Giấc Mộng Đế Vương
Cuồng Càng Thêm Cuồng
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 62
“Trầm ma ma đừng vội đắc ý mà ngôn ngữkhôngđúng mực! Cho dù Cát phủ có uy phongthìcũng phải nhờ hoàng tộc Niếp thị mới được xem là danh chính ngôn thuận, nếukhôngthìvì sao Cát Thái phó của Cát phủ phải tìm đủ mọi cách để lấy Bản cung? Nhưng ngay cả Cát đại nhân còn phải giả vờ trước mặt người khác, tuyệt đốikhôngdám duỗi tay ra chỉ vào Bản cung mànói,khôngngờ ma ma còn lớn hơn chủ tử của Cát phủ! Ta có lời khuyên dành cho ma ma, cho dù Cát phủmộtlần có hai vị thiên tử, thân phận của ma ma cũng chỉ là hộ tịch nô tài ti tiện, đừng hồ đồ nhất thời mà tự nâng thân phận, quênđibổn phận của mình!”
nóixong mở nắp, cười cười đổ vào miệng Vĩnh An công chúa. Thứ nước thuốc nóng bỏng được đổ thẳng vào yết hầu Niếp Thanh Lân, khi xuống bụng, khí nóng lập tức tràn ra tứ chi…
Đến khi Niếp Thanh Lân yếu ớt tỉnh dậythìđãở trong động phòng của Cát phủ, trong phòng nến đỏ chập chờn, khắp nơi đều là chữ hỷ chướng mắt. Vừa đúng lúc Cát Thanh Viễn chiêu đãi hết khách mời trở về động phòng.hắnphất tay để Trầm ma ma và hai thị nữ trong phòngđixuống, vén ống tay áo ngồi ở trước giường: “Công chúađãtỉnh? Thếthìđứng dậy, vậythìbổ sung cấp bậc lễ nghĩa trước mặt công công (cha chồng) nàngmộtlần nữa!”
Niếp Thanh Lân nghe vậy, trong lòng lập tức chùng xuống.
mộtvị lão giả ngồi ngay ngắn ở phía chủ vị, ngồi lẻ loi tự rót rượu uốngmộtmình trước linh vị hơi ngả sang màu đen vì hương khói.
nóicho cùng, Thái phó đối với nàng có vài phần chân tình, đáng tiếc nàngkhôngđáp lại, chỉ đợi kiếp sau, nếu có thể trở thành huynh muội cũng tốt, nhất định nàngsẽkết cỏ ngậm vành (trả ơn), tận tâm hầu hạ huynh trưởng, coi như là trả nợ cho kiếp này.
“Cát Thanh Viễn, bệnh tình của hoàng thượng nguy kịch, ngươi lại cưỡng ép lấy công chúa vào thời điểm này! Ngươi đặt pháp điển (luật pháp, tiêu chuẩn) của tổ tông ở đâu? Đưamộtđứa con riêng ngồi lên ghế rồng, ngươi đặt hoàng tộc Niếp thị chính thống ở đâu? Hơn nữa ngươinóiHoàng đế bệnh tình nguy kịch, những trọng thần nào thấy được điều ấy? Ngươikhônglâm triều liên tiếp ba ngày, mọi chuyện đều chuyên quyền độc đoán, chẳng lẽ ngươi muốn làm Vệ Lãnh Hầu thứ hai?”
Trong lòng Niếp Thanh Lân chùng xuống, vốnđãnghĩ đều điều xấu nhất, nhưng tuổi cònnhỏ, căn bản là nàngkhôngđoán được thế gian còn có tâm tư ác độc như vậy… (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Trầm ma ma vốn cho là công chúasẽngượng đến mứckhôngthể ngẩng đầu, lạikhôngnghĩ nàng lạinóilời sắc bén như thế, làm mình mất mặt, tức giận đến mức lông mày chau lại, nếp nhăn loạn lên. Bà ta cũng giống như người trong Cát phủ vốn xem thường hoàng gia, huống chi bây giờ tiểu thiếu gia Cát phủ trở thành Hoàng đế, đại thiếu gia trở thành tân Thái phó nắm giữ thực quyền của Đại Ngụy? Trầm ma ma từnhỏchăm sóc đại thiếu gia, có địa vịkhôngthấp trong những gia nhân trong Cát phủ, lại thêm việc nghiệm thân cho công chúa trước khi lên thuyền, trong lòngđãsớm coi thường thân phận Vĩnh An công chúa, hôm nay bị công chúa mở miệng chế nhạokhôngcó lý do, lại có nhiều cung nữ đứng nhìn ởmộtbên, chợt cảm thấy cái mặt già này mất hết, tức giận trừng mắt, chỉ vào công chúa: “Lão thân cũng có ý tốt, muốn ngươi vào phủ tận tâm hầu hạ Thái phó, dựa và lễ nghi cũ cầm cho ngươi xem, cũng vì muốn tốt cho ngươi! Ngươi lạikhôngbiết tốt xấu, uổng công lão thân đến rồi!”
Đến tận khi bị Cát Thanh Viễn ôm lấy nàng mới sực tỉnh. Sau khi vào gian phòng, điểm tâmtrênmặt bànđãđược bê xuống,mộtcái dây thừng đặt trongmộtcái khay sơn đen, còn có rất nhiều ngọc trụ, chày gỗ lớnnhỏkhôngđều nhau. Dùđãsớm được thấy hộp uyên ương bát hí, thế nhưng trong khay kia cómộtvật có gai nhọnkhônglộ ra, đây cũngkhôngphải là vật làm cho người vui vẻ.
Trầm ma ma bị khí thế đột nhiên lạnh như băng của Niếp Thanh Lân trấn áp, lại bị lý lẽ của công chúa chế giễu, làm cho cung nữ bên cạnh nhịnkhôngđược cúi đầu cười trộm, làm cái mặt già của bà ta biến dạng, tiếc rằng kiệuđãchờ ở bên ngoài, hôm nay là ngày đại hỉ của đại thiếu gia,khôngđược sai sót gì, chỉ có thể nhẫn nhịn bồi tội với công chúa, trong lòng oán hận nghĩ thầm: Đợi khi tiến vào phủ, xem ngươi còn vênh váo uy phong công chúa như thế nào,trêngiường đại thiếu giasẽsửa cái miệng sắc bén của ngươi trở thành ngoan ngoãn.
Chỉmộtcâu này, Cát Thanh Viễn ngồi bật dậy trầm giọng hỏi: “Là binh mã của phiên vương nào?”
Niếp Thanh Lân chịu đựng từng cơn đau đớn khi sợi bông xoắntrênmặt, chậm rãi quan sát bốn phía. Hơn mười rương của hồi mônđãđóng gói hoàn tất. NghenóiTrầm ma ma là v·ú em của Cát Thanh Viễn, là lão nhân trong phủ Cát gia, thay lão gia tiếp đãi. Từ sớm nàngđãdẫn mấy cung nữ kiểm tra lại vật trong cung Phượng Sồ, chỉ cần đồ trang sức, bài trí có giá trị xa xỉ đều đóng gói lại, từng thùng từng thùngmột, mà nội thị đưa tới vải lụa đồ trang tríthìkhôngcần phảinói, tuykhôngthể so với đồ hiếm có mà Vệ Thái phó cung ứng, nhưng cũng đầy mười rương.
Nhưng Trần ma ma lại lấy ra vào ban ngày, còn chưa hành lễđãđặt lên mặt công chúa, ý định nhục nhã vô cùngrõràng. Nếu nhưkhôngthấy được bộ dáng xấu hổ giận dữ của công chúathìma ma xảo trá này thiếuđithú vị.
Nhìn cung điện trống rỗng, Niếp Thanh Lân khẽ cười khổ, nếu Thái phó vẫn còn, trông thấy gia sản vật quýhắntự mình cung ứng đều tiến vào Cát phủ, lát nữasẽđược vận chuyển ra ngoài cung,khôngbiết làsẽmặt lạnh như sương, hai mắt phóng hỏa như thế nào.
thìra đối vớimộtngười,yêuđến nhập ma là bộ dạng đáng thương lại đáng sợ như vậy. Niếp Thanh Lân bị lờinóiác độc của Cát lão đại nhân làm cho khiếp sợ, chỉ cảm thấy Cát lão đại nhân đúng như lờihắnnói, làmộtcái xác sống.yêuđến mức nào mới có thể làmmộtngười ngay thẳng trở thành bộ dạng ngày hôm nay.
đãmấy ngày trôi qua, nhưng Lễ huyện vẫn như trước,khôngcó chút tin tức nào, người ấy… có thể làkhôngcó may mắn sống sót. Niếp Thanh Lân cho rằng mình nên vui vẻ, làhắncũng được, mà là Cát Thanh Viễn cũng thế, đềukhôngkhác nhau, đều là loạn thần tặc tử muốn ngấp nghé vương quyền Đại Ngụy mà thôi. C·h·ế·t người nào cũng đều là đổi thangkhôngđổi thuốc.
Ở cửa cung trông thấy Cát Thanh Viễn mặc áo đỏ, cưỡi con ngựa trắng cao to,trênkhuôn mặtanhtuấn tràn đầy vẻ vui mừng, bớtđihơi thở tối tăm phiền muộn ở khóe mắt. Lúchắnnhìn công chúađangche rèm châu, khóe miệng lộ ra nụ cười khẽ.
Ngô các lão quả nhiên muốn bỏ trẫm màđi?
“đibên cạnh Vệ đại nhânđãlâu như vậy, cũng có hiểu biết đấy. Từ ba ngày trước ở Lang Tây xảy ra nội loạn, nghĩa tử Cao Xương của Lang Tây Vươngđãchém đầu Lang Tây Vươngkhôngrõthếsự,đãsớm quy phục ta, hôm nay dẫn đầu đại quân đến đây,mộtlà để chờ sắc phong trở thành phiên vương Lang Tây chính thức, hai là giúp bản Thái phó canh giữ kinh thành, chấn chỉnh những đám phiên vương mơ mộng hão huyền có thể thừa dịp loạn chạy vào kinh. Nếukhôngphụcthìsẽcó kết cục máu chảy đầm đìa như Lang Tây Vương!”
Nhưng chẳng biết tại sao, lúc yên tĩnhkhôngngười, nàng lại luôn nhớ tới hình dáng của người ấy, chua xót trong lòngkhôngthể đè nén được, thậm chí mấy lần có thứ gì đó trong mắt muốn rơi ra, nàng vội vàng hít sâu mới kịp thời ngừng lại.
Mặt Cát Thanh Viễn tràn đầy sát khinói, thị vệ tới rất nhanh, trói chặt đoàn người Ngô các lão kéođi. Ngô các lão lại là lão già thà chếtkhôngchịu khuất phục, bị kéođicòn cao giọng hô: “Cát tặc đáng c·h·ế·t, soán quyền đoạt vị! Mọi người đều biết lòng dạ Tư Mã Chiêu của ngươi...”
Giai nhân trước mặt mặc áo ngủ bằng gấm, sắc mặt ửng hồng, đôi chân trần cũng quá mức chọc người, Cát Thanh Viễn cảm giác mình cũng như uống dược thúc tình, có chút khó nhịn, đưa hai tay ra sau Niếp Thanh Lânđanggiãy dụa, dễ dàng bỏ áo ngoài, lộ ra cái yếm thấp, tuy gầynhỏnhưng trước ngực tuyệt đốikhôngkhô quắt, đẩy vải lên, da thịt như ngọc được ánh nến chiếu sáng trắng muốt…
nóixonghắnc** q**n áo,đitới nhìn nhìn cái khay trước mặt, lấymộtcái bìnhnhỏtinh xảo, nhìn chữ viết bêntrêncườinói: “Đây là vật tốt, được gọi là ‘x**n th** lưu’, dùng thửmộtlần…”
Cát Thanh Viễn ngồitrênlưng ngựa nghe vậy sắc mặtkhôngbiến, chỉ cười lạnhnói: “Xem ra thể diện Cát mỗ cưới vợ coi như lớn, chư hầu tứ phương đều đến chúc mừng rồi…”,đangnóichuyện,hắnquay đầu, nhìn Niếp Thanh Lânđangở trong kiệu: “Đúng rồi,khôngphải thể diện Cát mỗ lớn, mà là thể diện công chúa ngài lớn mới đúng!”
Đúng lúc này, đoàn xe thành hôn đột nhiên dừng lại. Niếp Thanh Lân hơi vén rèm ra nhìn bên ngoài, Ngô các lão lại mang theomộtnhóm đông đảo học sĩ Hàn Lâm viện chắn đường phía trước.
Kẻ báo tin bên ngoài run khẽ, muốn khóc, giống như cảm thấy lời mình muốnnóirất vớ vẩn: “Là… làmộtđám ăn mày!”
Niếp Thanh Lân ở trong kiệu hoa đau đầu xoa thái dương.hiệngiờ nàng xem nhưđãthấy được chân lý giang sơn dễ đổi bản tính khó dời rồi,rõràng trong mật tín nàng dặn Các lão an tâmẩnnúp, thế nhưng khí huyết lão gia tử tăng vọt, nhất định phải xuất ra khí tiết sĩ phu, rửa cổ sạchsẽđigặp hôn quân nịnh thần. Nếu tương lai sử sách ghi chép lạithìsẽlà “mộtmình xông đến ngăn cản kiệu hoa của gian thần’, nếu được xem chắc thuộc loại chương có buồn vui lẫn lộn, khí huyết sôi trào, nhưng bây giờ chỉ còn lại mình nàng,khôngcòn nào trọng thần nào để dựa vào …
Cát Thanh Viễnkhôngpháthiệnsựkhác thường của người đẹp dưới thân, khó nhịn cúi đầu, chuẩn bị giật cái yếm, đột nhiên bên ngoài có người bối rối gõ cửa: “Thái…Thái phó, việc lớnkhôngxong rồi!”
Giọng Ngô các lão quá to, toàn bộ ngườiđiđường đều nghe thấy, rất nhiều người bắt đầunhỏgiọng bàn luận. Cát Thanh Viễn ngồitrênngựa cao, cười lạnh, rất nhanh tự thểhiệnhắnkhác với Vệ Thái phó “Người đâu! Đem lão giànóichuyện láo xược, dùng lý lẽ tà đạo mê hoặc người khác vào thiên lao, ngày mai giao cho Đại Lý Tự thẩm tra, sau đó cân nhắc hình phạt ở Ngọ môn! Nếukhônglấy chút máu sĩ phu,thìđúng làkhôngthể chặn họng những tên miệng lưỡi sợ rằng thiên hạkhôngloạn này!”
nóixong tự túm lấy Niếp Thanh Lân vẫn cònđangmềm nhũn, ôm nàngđitới phòng của tân khách.
“May là tại hạđãsớm biết công chúa thông minh, tất nhiên phải thêm đề phòng coi chừng công chúa. Nàng cho rằng thầnthậtsựkhôngbiết cái mật đạo thông ra ngoài cung kia sao? Muốn dụ chuộtthìphải giữ lại hang chuột mới được. Đan Thiết Hoa dũng mãnh, đáng tiếc là người dũng mãnh cũngkhôngthắng đượcmộtbao thuốc mê! Sau khi bà ta truyền tin liền bị thần giam giữ trong đại lao, đợi sau khi ta và nàng thành hôn, nếu công chúa nhớ đến nô bộc cũ cũng có thể vào trong lao nhìnmộtchút…”
Nghĩ vậy, nàng khẽ cười khổ, lúc trước dùng lời lẽ chính nghĩa an ủi Bát hoàng tỷ,thìra nếuthậtsựrơi xuống đầu mìnhthìkhôngthể dễ dàng như lờiđãnói… Nếusựsắp xếp bên phía Lang Tây Vươngđãkhôngnhư dự tính,thìnàng cũng chỉ có thể c·h·ế·t. Nàng chậm rãi cắn lưỡi, trong lòng thầm nghĩ: Đêm tân hôn Vĩnh An công chúa chếttrêngiường Cát đại nhân,khôngbiết vị Cát đại nhân nàysẽdùng bao nhiêu tâm tư để xử lý đây?
Khiđangnóichuyện,trênmặt lão giả lộ rasựvui vẻ ác độc, chậm rãi đứng dậy, nâng linh vị vào trong ngực như trân bảo hiếm thấy, run rẩy biến mất sau bức rèm che phòng bên cạnh, chỉ là tiếng cười độc ácthậtlâu vẫn chưa tắt…
Nghĩ vậy, nàng đứng dậy chuẩn bị xuống kiệu.đãđến nước nàythìkhôngcần diễn kịch với vị Cát đại nhân này nữa, cùng lắmthìbị tống vào đại lao, cũngkhôngđể cho tên Cát tặc danh chánh ngôn thuận đánh cắp giang sơn.
Tuy người đến mặt có bùn, nhưng cho dù liếchắnvẫn nhận ra, người đến lại làyêuGiao đại nhân vốn nên táng thân trong biển nước mênh mông ở Lễ huyện!
Cát Thanh Viễn cảm giác tâm mình chìm đến tận đáy, rốt cuộcđãsai sót ở đâu?
Cát Thanh Viễn chậm rãi xoay người lại,hắnđợi ngày nàyđãquá lâu rồi, cho nênmộtlỗinhỏnhặt sai sót cũngkhôngcho phép xuấthiện. Nửa đường còn lại, tất nhiênsẽcómộtnữ tử có thân hình giống công chúa vào kiệu hoa,trênmặt đội mũ phượng cùnghắnbái thiên địa trước mặt khách. Chỉ là, giai nhân hôn mê trong kiệuthậtkhôngnghe lời, nên trừng phạt thế nào đây?
Niếp Thanh Lân cắn răng, biếtrõdược tính rất mạnh, nếu như saumộtlúc dược có tác dụng, chỉ sợ tôn nghiêm rụt rè của nữ nhi gia đều ném sạch. Việcđãđến nước nàythìkhôngthể sống tạm bợ rồi,khôngliên quan đến trinh tiết, chỉ sợ những khuất nhụcsẽkéo dàikhôngdứt dưới đôi tay của hai phụ tửđãnhập ma này.
Cát Thanh Viễn nhìn khuôn mặtnhỏnhắn bị dọa trắng của công chúa, khẽ cườinói: “Sao thế, nàng sợ?”
“Phụ thân mẫu thân tại thượng, hài nhi mang tân nương đến dập đầu bái thiên địa”.nóixong Cát Thanh Viễn đặt công chúa lênmộtcái đệm tròn, đè cổ nàng xuống hành đại lễ với lão giả ngồi ở phía chủ vị.
Thế nhưng nàng chưađira khỏi kiệu, Cát Thanh Viễn nháy mắt với Trầm ma ma đứng ở bên kiệu, Trầm ma ma lập tức áp cái khăn tẩm dược lên mặt công chúa.
Lại nhìn tên cầm đầu đám ăn mày thối, có phong phạm của bang chủ cái bang!
Việc trang điểm cho công chúa được hoàn thành rất nhanh. Kính mạ bạc từ phương Tâyđãtrung thực lột tả khuôn mặt xinh đẹp của người trong kính, lông màynhỏnhắn hơi chạm tóc mai,trêntrán điểmmộtcánh hoa mẫu đơn diễm lệ, hai má trắng thoa phấn, môianhđào đỏ kiều diễm. Vốn làmộtmỹ nhân thoát tục, lúc trang điểm lên lại trưởng thành hơn, xinh đẹp lạnh lùng. Chỉ là mặt mày của người gả dù được trang điểm tỉ mỉ cũngkhônghiệnra vẻ vui mừng nào. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Cát Thanh Viễnnhẹnhàng đặt công chúa lên giường, chậm rãi cởi áo đỏtrênngười, lộ ra thân thể cường tráng, khẽ cườinói: “Mấy ngày nay công chúa làm nhiều việc rấtkhôngngoan, làm vi phu rấtkhôngthoải mái. Vốn nên trừng phạt để cho nương tử mấy ngàykhôngxuống giường được, nhưng bây giờ nhìn khuôn mặtnhỏnhắn trắng bệnh của nương tử lạikhôngđành lòng. Hôm nay là đêm động phòng của ta và nàng, tất nhiên nên ngọt ngàomộtchút. Nàngkhôngcần để ý đến lời phụ thânnói, công chúa chỉ cần thả lỏng thân thể, vi phu thích thú tất nhiênsẽôn nhu…”
Niếp Thanh Lân chậm rãi đứng dậy, mũ đỏtrênđỉnh đầu, sắc mặt lạnh lùng, uy nghiêm của hoàng thất Đại Ngụy tích lũy vẫn còn, làm sao lại đểmộtma ma tùy tiện giẫm lên?
Niếp Thanh Lân nghe được, trong lòng lo lắng, nhìn mắt Cát Thanh Viễnâmtrầm thâm thúy, nàngkhôngthểkhôngthừa nhận Cát Thanh Viễn đại nhân chỉ dùng mấy tháng ngắn ngủi mà tâm tư thâm trầm hơn cả Thái phó. Lúc thi đình còn làmộtngười trẻ tuổi cần chỉ dẫn, nhưng bây giờđãlà ác ma có thể từmộtsuy ba phỏng đoán lòng người rồi.
Chương 62
Đúng lúc này,mộtthị vệ cuống quít báo lại: “Bẩm… bẩm Thái phó, mật thám ngoài thành báo lại, cómộtđại quân theo đường thủyđãlên bờ, nhìn cờthìchắc là binh mã của Lang Tây Vương…” Ngô các lãođangbị kéođivẫn còn cười ha ha: “Cát tặc, cái c·h·ế·t của ngươi đến rồi! Đại quân Lang Tây Vươngđãtới giúp đỡ hoàng thất. Cát tặc chịu chếtđi!” (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Sau khi Cát Thanh Viễn ra khỏi động phòng, mang theo mấy tướng quân vội vàng cưỡi ngựa lên tường thành. Đứng ở đầu tường chỉ thấy cát bụi cuồn cuộn ở xa,khôngbiết bao nhiêu quân độiđangxông đến vây quanh kinh thành. (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Niếp Thanh Lân giãy dụa ngẩng đầu, nhìn vị kia tuổi chưa quá năm mươi nhưng khuôn mặt già nua, giống nhưđãgầnđiđến đoạn đường cuối của cuộc đời, nàng cố gắng tích góp khí lực, khàn khànnói: “Cát lão đại nhân để mặc những hành vi của Cát Thanh Viễn, dìm Lễ huyện, chẳng lẽ muốn làm tội nhân thiên cổ với vô số dân chúng Đại Ngụy sao?”
Người ngoài phòng run runnói: “Có… có người công thành rồi!”
Thân thể Niếp Thanh Lân hơi lay chuyển, nhíu mày hỏi: “khôngbiết Cát đại nhânđãlàm gì?”
Hít phải thuốc mê, Niếp Thanh Lân chỉ cảm thấy thân thể mềm nhũn, chậm rãi ngã vào trong kiệu.
Tuy cái này là vật cần thiết của người congáithành hôn, nhưng là vật riêng tưkhôngđược lộ ra, chỉ được mẫu thân vụng trộm cất vào đáy hòm, dặn dò con congái, đợi đến đêm tân hôn, sau khi hai vợ chồng cởi áothìdựa theo mấy bức vẽ bày ra mấy tư thếtrêngiường mà làm, dùng để “trông mèo vẽ hổ”.
Cát lão đại nhân cũngkhôngnhìn nàng, vẫn chậm rãi rót rượu trước linh vị, sau đó lại đem chén rượu đặt trước mặt mình, chậm rãi mở miệngnói: “Công chúa nên hỏi vị Cát đại nhânđãđitheo ái thê từ nhiều năm trước, chứhiệnnay chỉ còn là cái xác ở lại, nhưng chỉ là cái xáckhônghồn dựa vào oán thù để tồn tại. Nếu chém hết người trong thiên hạ có thể đổi lấy tính mạng của ái thê, nếu vậythìngười trong thiên hạ c·h·ế·t hết cũng có sao đâu?”
Đáng tiếc nhờ hồng phúc của Thái phó, chứng kiến “trân phẩm” uyên ương bát hí, loại họa sĩ vụng vềtrênthị trường này đương nhiênkhôngbằng. Niếp Thanh Lân chỉ quét mắt vài lần, sắc mặt bình thường đưa mắt nhìn Trầm ma ma: “Trầm ma ma từ Cát phủ nhập cung, xuất thân thấp hènkhôngbằng các ma ma giáo dưỡng trong cung, cấp bậc lễ nghĩa còn thiếu sót,khôngcó chừng mực, Bản cung cũngkhôngquá nghiêm khắc với ma ma. Chỉ là giữa ban ngày ngươi lại ngang nhiên lấy ra vật riêng cho Bản cung là có ý gì?”
Quân đội tới gần thành giằng co với binh mã Lang Tây Vương, chẳng phải làmộtđám đông ăn mày thối sao? Toànmộtđám quần áo nát, chân đầy bùn, cũngkhôngbiết đời nàyđãtắm rửa qua chưa.mộtcái cờ lớn dính bùn đượcmộtngười cầm cuốc giơ lên, cố gắng đón gió, cố gắng lắm có thể nhận ra được chữ “Vệ”trênđó.mộtcơn gió lớn thổi qua, khí chấttrênngườimộttên cái bangkhôngsạchsẽcũng đón gió, loại tanh hôi này lại cómộtkhí chất rất riêng.
Tóc dài rối tung,trênthânkhôngmộtmảnh vải, bùn nhãotrênngười như bị mồ hồi rửa qua để lại vết bẩn. cái quần trắng dưới thân bị nước bùn nhuộm nhìnkhôngra màu sắc ban đầu, hai chânkhôngđigiày, có thể coi là thế, nam nhân mắt phượng điều khiển ngựa, mắt lạnh lùng ngạo nghễ trừng lên, tay cầm trường đao, giống như nguyên soái mặt áo giáp vàng, nhìn tinh binh lương tướng Lang Tây Vươngđangsẵn sàng đón địch, cười lạnh rồi lớn tiếngnói: “Quan thủ thành hãy xưng tên, thấy binh mã bản Hầu lạikhôngmở cửa, khi mở được cổng thànhsẽchém đầu các người, tế quân kỳ của Hắc Kỳ Quân ta!”
Trầm ma ma lấy “Giá trang họa”, mở cuốn sách, tùy tiện đặt trước mặt Niếp Thanh Lân để nàng xem qua.
nóiđến đây, ông ta chậm rãi ngước mắt, đôi mắt đục ngầu vì đêm khuya nhớ ái thê mà khóc, lạiâmtrầm đánh giá công chúa trước mặt: “Tuykhôngnhìnrõràng, nhưng cũng coi như là xinh đẹp, tiện chủng Niếp gia các ngươi vốnkhôngxứng với ta, nhưng con ta chưa ngồi lên long ỷ, cần nhờ đến chân của Niếp gia ngươi làm nền. Năm đó ái thê của ta chịukhôngít khuất nhục của tên phụ hoàng cầm thú của ngươi, bây giờ có thể đòi lại chút ít. Bây giờkhôngcòn sớm, A Khê, mang tiện chủng này trở vềđi, vi phụđãsai người chuẩn bị vài thứ để hầu hạ công chúa, con của ta đừng lãng phí, để cho công chúa mở to mắt ra trải nghiệm…”
Lông mày Cát Thanh Viễn nhíu chặt, thuận tay cầm dây đỏ buộc tay chân của giai nhân lại, cầm quần áođira. Niếp Thanh Lântrêngiường khó chịu vặn vẹo thân thế, nhưng trong lòng lại đảo quanh: Lẽ nào… (đọc tại Nhiều Truyện.com)
Niếp Thanh Lân chậm rãi được đỡ vào kiệu hoa đỏ thẫm, trong lòng có chút sốt ruột. Theo lý thuyết, binh mã của Lang Tây Vươngđãsớm đến rồi, vì sao đến bây giờ cũngkhôngcó tin tức gì? Chẳng lẽ lại có sai sót ở chỗ nào?
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.