lão ta muốn g·i·ế·t tâm can bảo bối củahắn, Vệ Thái phó cảm thấykhôngcần phải thẩm vấn, trực tiếp g·i·ế·t luôn mới coi là sạchsẽ!
Thời khắc đó, đến bây giờ nghĩ lại vẫn cảm thấy vô cùng nguy hiểm, khiđangđào đường núi, mấy lần gặp phải những hòn đá rất cứng, rất may làtrênngười Thái phó luôn mang theomộtchút thuốc nổ, sau khi cho nổ núi đá, mọi người liều mạng đào bới, lúc lũ lụt cao đến thắt lưng,thìmới đào thông ra hướng sườn núi. Đợi đến khi đoàn người di chuyển đến giữa sườn núi, phạm vi xung quanh trong vòng trăm dặmđãngập trong nước lũ, cây đại thụ còn bị nước lũ tràn vào bật cả gốc, những s·ú·c· ·v·ậ·t chưa kịp mangđiđangở trong nước giãy giụa k** r*n, nhưng rất nhanhđãbị những thanh xà nhà nhấn chìm, trong nháy mắt chìm vào trong nước...
Thấy Hoàng thượng nghi ngờ bản sắc nam nhi của mình, Thái phó hơi mỉm cười, mắt phượng híp lại, đôi môi hé mở làm lộ ra hàm răng sắc nhọn trắng sáng: “Thầnsẽgiúp bệ hạ mở mang kiến thức, hiểu thế nào là nam nhân chân chính!” (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Thân mìnhthậtsựlà quá bẩn, lại phải đổi sang thùng thứ hai mới coi như tắm rửa sạchsẽ.
Thái phó nghe thấy câu đó hung hăng liếc mắt trợn trừng nhìnhắn, dọahắnsợ tới mức rụt cổ lại.
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.